Edit: D Ẹ O
& Beta: Nấm
Cánh đồng bao la rộng lớn đã được gieo mạ hơn nửa, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài người nông dân đang khom lưng cấy mạ tít đằng xa.
Phó Điềm nảy lên hứng thú, mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân, khăng khăng muốn xuống ruộng.
Ven hai bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, bùn đất lầy lội, hạ nhân e sợ cậu xảy ra chuyện gì, cứ cố khuyên mãi.
Phó Điềm chê hắn ồn, dứt khoát đuổi người về.
Thực tình cậu chỉ đang muốn thử dị năng của mình thôi mà.
Nếu có thể nghe hiểu hoa cỏ nói chuyện, vậy hẳn lúa cũng được tính chứ nhỉ? Nhưng nãy giờ cậu đứng đây, lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh nào.
Theo lý thuyết thì cả một cánh đồng bát ngát như thế hẳn phải rất ồn ào mới đúng chứ.
Phó Điềm bước một đoạn, ngồi xổm xuống đánh giá mấy cây mạ xanh biếc, chúng nó vẫn im lìm mà thẳng tắp, không hề cất lời.
Lấy tay khều khều, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao không nói tiếng nào cả vậy nhỉ?”
Lá mạ quơ quơ, vẫn không có động tĩnh gì.
“Chẳng nhẽ tụi bay không biết nói chuyện?” Phó Điềm lén lút tự phỏng đoán.
“Nói gì cơ?” Sở Hướng Thiên tiến lại đằng sau cậu, tình cờ nghe được một hai chữ.
Phó Điềm giật thót, cậu đứng bật dậy, chột dạ mà phản bác, “Không có gì hết á!”
Sở Hướng Thiên: “…”
Hắn chậm rãi thở dài, thuận theo cậu mà giấu đi sự ngờ vực trong đáy mắt, “Ừ.”
Phó Điềm không dám nói lung tung nữa, giả vờ giả vịt đi dạo dọc bờ ruộng. Đồng ruộng rộng lớn, cậu đi một hồi lại chợt phát hiện, rõ ràng phía đầu bên kia nguồn nước vẫn dồi dào, gốc mạ đều được ngâm trong nước, xanh biếc bóng bẩy.
Nhưng vừa sang phía bên này thì khô cằn hơn hẳn, chỉ có tý ty nước chẳng đủ để làm ướt gốc mạ, chỗ dốc cao hơn thậm chí còn không có nước, đất đai cằn cỗi đến đáng thương.
Mạ hai bên cũng khác nhau một trời một vực, chúng nó thấp bé, lại yếu ớt, nhìn không khả quan bao nhiêu.
Phó Điềm cau mày, thớ ruộng này hẳn do cách nguồn nước quá xa, không đủ nước để nuôi mạ sống tốt như bên kia.
Lòng vòng quanh đây, Phó Điềm mơ hồ nghe được những âm thanh nhỏ vụn, cậu thử lần theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện nó là những tiếng rên uể oải của những cây mạ xuất phát từ phía ruộng, chúng nó đều đang kêu khát.
Kỳ thực thanh âm của tụi nó không lớn, nhưng do vài mảnh ruộng cộng lại nên cậu mới nghe được.
Càng đi xa nước lại càng ít dần, chẳng trách đám mạ vốn yên tĩnh lại trở nên ồn ào.
Phó Điềm ngồi xổm xuống nghe, phát âm của chúng đơn thuần chỉ một chữ “Khát” lặp đi lặp lại, không linh tính như mấy cây hoa cỏ cậu từng gặp, không biết là do chưa trưởng thành hay do chúng nó linh tính không cao nữa.
“Mình về thôi.” Phó Điềm đứng dậy, đôi mày thanh tú xoắn chặt, ôm một bụng tâm sự mà về.
Cậu từng xem không ít sách làm nông, đương nhiên hiểu nguyên nhân nằm ở đâu. Phó Điềm vừa đi vừa nghĩ, lại bất cẩn đạp phải một khối đất lún, mất thăng bằng ngã thẳng vào trong ruộng.
Sở Hướng Thiên đi đằng sau nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, nhờ hắn cậu mới may mắn thoát được kiếp ngã chổng vó.
“Đi phải cẩn thận chứ.”
Phó Điềm bám lấy cánh tay Sở Hướng Thiên, đứng lò cò bằng một chân, viền mắt cậu đỏ ửng. Mắt cá chân cậu đau nhức, cố cắn môi nhịn không khóc.
“Đừng nhúc nhích.” Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào trải trên đất, sau đó ôm ngang cậu đặt xuống ngồi lót lên ngoại bào, cầm chân cậu kiểm tra.
Bờ ruộng bị bong xốp, ủng của Phó Điềm dính hẳn một lớp đất bùn dày cộm, Sở Hướng Thiên dỗ cậu, từ từ tháo chiếc ủng ra.
Cổ chân trắng nõn sưng tấy một mảng, Sở Hướng Thiên lấy tay ấn ấn, “Đau không?”
Phó Điềm rít một hơi, đau muốn rớt nước mắt, vốn cậu cũng không thấy đau lắm đâu, ai ngờ Sở Hướng Thiên vừa mới ấn xong, Phó Điềm hận không thể lấy chân mà đạp chết hắn.
Không cần nghe cậu trả lời cũng biết, Sở Hướng Thiên ho khan, lấy vạt áo lau khô chân cho Phó Điềm, sau đó ngồi xổm người xuống, bảo cậu nằm lên để hắn cõng.
Phó Điềm khẽ hừ, nhưng vẫn làm bé ngoan đưa hai tay cuốn lấy cổ hắn, Sở Hướng Thiên đỡ chân cậu, cõng Phó Điềm về điền trang.
Ban nãy dạo cũng xa, Sở Hướng Thiên cõng cậu đi hồi lâu mới thấy được tòa điền trang đằng chân trời, Phó Điềm sợ hắn mệt, chủ động nói: “Hay ngươi cứ thả xuống để ta tự đi cũng được mà.”
“Ngươi đi kiểu gì? Lóc chóc nhảy lò cò mà về à?” Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng xốc cậu lên, cười trêu chọc.
Phó Điềm: “…”
Căm giận dùng đầu cụng hắn, xong vẫn thành thật nằm úp sấp trên lưng hắn, không cãi nữa.
Lúc về tới nơi, hạ nhân đứng ở cửa thấy Phó Điềm được Sở Hướng Thiên cõng về thì bị dọa chết khϊếp, láo nháo chạy đi kêu đại phu.
Phó Điềm vội gọi với lại, nói: “Chỉ bị trật chân thôi, không cần phải tìm đại phu làm gì, lấy cho ta chút thuốc xoa bóp là được.”
Hạ nhân do dự gật đầu, tự chạy đi tìm thuốc nhưng vẫn bảo người gọi đại phu đến cho chắc ăn.
Cõng cậu về phòng, cũng vừa hay lúc hạ nhân đưa rượu thuốc tới. Gọi Đại Phúc bưng nước nóng vào, Sở Hướng Thiên tự mình rửa chân cho Phó Điềm.
Phó Điềm hơi rụt chân lại, lòng cậu nảy lên chút bối rối, lắp ba lắp bắp nói: “Để… để Đại Phúc rửa hộ ta cũng được mà. “
Sở Hướng Thiên hời hợt cướp lời: “Không cần đâu, cứ để ta, mau rửa chân rồi còn xoa thuốc.”
“Nha…”
Phó Điềm chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi im, ngón chân vẫn thẹn thùng mà cuộn tròn.
Sở Hướng Thiên kéo ống quần cậu lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bọc quanh cổ chân cậu, khung xương Phó Điềm nhỏ nhắn, da dẻ lại trắng trẻo, Sở Hướng Thiên thầm chậc lưỡi, này mà đeo thêm cái lắc chân bằng vàng nữa thì đẹp hết biết.
Suy nghĩ tuy bay cao bay xa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tay của hắn, mềm nhẹ lau khô chân cho cậu, sau đó đổ rượu thuốc xoa lên cổ chân cùng lòng bàn chân cậu.
Cơn đau ập đến quá đột ngột khiến Phó Điềm rớt lệ, Sở Hướng Thiên thấy thế liền vội an ủi, “Phải xoa mới hết đau, không thì nó sưng lên ghê lắm.”
“Vậy ngươi nhẹ tay thôi…” Phó Điềm dùng ống tay áo lau nước mắt, đôi mắt hồng hồng y chang con thỏ nhỏ.
Sở Hướng Thiên như bị cậu mê hoặc mà dừng tay, mãi sau một lúc mới tiếp tục xoa xoa, trầm giọng nói: “Nếu mà nhẹ thì còn xoa làm gì nữa.”
Phó Điềm: “…”
Chờ khi xoa xong, mắt Phó Điềm cũng đã đỏ hoe, lệ rơi lả chả, thoạt nhìn như vừa bị ăn hϊếp.
Đại Phúc cầm khăn lau mặt cho cậu, Phó Điềm khịt khịt mũi, thanh âm ồm ồm do cách lớp khăn vải truyền vào tai hắn: “Cảm ơn nhiều.”
Sở Hướng Thiên nhíu mày, “Sao không thèm nhìn ta, lại đang mắng thầm trong bụng đúng không?”
“…”
Thay nước vắt khăn đắp lên mắt, Phó Điềm trầm mặc không thèm nói tiếng nào.
Lần này đến lượt Sở Hướng Thiên: “…”
Tiểu thiếu gia lại lấy oán trả ân, nhóc con thù dai.
Vậy là vị đại phu được mời đến không được dịp phát huy năng lực. Còn Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt sau khi nghe hạ nhân bẩm báo liền vội chạy tới, thấy viền mắt cậu hồng hồng lại đau lòng không thôi, “Đang yên đang lành chạy ra ruộng làm gì?”
Phó Điềm rầm rì nói đi ra chơi cho biết.
Phó Hữu Cầm nhìn cậu vậy cũng hết cách, nhẹ nhàng vỗ lên trán cậu, “Mấy ngày nay đừng chạy nhảy lung tung nữa đó biết chưa.”
Chạy được vẫn phải chạy chớ, Phó Điềm lén lút phản bác, nhưng vì đang ở trước mặt mẫu thân, nên cậu vẫn phải ngoan, gật gật đầu: “Dạ.”
Tổn thương chân, muốn đi đâu cũng khó, Phó Điềm dỗ Phó Hữu Cầm về phòng nghỉ ngơi, bắt đầu quay sang nhờ vả Sở Hướng Thiên, “Ngươi cõng ta đến chính đường đi.”
Nói rồi lại để Đại Phúc đi gọi quản sự cùng mấy lão nông đến.
“Mới vừa rồi còn bảo sẽ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi kia mà, sao trở mặt nhanh thế?” Sở Hướng Thiên dở khóc dở cười.
Phó Điềm nguýt hắn, cây ngay không sợ chết đứng mà giục, “Đương nhiên là có chính sự mới phải đi, nhanh lên!”
Thở dài, Sở Hướng Thiên nhận mệnh nhân lúc quản sự còn chưa đến mà vác tiểu thiếu gia ra chính đường.
Phó Điềm sửa sang lại quần áo xộc xệch, nghiêm mặt ngồi ở chủ vị.
Uy danh Phó Điềm hẳn đã sớm truyền ra ngoài, quản sự nhát gan mà nhìn cậu, ráng nhớ lại coi mình có làm sai chuyện gì không.
Ngoại trừ quản sự còn có thêm ba lão nông, họ đều đã làm việc ở đây khá lâu rồi, ba người đều thuộc loại hình quanh năm chỉ biết trồng trọi lại khá kiệm lời, nên khi bị gọi đến gặp cậu chủ, họ lại càng chẳng biết nên nói gì, cứ đứng phía sau quản sự trầm mặc cúi đầu.
Phó Điềm trưng ra bộ mặt ôn hòa, cậu gọi quản sự lại, chủ yếu chỉ muốn hỏi chuyện ruộng đồng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì chẳng khác nào đang làm giảm hẳn một nửa sản lượng lúa.
Cần phải nghĩ cách giải quyết triệt để, trong sách cũng có đề ra giải pháp đào mương tưới tiêu, thế nhưng cả một đồng ruộng mênh mông như thế làm sao mà đào, nếu đào thì phải đào như thế nào, to nhỏ ra sao, đó mới là vấn đề.
Phó Điềm biết sức mình đến đâu nên mới kêu quản sự và ba lão nông đến để thương nghị.
Thấy bốn người cứ thấp thỏm bất an, Phó Điềm cười trấn an họ, sau mới nói đến chính sự.
“Hồi sáng ta vừa ra đồng xem thử, phát hiện nhiều chỗ không đủ nước mà tưới, vậy nên mới triệu các vị đến đây để hỏi thử xem liệu có biện pháp nào dùng được hay không.”