Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 44

Edit: D Ẹ O &

Beta: Nấm

Chẳng mấy chốc ba người đã tới cửa một tòa dinh thự, Chu Hoa trước tiên cáo lỗi cùng Phó Điềm không tiện tiếp được cậu rồi để quản gia dẫn hai người vào nhà ngồi, còn ông thì căng thẳng chỉ huy hạ nhân bưng hai chậu mẫu đơn ra sân sau.

Phó Điềm và Sở Hướng Thiên theo quản gia đến chính đường ngồi nghỉ chân, hạ nhân dâng trà xong liền lui sang một bên đứng chờ đợi, Sở Hướng Thiên hứng thú dào dạt quan sát căn phòng. Chu gia của Phong Thủy quận nghe như sấm bên tai, một thế gia có truyền thống sản xuất binh khí lâu đời, 99% số binh khí ấy đều rơi vào tay hắn, nhưng số lượng thực sự quá ít ỏi, chỉ đủ cho một tốp thân binh của hắn dùng.

Hắn cũng từng đề cập vấn đề này với hoàng đế, muốn tăng cường số lượng binh khí, nghe nói hoàng đế cũng có phái người đi mời chào mấy lần, nhưng Chu gia lại bảo nhân thủ có hạn, số lượng hàng năm dâng cho triều đình đã là quá nhiều, hữu tâm vô lực. Triều đình mượn cơ hội phái thợ đi học hỏi, Chu gia không hề giấu diếm, phương thức luyện chế thì học được rồi đấy nhưng thủy chung vẫn không so được với Chu gia.

Sở Hướng Thiên chỉ mới nghe danh chứ chưa được gặp bao giờ, không ngờ lần này đến Nam Minh quận nho nhỏ lại gặp được cả gia chủ Chu gia.

Chu Hoa sau khi đã an bài chu toàn cho hai đóa mẫu đơn xong liền hấp tấp tới chính đường, vừa vào cửa đã chắp tay tạ lỗi, “Thứ lỗi để hai vị phải đợi lâu, ta thật sự không yên lòng nếu cứ để hạ nhân tự chăm sóc hai đứa nhỏ.”

Phó Điềm khách khí nói không sao đâu.

“Ta đã cho người đi chuẩn bị tiệc, hai vị nếu không chê mong hãy ở lại dùng một bữa cơm rồi hẳn đi.” Chu Hoa cười vang.

Đã lỡ đến đây rồi, Phó Điềm cũng không tiện khước từ, gật đầu đồng ý.

Chu Hoa thật tâm muốn cảm tạ Phó Điềm, sai đầu bếp chuẩn bị rất công phu, một bàn toàn là sơn hào hải vị đắt tiền, mùi vị không tồi, một bữa cơm mà cả chủ và khách đều vui vẻ, hai bên thân mật hơn không ít, mọi người cũng coi như thân quen. Chu Hoa để quản gia đưa danh thϊếp của mình cho Phó Điềm, “Phó tiểu đệ chắc cũng không thiếu hoàng kim ngoại vật gì, nên coi như chuyện lần này ta nợ ân tình của ngươi, về sau nếu có cần ta hỗ trợ thì cứ tới tìm ta, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Phó Điềm thu danh thϊếp, lại hàn huyên cùng Chu Hoa thêm vài câu rồi nói cậu còn mấy người bạn đang chờ, xin cáo từ.

Chu Hoa cũng không níu kéo, khách khí tiễn họ về, trước khi đi Phó Điềm sực nhớ tới hai chậu mẫu đơn, đã giúp thì giúp cho chót, đổi ý nói: “Không biết ngài có thể để ta đi nhìn hai chậu mẫu đơn lần cuối được không?”

Chu Hoa sao lại không tình nguyện cho được, cười ha hả dẫn bọn họ ra sân sau.

Hai chậu mẫu đơn đều đang được đặt ở đây, chậu Ngụy Tử đã không còn tinh thần như lúc sáng, nhìn nó cứ ủ rũ héo hắt.

Diêu Hoàng nằm bên cạnh căng thẳng gọi nó, “Ngụy Tử Ngụy Tử Ngụy Tử… Ngươi nói chuyện với ta chút đi.”

Ngụy Tử đã mệt còn muốn nổ não, cả người như bị vắt kiệt sức, “Ngươi im mồm dùm cái! Bà đây chưa có chết.”

Diêu Hoàng: “Ồ…”

Qua một hồi nó lại bắt đầu gọi: “Ngụy Tử Ngụy Tử Ngụy Tử…”

Ngụy Tử: “…” Muốn dọng nó ghê luôn.

Ngụy Tử mặc kệ, không thèm quan tâm đến nó nữa.

Nó không lên tiếng, Diêu Hoàng càng hoảng. Phó Điềm vừa tới đã nghe thấy tràng gọi léo nhéo của Diêu Hoàng, khóe miệng cậu giật giật, giả vờ giả vịt kéo lấy lá Ngụy Tử để kiểm tra.

Ngụy Tử bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Ngươi vừa chạm vào thì ta lại hết đau.”

Rễ nó bị cắn lỗ chỗ, mặc dù không đến nỗi trí mạng, nhưng thống khổ thì vẫn có, cơn đau liên miên không dứt khiến nó không còn sức lực nào để nói chuyện, nhưng người trước mắt vừa sờ thì nó lại cảm thấy cái đau ở rễ như biến mất hết.

“Ngươi mau sờ ta nữa đi.” Ngụy Tử nhỏ giọng đòi hỏi, vừa nãy cũng là vị mỹ nhân này đã cứu nó, nên Ngụy Tử không khỏi mong đợi Phó Điềm có thể nghe hiểu được ý nó.

Phó Điềm vốn đang định rút tay về thì khựng lại, cẩn thận ngồi xoa xoa lá cho nó.

Ngụy Tử thoải mái rên hừ hừ, hoạt bát hẳn.

Giả vờ giả vịt tỉ mỉ “kiểm tra” cho nó xong, Phó Điềm nghe âm thanh rầm rì của Ngụy Tử, quay sang nói với Chu Hoa: “Đã ổn rồi, chỉ cần chú ý chăm sóc là sẽ khỏi.”

Chu Hoa mừng rỡ, trong lòng ông

bây giờ đã nhận định Phó Điềm chính là cao thủ nuôi hoa, bởi vậy khi nghe cậu nói cũng yên lòng.

Khi cậu chuẩn bị rời đi, Ngụy Tử đặc biệt không nỡ bỏ Phó Điềm, e lệ hỏi Phó Điềm có nguyện ý mang theo nó về nhà không. Khóe miệng Phó Điềm giật điên cuồng, làm bộ nghe không hiểu, theo Chu Hoa đi ra ngoài.

Chu Hoa phái người đưa bọn họ về khách điếm. Phó Cát đã chờ sẵn ở sảnh, Phó Điềm giải thích ngọn nguồn, ông mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Sở Hướng Thiên đánh giá nhìn Phó Điềm, hắn cảm thấy bí mật trên người tiểu thiếu gia cứ ngày càng nhiều.

Ôm ngực, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nuôi cả Ngụy Tử bao giờ? Sao ta đến Phó gia mà chưa thấy lần nào.”

Tim Phó Điềm giật thót, hàm dưới căng thẳng, sốt sắng nói: “Nuôi lâu lắm rồi, sau khi nó chết thì không nuôi nữa.”

Sở Hướng Thiên nhìn thần sắc hoảng loạn không kịp che giấu của cậu, trong lòng hiểu rõ, tiểu thiếu gia khẳng định đang gạt mình, nhưng nhìn cậu đáng thương, Sở Hướng Thiên cũng không nỡ gặn hỏi, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” lên bâng quơ rồi không nói thêm gì.

Thấy hắn đã bỏ qua, trái tim nhỏ mới an vị về chỗ cũ.

Ăn no ngủ đủ một ngày một đêm, sáng sớm hôm sau, mọi người trả phòng về Tứ Phương trấn.

Lúc đi thì có sáu người, khi về chỉ còn lại có bốn. Tiểu Kiều lưu lại tiếp quản hai cửa hàng gạo, Thường Hỉ cũng tru tréo đòi ở lại bồi Tiểu Kiều, không chịu về.

Chào tạm biệt hai người họ, Phó Điềm hạ màn xe xuống, xe ngựa lộc cộc quay về Tứ Phương trấn.

Đi mấy ngày rõng rà, bây giờ cũng nên về thôi.

******

Trở về không gấp rút vội vã như khi đi, xe ngựa vừa đi vừa nghỉ, gần ba canh giờ mới về tới Phó gia, báo cho mọi người trong nhà, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt vừa nghe tin thì vội chạy ra đón.

Phó Điềm xuống xe ngựa, đi tới trước mặt Phó Hữu Cầm, gãi đầu cười rộ lên, “Nương, tỷ tỷ, con đã về rồi đây.”

Phó Thư Nguyệt sờ gò má cậu, thở dài nói: “Lại gầy.”

“Có gầy đâu?” Phó Điềm theo bản năng sờ sờ hai má, chính cậu mấy ngày nay vẫn luôn vui vẻ, dọn dẹp được đám sâu mọt, cơm ăn những hai bát, làm sao mà gầy được.

“Nương đã thấy khỏe hơn chưa?”

Phó Hữu Cầm nói: “Đại phu khám rồi, bảo không còn gì đáng lo ngại nữa.”

Ba mẹ con đứng ở cửa trò chuyện hồi lâu, sau mới để ý ở đây còn hai vị khách đang đứng chóc ngóc, lúc này mới cười đón người vào nhà.

Để nhà bếp chuẩn bị làm tiệc đón gió tẩy trần, trong bữa tiệc Phó Điềm kể lại mọi sự việc cho Phó Hữu Cầm nghe.

Phó Hữu Cầm vừa phẫn nộ lại vừa xen lẫn vui mừng, phẫn nộ là vì bà không ngờ những kẻ ấy gan to bằng trời, vui mừng là vì Phó Điềm chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã có thể dàn xếp ổn thỏa mọi việc, thậm chí trước khi về còn tìm được cả người thay thế, chuyện này còn tốt hơn cả dự liệu của bà.

“À đúng rồi nương.” Phó Điềm thực ra vẫn còn một ý tưởng trong lòng, giờ cậu mới sực nhớ nên nói luôn, “Lý quản sự vì muốn cầu xin con tha cho ông ta nên đã khai hết tất tần tật tên mấy đồng lõa còn lại.”

Phó Điềm lôi ra một tờ giấy mỏng được gấp lại cất bên hông, đây là do huyện lệnh đã phái người đưa cho cậu, bảo là danh sách tên tòng phạm được Lý quản sự khai ra.

Bên trên liệt kê tên năm người, bốn người là quản sự hàng gạo, còn một người là phó quản sự ở điền trang gần Tứ Phương trấn.

“Con đang chuẩn bị triệu tập họ về đây, sát hạch lại hết, hợp lệ thì giữ, không hợp… thì thay người.” Về phần những con sâu mọt tham ô này, bắt thì nên gom một nắm bắt gọn một lần, coi như làm bài học cho những kẻ khác.