Editor: Tiểu Ly Ly
Huyền Tề toàn thân áo trắng, đón gió mà đứng.
Dung nhan ôn hòa vẫn như cũ, chỉ là con mắt sâu như biển, lẳng lặng nhìn mọi người khϊếp sợ.
Thời điểm Thiên Lôi nên xuống lần thứ nhất, phá vỡ kết giới ngăn cản của Huyễn Hải. Hắn ngước mắt nhìn trời, khẽ mỉm cười, làm như nghĩ tới chuyện gì tốt đẹp.
Cùng lúc đó, Thiên Lôi đánh xuống Đại Liệt Cốc cũng mạnh hơn lần đầu, tia chớp như du long làm cả bầu trời xanh đều như cả vùng đất trở nên rạn nứt!
Dưới sự so sánh, Thiên Lôi đánh xuống Thái A cũng có vẻ cực kỳ dịu dàng.
Bốn mươi chín lịch kiếp Thiên Lôi rơi xuống, Huyễn Hải bị đánh đến mẩu vụn cũng không còn, Huyền Tề một thân áo bào trắng cũng nhuộm máu, thế nhưng hắn lại có vẻ hết sức hưng phấn, trong mắt lộ ra ánh sáng, chạy thẳng tới đến trước mặt Phục Nguyên: "Phục Nguyên trưởng lão, Thiên Thiên như thế nào rồi?" Trong âm thanh khẩn trương, dè dặt, cẩn thận.
Phục Nguyên khó khăn mở miệng, một câu nói ở trong miệng nuốt một hồi lâu, mới nói: "Tôn thượng gϊếŧ nàng rồi."
"Gϊếŧ rồi. . . . . . Là ý gì?"
***
Huyền Tề chạy tới Đại Liệt Cốc thì đám người Vô Tư đã sớm đợi một lúc lâu.
Bỗng dưng vừa thấy được Huyền Tề, đầu tiên lơ đễnh, sau khi liếc nhìn lại, sắc mặt mọi người đều biến đổi!
Các loại ước ao ghen tị!
Huyền Tề từ trong miệng Phục Nguyên biết được những chuyện năm này, lúc đầu đến gặp Vô Tư và Phù Vân, không nói một lời liền đánh xuống hai bạt tai, trong nháy mắt hai người có chút lờ mờ. . . . . .
Bá Hĩ ở một bên chậc chậc sợ hãi than: "Quả nhiên là truyền thừa y bát Thượng tiên Lưu Quang , tính tình này động tác này tốc độ này, hành động lưu loát liền mạch khí phách lộ ra ngoài!
Vô Tư và Phù Vân lợi dụng thần đan diệu dược để cho tay chân không trọn vẹn miễn cưỡng trở nên dài đủ, trọng thương chưa khôi phục, đợi Huyền Tề thu tay lại lui sang một bên, hai người mới vừa tỉnh ra, trên mặt đau rát!
Trong lúc này nộ hỏa công tâm sẽ hai đánh một.
Trên bầu trời, một đạo Thiên Lôi bỗng chốc đánh tới, hai người khó khăn tránh ra, nhưng vạt áo sợi tóc cũng bị đốt một chút, rước lấy một trận cười nhạo
Huyền Tề hừ lạnh: "Tự gây nghiệt!"
"Ngươi!" Vô tư thấy mọi người mắt lạnh nhìn nhau, lại đoán không ra Huyền Tề thâm sâu, trong lúc này dung nhan xinh đẹp vặn vẹo, hoàn toàn không có phong phạm của một đời chưởng môn!
Lúc này bầu trời tầng tầng mây đen lăn lộn, từng đạo Ngũ Thãi Thiên Lôi* đi xuyên qua, cơ hồ muốn áp đỉnh mà đến!
Ngũ Thãi Thiên Lôi: sấm sét nhiều màu
Bá Hĩ kinh dị nói: "Nhìn tư thế này, không giống như là Độ Kiếp! Nếu thật là Độ Kiếp, chỉ sợ là có nhân tài muốn bước vào Thần Cảnh mới có thể đưa tới Ngũ Thãi Thiên Lôi này!"
Đang nói, từ trong Đại Liệt Cốc, đột nhiên bắn ra một người!
Xiêm áo sắc hoa, sắc mặt thâm trầm âm u lạnh lẽo!
Liếc nhìn tầng mây giống như áp đến đầu đỉnh, không biết hắn lầm bầm mấy câu nói cái gì, vung lên áo bào bỏ trốn mất dạng, đi tới đài Tru Thần mới dừng lại, quan sát từ đằng xa.
Mọi người vừa thấy, lập tức học theo, nhanh chóng trốn xa!
Lưu Quang tập trung tinh thần đặt ở Đại Liệt Cốc, bên cạnh nhiều hơn một người cũng chưa từng để ý, đưa tay không nhịn được phất một cái: "Cút!"
Chưa từng nghĩ, bàn tay lại gọi đối phương.
"Lưu Quang."
Lưu Quang nghe vậy, toàn thân chấn động, một lúc lâu không xoay người. Cho đến trên bầu trời một đạo Ngũ Thãi Thiên Lôi thứ nhất rơi vào Thông Thiên Tháp, hắn hỏi: "Thế nào ra ngoài?"
Bên cạnh không có tiếng vang, hắn nghiêng đầu nhìn lại, cẩn thận quan sát thiếu niên khẽ tươi cười bên cạnh này một phen, trong mắt thon dài phiếm ẩm, liền lập tức quay mặt sang, chỉ nói: "Không tệ, trải qua trăm năm, đuổi kịp ta, cũng nhanh chóng muốn thành Trọng Hoa thứ hai rồi. Ở trên Tiên giới, ngươi thuộc một đóa hoa tuyệt thế!"
Huyền Tề lặng yên, hỏi "Tôn thượng ở trong Đại Liệt Cốc?"
"Ừ."
"Làm cái gì?"
Lưu Quang trầm ngâm chốc lát, nói: "Được phép thăng cấp đi Thần Cảnh, ta cũng không biết." Quay đầu thấy Huyền Tề không lạnh không nhạt nhìn mình, khóe mắt Lưu Quang giựt giựt: "Ngươi không tin lời của ta?"
"Không tin."
". . . . . ." Lưu Quang đưa tay muốn cho hắn một cái tát, nhớ tới tiểu tử này đã không phải là hỗn tiểu tử nữa rồi, thu hồi ngón tay lại, nói: "Đương nhiên, ngươi là đứa bé ngoan, không nên hoài nghi trưởng bối lời nói."
Huyền Tề lạnh nhạt nói: "Ban đầu liền tin lời của ngươi, mới bị bế quan mấy năm!"
Lưu Quang nhẹn lời!
Huyền Tề lại hỏi: "Thiên Thiên thật sự là Tôn thượng tự tay gϊếŧ chết?"
Lưu Quang chưa trả lời, trên bầu trời đạo Ngũ Thải Thiên Lôi thứ ba rơi xuống, lần này, Thông Thiên Tháp không ngăn cản được, đành rơi xuống đất!
Trong Đại Liệt Cốc, lọt vào mất tiếng ngắn ngủi.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng kêu rên xuyên thấu qua quầng sáng truyền ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại, chỉ thấy từ trong quầng sáng, dần dần đi ra một bóng người!
Trong chốc lát, mây đen toàn bộ tan ra, bầu trời lại trở lại trong suốt.
Trên đỉnh đầu ánh mặt trời như lửa, dưới hào quang, bóng dáng của hắn trên mặt đất bị kéo rất dài rất dài.
Thân thể của hắn, nhìn xa xa, trên mặt đất cô ảnh càng thêm mỏng manh.
“Khụ. . . . . .” Hắn giơ tay che môi ho một tiếng, mọi người lại thấy cánh tay bạch ngọc tất cả đều là máu tươi!
Vô Tư muốn nói lại thôi, cuối cùng không có tiến lên.
Lưu Quang và Huyền Tề đồng thời tiến lên vây quanh hắn, sau một khắc, ba người đã biến mất tại nchỗ.
Lần nữa xuất hiện thì ba người đã đến trong điện Cửu Trọng.
Lưu Quang khẩn cấp hỏi: "Như thế nào?"
Trọng Hoa ho khan vài tiếng, lau lau máu trên môi, mắt khép hờ, nói: "Ta đã tận lực. . . . . ."
Lưu Quang ngẩn ra, hắn tự nhiên biết Trọng Hoa đã tận lực. Một thân tu vị còn dư lại không tới ba phàn, toàn thân trong ngoài đều là trọng thương, nếu không phải từ nhỏ hắn hiểu rõ tính tình Trọng Hoa, chắc chắn bị hình tượng hắn mạnh mẽ chống đỡ lường gạt.
Nhưng đúng là vẫn còn vô ích!
Hắn không khỏi nhìn về phía Huyền Tề, thấy vẻ mặt Huyền Tề mờ mịt, chân mày chết nhíu, hắn không khỏi sinh lòng bi ý.
Huyền Tề thu vẻ mặt của hai người vào đáy mắt, một phen suy nghĩ liền đoán ra mấy phần, run giọng nói: "Thiên Thiên thật sự chết rồi sao?"
Trọng Hoa nói “ừ”, làm như không còn hơi sức chống đỡ thân thể, đột nhiên ngã xuống đất, kinh động đến hoa anh đào bay trong gió, ánh mắt mê loạn.
"Không thể nào!" Huyền Tề lảo đảo chạy ra Cửu Trọng điện, mấy năm sau đó, chưa từng có người nào gặp qua hắn.
Lưu Quang liếc nhìn Trọng Hoa, phẩy tay áo bỏ đi!
Rất lâu sau đó, không biết là tiếng thở dài của người nào đầy tràn cả đại điện:
"Thiên Âm, vi sư có thể làm, cũng chỉ có những thứ này. . . . . ."
**
Thời tiết ngày xuân ở Nhân giới, miếng băng mỏng tiêu tan, vạn vật hồi phục.
Trong một nông trại ở ngoại ô Tiêu Dao, phụ nhân gọi khàn cả giọng, một tiếng khóc nỉ non đưa tới từng đám mây đen, bầu trời rất nhanh hạ xuống những hạt mưa lớn chừng hạt đậu!
Bên ngoài nông trại, một nam nhân trung niên vội vã chạy vào trong phòng, chỉ thấy một phòng đầy máu, ngâm đỏ đầy đất.
Một bé gái trơn bóng nằm trên mặt đất, thân thể của nàng phiếm hắc quang mà khó gặp ở người phàm. Vừa mở ra đôi mắt nhỏ nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên cười một tiếng!
Nam nhân cảm giác được sau lưng gió mát từng trận, rất nhanh hàn khí trong lòng lại hóa làʍ t̠ìиɦ thương của phụ thân dịu dàng.
Một bên bà mụ và sản phụ đã hôn mê bất tỉnh, nam nhân thăm dò chút hơi thở của thê tử mình, thấy là hôn mê bất tỉnh, lúc này mới ôm tiểu nhân nhi trên mặt đất lên, vui vẻ ra mặt hỏi: "Tiểu tâm can nhi, con có thể giày vò mẫu thân đến thảm như vậy!"
Tiểu nhân nhi nhìn phía sau hắn, động đậy cái miệng nhỏ nhắn mấy cái, đã ngủ.
Nam nhân vẫn trêu chọc tiểu hài tử, chưa từng phát giác cũng không thể phát giác, vào lúc này, phía sau hắn, Minh Vương Điện hạ một thân hắc bào, theo dõi hài nhi trong ngực hắn không ngừng thở dài.
"Mặc dù bị hắn tự tay gϊếŧ chết, ngươi cũng không chịu buông tha chấp niệm mấy ngàn năm nay sao? Làm người phàm không được sao?"
Hắn sâu kín nói xong, một luồng bạch quang đánh vào trong cơ thể nàng, tầng hắc quang nhàn nhạt ngoài thân thể nàng trong nháy mắt biến mất, ngoài phòng mưa gió chợt ngừng nghỉ.
Trước khi rời đi, hắn lại nhìn nàng một cái, thấy nàng ngủ yên ôn, không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt, giống như lầm bầm lầu bầu nói: "Chỉ cần bọn họ không tìm ngươi, lúc sắp chết ngươi mới có năng lực xông phá phong ấn của Bổn vương
. . . .."
Tiếng gió dắt tiếng thở dài của hắn đi xa, ngoài phòng trời trong mây trắng, bên trong nhà nam tử ôm bé gái trong ngực, gương mặt thỏa mãn. . . . . .