Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 180: Sư phụ hung ác khó chịu.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Chuyện thành thân tất cả đều thuận lợi, duy nhất chỉ có hai nhân chứng, là một hồ ly tinh một con Thượng Cổ Thần Thú.

Thiên Âm ôm tâm trạng kích động dưới câu nói “đưa vào động phòng” của Thiên Tuyết, nàng không thể chờ đợi được nữa, lôi kéo Trọng Hoa vào trong tân phòng đã được bố trí tốt.

Băng Vực không có chợ, không có tấm màn hoa hồng, Thiên Tuyết liền từ trong Mai Lâm hái vô số hồng mai làm đẹp ở trong phòng, liếc nhìn lại, đỏ tươi mênh mông, một phòng ấm áp.

Thiên Tuyết ầm ĩ đòi náo động phòng, bị Hoa Tưởng Dung nửa là ép buộc nửa là cám dỗ không biết mang tới nơi nào.

Đi tới tân phòng, mới vừa rồi Thiên Âm tình cảm mạnh liệt, hiện nay lại toàn bộ biến mất, tay nắm Trọng Hoa muốn thả cũng không xong, không thả cũng không được, mắt thấy sàng tháp trải rộng hoa mai, tiến cũng không được mà thối lui cũng không xong.

Đối với nàng mà nói, xem ra tâm trạng của Trọng Hoa cực kỳ tốt, vẫn như cũ một thân y phục đợn thuần thanh nhã như đóa hoa sen, vô cùng cao thượng. Hắn trở tay nắm lấy tay Thiên Âm, lôi kéo nàng ngồi ở mép giường, cười khẽ: "Làm sao sắc mặt khó nhìn như vậy? Là nơi nào không thoải mái?"

Thiên Âm hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng: "Sư phụ, tại sao người nguyện ý thành thân với ta?"

Đây là vấn đề rối rắm ở trong đáy lòng nàng đã lâu.

Kể từ khi nhìn thấy Trọng Hoa ở Băng Vực, thái độ của Trọng Hoa đối với nàng rõ ràng khác biệt khi ở điện Cửu Trọng lúc trước, khi còn trong điện Cửu Trọng hắn cưng chiều nàng thành thói quen, che chở nàng, chỉ có tình cảm sư đồ. Hiện nay, hắn không cưng chiều cũng chưa từng che chở nàng, nhưng lại là tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân.

Chuyển biến như vậy, trong một năm hơn ba trăm người không ngừng tìm kiếm hắn cả ngày lẫn đêm, nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Trọng Hoa không biết vì sao nàng cố chấp như vậy, giống như hắn thành thân với nàng là một việc khó lường cỡ nào, hình như nhất định phải có được một lý do khiến cho người ta hài lòng mới được.

Nhưng hắn có lý do gì? Hắn cũng chỉ là vừa ý mà làm thôi.

Hai tay hắn nâng mặt của nàng lên, con mắt sắc sâu thẳm nhìn nàng: "Nàng tin có chuyện vừa thấy đã yêu sao?"

Vừa thấy đã yêu, Thiên Âm tin.

Trường Khanh chính là một ví dụ sống sờ sờ. Vì vậy nàng si ngốc gật đầu: "Dĩ nhiên là tin."

"Như vậy, ta chính là đối với nàng vừa gặp đã thương."

Tất cả chuyện tiếp theo, đều thuận theo tự nhiên. Trọng Hoa lật người đè nàng dưới thân thể, nụ hôn nóng bỏng ùn ùn kéo đến.

Trong đại não Thiên Âm bắt đầu mờ mịt, mặc cho nụ hôn của hắn rơi xuống như hạt mưa, cho đến cảm nhận được có lạnh lẽo đánh tới, cúi đầu mà xem xét, lập tức hồn bay lên trời!

Chẳng biết lúc nào, y phục trên người nàng bị ném ở dưới giường, đỉnh đầu là gương mặt của Trọng Hoa mang theo nụ cười yếu ớt, con mắt sắc sâu hơn thường ngày.

Nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, áo bào của Trọng Hoa vừa vặn rơi xuống, ngón tay nhè nhẹ vỗ về mặt của nàng, cằm của nàng, một đường xuống phía dưới. . . . . .

Thời điểm tay hắn che ở trước ngực nàng, trong đầu Thiên Âm giống như bị kim đâm, bỗng chốc bắt tay hắn lại, nâng mắt lên nhìn vẻ mặt hắn không hiểu rõ lắm, khô khốc cười một tiếng: "Y phục của chàng còn chưa có cởi. . . . . ."

Nói xong nàng chỉ hận không được đào một hố chui vào. Thật ra thì nàng cũng chỉ là muốn nói tất cả phát triển quá nhanh, để cho nàng mừng rỡ đồng thời có chút ứng phó không kịp. Cũng không biết sao, bị ánh mắt kia của Trọng Hoa nhìn, lời vừa ra đến răng lại vòng vo sửa lại.

Trọng Hoa cười nhẹ ra tiếng, trở tay nắm tay của nàng đi tới bên hông hắn: "Thì ra là sợ chịu thiệt thòi sao? Vậy nàng cũng cởϊ qυầи áo của ta nhìn lại."

Trong đầu Thiên Âm lập tức thoáng qua dáng vẻ mỹ nam đi tắm, chóp mũi chợt ngứa, máu mũi phun ra ngoài.

Trọng Hoa sững sờ, tiện tay cầm đồ thay của nàng lau lau một phen. Lau xong rồi, hắn rất khổ não nói với nàng: "Xin lỗi, cầm nhầm quần áo. . . . . ."

Thiên Âm suy nghĩ vừa nhìn, trước mắt chỉ cảm thấy ánh sáng lấp lánh, này lại là. . . . . .

Cái yếm của nàng!

Xấu hổ cực kỳ, mắt thấy Trọng Hoa cười như không cười nhìn chằm chằm cái yếm xem không ngừng, mà chính nàng một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lập tức hóa xấu hổ thành dũng khí, lật người đè Trọng Hoa phía dưới, làm tiểu pháp thuật lột sạch y phục của hắn!

Nàng tự xưng là dung nhan hơn người, mắt đã đọc sách đông cung nên nàng không cần dạy cũng biết. Cười quỷ dị cúi người, chạy thẳng tới hai điểm trước ngực kia, rõ ràng cảm thấy thân thể hắn run lên!

Thiên Âm nói thầm một tiếng “có hy vọng”, đang muốn dùng đôi tay đánh tới, Trọng Hoa liền phản ứng kịp, một tay ôm hông của nàng lôi nàng vào, lập tức cả hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dính sát vào nhau không mọt kẽ hở.

Ánh mắt của hắn thâm u, lửa dục vọt lên, nói một tiếng “tiểu yêu tinh”, liền cúi người, ngăn chận môi đỏ hồng của nàng. . . . . .

Đêm đã khuya, dưới ánh nến.

Hai thân thể quấn quít bị ánh lửa chiếu rọi trên mặt tường, liều chết triền miên, cho đến bóng đêm sắp hết, ánh mắt trời xuất hiện ở phía Đông.

Một luồng ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng trúc chiếu xuống trong phòng, Thiên Âm tỉnh dậy đầu tiên, chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị phá bỏ, vừa mỏi vừa đau. Trong đầu vọt tới chuyện tình dời sông lấp biển đêm qua, nàng rất là thương cảm thở dài.

Ngược lại than thở khiến cho Trọng Hoa thức tỉnh, ngón tay hắn vòng quanh qua sợi tóc mềm mại của nàng, hỏi "Chuyện gì thở dài?"

Thiên Âm suy nghĩ chốc lát, nghĩ lúc này là thời cơ tốt nhất nàng nên biểu hiện rụt rè, vì vậy cắn môi giả vờ thẹn thùng: "Ta tưởng rằng chuyện nam nữ trong thoại bản đã được thổi phòng lên, hôm nay nếm thử qua, mới phát giác được tuyệt vời như vậy. Cũng không uổng ta Dĩ Hạ Phạm Thượng, đè ép sư phụ."

Tay Trọng Hoa muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nàng dừng lại, phụ họa nói: "Quả thật tuyệt vời."

Thiên Âm vừa thẹn thùng cười một tiếng, lông mi run run nâng lên, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn, nói: "Thì ra là sư phụ mặt ngoài thanh quý, bên trong hẳn là thâm trầm. Đêm qua quả thật hóa thành sói giống như đồ nhi."

". . . . . ." Trọng Hoa lật người đè ép nàng, tay kia lại như giống như linh xà trượt vào trong chăn, trên mặt tuy là không chút thay đổi, nhưng đáy mắt kia giống như có gió bão bắt đầu nổi lên, giọng nói khàn khàn, sâu sắc cọ xát lấy lòng người: "Không bằng, ta lại làm sói một lần nữa, được không?"

Ngượng ngùng dè dặt gì gì đó, thoáng chốc bị Thiên Âm ném ra khỏi đầu, nàng ôm cổ hắn, vui vẻ ra mặt, vang dội đáp: "Tất nhiên là được!"

Vì vậy sau một phen hô mưa gọi gió, mặt trời đã lên cao.

Thiên Âm nhớ nhung tay nghề của Trọng Hoa, đeo bám dai dẳng bức hắn từ trong ôn hương nhuyễn ngọc đi nấu cơm. Sau khi Trọng Hoa ra cửa không lâu, khói bếp ở bên kia dâng lên, lúc này nàng cũng thu thập xong mình, mới bước ra cửa phòng, Hoa Tưởng Dung hiện thân ở trong viện, một dáng vẻ đạo trang nghiêm nhã nhặn lịch sự, vỏ bọc của người thiếu niên ở che giấu trong tròng mắt đen trong suốt, làm cho người ta cừa nhìn thấy, nghiễm nhiên chính là một phú gia công tử không rành việc đời.

Nhưng trừ vẻ ngoài của hắn, bên trong lại không phải như thế. Lúc này nhìn Thiên Âm, trong miệng chậc chậc có tiếng: "Hôm qua thanh xuân thiếu nữ, hôm nay là nàng dâu uyển hẹn, xem sắc mặt này của ngươi, đêm qua khối băng Trọng Hoa chắc hẳn cũng là tương đối ra sức."

Vẻ mặt Thiên Âm âm thầm đỏ đỏ lên, chịu đựng khó chịu sau khi phóng túng đi tới ngồi xuống trên ghế trong viện Tiểu Trúc, lúc này mới nhớ tới phản kích: "Xem sắc mặt này của ngươi, chắc là nửa phần sức lực cũng không gặp chỗ tốt. Đối với lần này, ta thật là đồng tình với ngươi."

Xem vẻ mặt bực tức này của Hoa Tưởng Dung, Thiên Âm biết rõ nói thế là đâm chỗ đau của hắn. Nghĩ tới cũng thế, Thiên Tuyết dù chưa trưởng thành, nhưng đối với bên ngoài, từ trước đến giờ tính tình đều là nóng nảy không kềm chế được, cộng thêm nó vốn là thú đực, bị Hoa Tưởng Dung coi trọng, cho dù vẫn là hài tử, trên tâm lý chỉ sợ rất khổ sở đi.

Đường tình của Hoa Tưởng Dung mờ mịt, đó là tất nhiên