Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 146: Ngươi không phải là, cũng giống vậy sao

Editor: Tiểu Ly Ly.

"Ngươi sai lầm rồi." Thiên Âm giống như nhàm chán chỉnh sửa tay áo, nụ cười như mâ trôi ở phía chân trời, nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Ta uống hai ly rượu này, không phải là bởi vì ta tin tưởng ngươi, là bởi vì ta muốn trả ngươi một mạng."

Hồng Trang cắn môi, gương mặt xinh đẹp ở dưới ánh trăng dữ tợn. Thiên Âm giống như không có nhìn thấy, trái lại tự nói xong: "Bởi vì cảm thấy đau lòng, mới đến nơi hẹn. Nếu không ngươi cho rằng dựa vào chuyện ngươi đã làm với ta, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra mà tới uống rượu nói chuyện phiếm với ngươi sao? Ta còn không có khờ dại đến nỗi sẽ thật sự tin tưởng bất kỳ kẻ nào."

"Ly rượu thứ nhất, ngươi nói ân oán từ trước của chúng ta là bởi vì ngươi ghen tỵ ta, hôm nay ngươi không ghen tỵ, vì vậy ngươi xem như bỏ qua. Nhưng ta chưa bao giờ ghen tỵ với ngươi, ngươi mấy lần muốn hại đến tính mạng ta có thể không so đo, nhưng chuyện ngươi hại chết A Hoa, ta vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ ngươi."

"Chén thứ hai, cái gọi là ân oán sau này, ngươi nói đúng rồi." Thiên Âm đứng dậy, đứng ở vách đá giống nàng, cúi đầu nhìn đáy vực đen ngòm: "Hôm nay ta còn một mạng, ngươi lấy, là bởi vì liên quan đến việc ta hại ngươi không có sư phụ. Nhưng ta và ngươi cũng rõ ràng, người ta thiếu chính là Chưởng Môn sư bá, không phải Hồng Trang ngươi. Ngươi có thể xem mình trở thành chủ nợ, nhưng ta lại không, hôm nay ngươi cho ta uống rượu độc rượu, thì từ nay về sau ngươi nợ ta . Nhưng bởi vì ngươi là đệ tử của Chưởng Môn sư bá, ta còn cho ngươi cũng giống vậy, mặc dù hôm nay là đệ tử khác của Chưởng Môn sư bá rót cho ta ly rượu này, ta cũng vậy sẽ uống vào."

"Ly rượu này xuống bụng, nếu ta chết, giữa ngươi và ta cái gì cũng không còn dư lại. Nếu ta không chết ta sẽ đòi lại khoản nợ của A Hoa từ ngươi."

A Hoa là ai, Hồng Trang không nửa phần ấn tượng, nàng căn bản cũng khinh thường đi giải thích. Đối với người không quan trọng, nàng luôn luôn không để bụng. Nàng cười lạnh: "Ngươi nợ ta một sư phụ, chỉ dựa vào mệnh hèn của ngươi mà có thể triệt tiêu sao!"

"Quả thật không thể. Mặc dù chết, cũng không thể tiêu trừ nửa phần tội ác của ta." Thiên Âm lần đầu tiên cách gần nhìn nàng như vậy, hết sức sinh ra một dòng chán ghét: "Cho nên ta tới, không phải là vì bình ổn nỗi hận của ngươi, chỉ là vì trả nợ."

Nàng đột nhiên cảm thấy dòng lửa nóng từ trong bụng dâng lên, giống như cỏ dại đang sinh trưởng tốt bị gió xuân thổi lất phất, trong nháy mắt làm hơi sức cả người nàng biến mất hầu như không còn. Lửa dục toàn thân một chút một chút theo máu tràn ra tới cơ hồ khiến tinh thần nàng không giữ được. Nàng thậm chí rõ ràng có thể cảm thấy, máu tươi kia bị hỏa đốt nóng rực.

Hồng Trang lạnh lùng nhìn sắc mặt nàng dần dần hồng lên có không bình thường, thở ra làm cho không khí quanh mình cũng trở nên nóng rực không chịu nổi. Nàng cười một nụ cười khằng khặc quái dị, giống như tiếng kêu bén nhọn của Dạ Ưng trong đêm tối, làm cho người ta rợn cả tóc gáy!

Thiên Âm rốt cuộc ý thức được không đúng, từng trận lửa dục không ngừng đυ.ng vào thần kinh làm trước mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, ngay cả gương mặt của Hồng Trang cũng giống như ảo ảnh, đến chỉ có thể nhìn một hàng hàm răng chỉnh tề tỉ mĩ, khảm ở trong môi đỏ, dính vào ánh trăng, ánh sáng phiếm lạnh lẽo.

"Ngươi. . . . . . Đây không phải là độc!" Thiên Âm giật mình hơi sức trong cơ thể đang chậm rãi chậm rãi chạy mất, cả người giống như bị lửa đốt, chỉ muốn dung nhập vào trong tầng băng đi hóa giải trận lửa hành hạ người.

Hồng Trang cười cuồng loạn, cửu thiên lăng trên cổ tay vô tình quấn lên cổ của Thiên Âm, mang theo hận chợt xé ra, Thiên Âm lập tức bị ném ra, cũng không phải rơi vào vách đá, mà là rơi vào trong đình.

Hồng Trang tự nhiên mà đến, toàn thân mềm mại rơi vào trước mắt của nàng.

Nàng ngồi xổm người xuống, cười hung hăng ngang ngược càn rỡ, từng tiếng, đều mang vô cùng vô cùng oán hận sâu đậm: " Thiên Âm, ngươi biết ta cho ngươi uống là cái gì không? Là Bách Lý Hương! Một loại mị dược ngay cả Thần Ma ăn vào đều không thể kháng cự!"

"Ta làm sao sẽ để cho ngươi chết dứt khoát như vậy? Ngươi còn không có hưởng qua khổ sở mất đi người thân nhất, ngươi còn không có cảm nhận được tuyệt vọng bị ném bỏ, ta có thể nào để cho ngươi cái chết dễ dàng thoải mái như vậy?"

"Ta muốn để cho ngươi Tiên Tôn thứ hai trong tương lai chịu hết chỉ trích! Ta muốn để cho mọi người cũng biết, Thiên Âm ngươi, chẳng qua chỉ là một đãng phụ da^ʍ oa! Khiến ngươi luôn bị gièm pha ở Tiên giới, cho ngươi trở thành sỉ nhục của Tiên Tôn Trọng Hoa cao cao tại thượng vĩnh viễn không thể tẩy đi

! !"

Nàng ta giống như kẻ điên ở trước mặt nàng đi tới đi lui, bước chân càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng vội vàng, càng kích động, trong lòng càng không kịp chờ đợi muốn thấy được kết quả của Thiên Âm.

Nàng một cước đá về phía Thiên Âm, một cước nhẫn tâm này, làm cho thân thể Thiên Âm bay ngang, đυ.ng gảy cây cột trên đình, suýt nữa rơi xuống vách núi. Nàng dùng cửu thiên lăng quấn lên thân thể Thiên Âm, vừa ném một cái, rơi vào trong sân cỏ ở đình khác.

Thiên Âm khó nhịn chịu được đau khổ, thân thể đau một lần, dục vong mạnh mẽ trong cơ thể đã chậm chút, ít nhất không hề nữa liều mạng cướp đoạt ý thức của nàng, để cho nàng thấy rõ dáng vẻ lúc này của Hồng Trang.

Nàng cười.

Thật ra thì Hồng Trang, cũng không có đẹp như thế.

"Ngươi cười cái gì? !" Hồng Trang không ngờ, trên đời này mị dược Bách Lý Hương tàn phá mạnh như thế, nàng lại có thể chống đỡ lâu như vậy còn giữ được ý thức của mình, ánh mắt trong sạch rõ ràng, đang nhìn mình giống như nhìn một người điên.

Nàng bỗng liền giận, cửu thiên lăng hung hăng rút qua, như một cây roi quất vào trên người Thiên Âm.

Thiên Âm phun ra một ngụm máu, cũng là thoải mái thở dài một tiếng, nước mắt không nhịn được lại chảy ra.

Du͙© vọиɠ trong thân thể, cùng với nỗi đau che giấu nhiều ngày trong lòng, cũng theo đau đớn bên ngoài thân thể, giống như tìm được chỗ phát tiết, đồng loạt xông ra.

Nàng gắt gao cuộn tròn thân thể, trong lòng lại nghĩ, thì ra là thời điểm đau lòng, chảy máu cũng không đau đớn. . . . . .

Nàng bị Hồng Trang đánh cho liên tục phun máu, cuối cùng chống không lại dục niệm trong máu bắt đầu kêu gào không ngừng đυ.ng thần kinh của nàng, vô tri vô giác thừa nhận Hồng Trang một lần lại một lần tàn bạo đánh, thần trí càng lúc càng rời khỏi nàng.

Hồng Trang đánh tận hứng thoải mái, nhưng nàng cũng đã không cảm thấy đau.

Chỉ muốn. . . . . .

"Sư phụ. . . . . ." Nàng nhẹ nhàng gọi ra

hai chữ, làm tay của Hồng Trang bỗng dưng dừng lại, nàng cười vặn vẹo mặt lập tức đọng lại, ngay sau đó điên cuồng cười ra tiếng.

Thiên Âm chỉ cảm thấy tiếng cười kia như sấm rền cuồn cuộn mà đến, sau đó liền nghe được nàng ta nói: "Thì ra là, ngươi nhớ đến sư phụ của mình!"

Thiên Âm cả kinh, nỗ lực mở mắt ra, đùa cợt nhìn nàng: "Ngươi không phải là, cũng giống vậy sao. . . . . ."

"Nói bậy! !" Hồng Trang lại đột nhiên giống như là bị người quất một roi, trên mặt hốt hoảng liền che giấu nhưng lại dần dần hiện ra vẻ đần độn kém cỏi như vậy. Nàng cơ hồ là nhảy dựng lên hung hăng quất cửu thiên lăng vào Thiên Âm, mỗi một lần cửu thiên lăng đυ.ng vào thân thể Thiên Âm, làm nàng hộc máu, Hồng Trang đều mất khống chế thét chói tai: "Ta không phải là tên ăn xin đê tiện như người, ta sẽ không khinh nhờn sư phụ của mình như thế!"

"Ta sẽ không thích sư phụ của mình!"

"Hắn là sư phụ ta! Đối đãi ta như con của sư phụ! !"

"Không cho phép ngươi vũ nhục người!"

"Ta đánh chết ngươi!"

". . . . . ."

Đến cuối cùng, Thiên Âm máu me khắp người, y phục là bị máu nhuộm thành màu đỏ. Nàng vẫn là ung dung nhìn Hồng Trang, mang theo châm chọc lại giống như nhìn thấu tất cả.

Nhưng ánh mắt kia, nhưng dần dần bị dục niệm ùn ùn kéo đến thay thế.

Không biết qua bao lâu, Hồng Trang ngừng tay, ở dưới ánh trăng, bước ra nhìn Thiên Âm, khóe miệng dâng lên nụ cười tàn lạnh.

"Ngươi đã nhớ tới sư phụ của mình, ta thành toàn ngươi thì như thế nào?" Nàng ta làm như mệt mỏi không chịu nổi, đứng ở bên cạnh Thiên Âm, nhìn dáng vẻ nàng bị Bách Lý Hương hành hạ cuộn thành một đoàn run không ngừng, trong lòng sảng khoái vô cùng: "Ta muốn để cho sư đồ hai người, lên một lượt đài Tru Thần! !"