Editor: Tiểu Ly Ly.
Thời điểm mà Trọng Hoa chạy tới, không trung đã không còn một bóng người, lập tức sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Đi theo Trọng Hoa, Lam Duyệt nhíu mày trầm giọng nói: "Tôn thượng, người xác định mới vừa rồi Thiên Âm ở chỗ này đánh nhau?"
"Ừ." Ánh mắt của Trọng Hoa đảo qua, con ngươi đột nhiên co rụt lại!
Trong không khí còn lưu lại ma khí và mùi máu tươi, chẳng lẽ, Thiên Âm giao thủ với người của Ma tộc, đã bị thương rồi?
"Xem ra Thiên Âm đã bị người Ma tộc bắt đi." Hiển nhiên Lam Duyệt cũng đã nhận ra một ít ma khí nhàn nhạt, nhìn vẻ mặt Trọng Hoa, liền đoán được mấy phần tính toán của hắn, vội vàng khuyên nhủ: "Tôn thượng, đối phương chỉ bắt Thiên Âm đi, cũng không hại tới tính mạng, có thể là muốn lợi dụng Thiên Âm đối phó người, người không được làm cho đối phương được toại nguyện."
Trọng Hoa gật đầu, ngay sau một khắc, đi về phía bên ngoài Trường Lưu Tiên sơn.
****
Còn chưa kịp nhìn xem Thần Ma trong truyền thuyết giao chiến với Cổ chiến trường Thần Đãng Sơn, Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên đã bị Tru Tiên một chân đá vào Truyện Tống Trận đến Ma giới.
Đi vào trong Ma giới, Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên đều sợ ngây người.
Thì ra là Ma giới cũng không giống như miêu tả trong miệng của các trưởng bối như vậy: bầu trời đỏ sậm, mặt đất nám đen, chung quanh xác chết nằm ngang đã thối rửa, không khí tanh hôi vờn quanh.
Nơi này, trời cao đất rộng không khí rõ ràng, rừng rậm rộng rãi bao quanh kéo dài ngàn dặm, so với Tiên giới, ngược lại càng giống là núi cao bình thường ở Tiên giới hơn.
Thiên Âm khép cằm lại, một tay đỡ Phương Diệc Nhiên, hắn cũng chỉ là một tên tiểu đệ tử, lần này là muốn ra ngoài rèn luyện một chút, không ngờ lại gặp trúng Tru Tiên, tốt xấu gì Tru Tiên cũng là Tam hộ pháp của Ma giới, mặc dù bị thương, cũng không phải là người bình thường có thể chống lại.
Vì đỡ một đòn kia cho Thiên Âm, nội tạng của Phương Diệc Nhiên đều tổn hại, tu vi lại bỗng nhiên giảm xuống mấy tầng, lúc này sắc mặt nghiêm túc trắng bệch, nhưng ngược lại rõ ràng dáng vẻ không chịu ngã xuống, lại cứ không cam yếu thế, cắn chặt răng không kêu lên một tiếng.
Tru Tiên khó hiểu giam cầm hai người, nhưng trong lòng hai người cũng hiểu, mặc dù kiên cường, nhưng ngay cả một phần mười cơ hội thắng cũng không có.
Thiên Âm tức giận nhìn chằm chằm Tru Tiên, nếu đã tới thì trong lòng cứ yên tâm, đi theo hắn tiến vào Ma giới.
Tất cả ma chúng đều có thể so sánh với tầng tầng rừng rậm ở bên ngoài, cũng thật phù hợp với phong cách của Ma tộc.
Khắp nơi này đều dày đặc ma khí, từng sợi giống như linh xà hắc khí vây quanh khiến cho Ma Đô ở bên ngoài chạy trốn.
Thời điểm đến gần đám người Tru Tiên, không trung những thứ kia giống như hắc khí lập tức đến trước mắt, hóa thành bốn vóc người khác thường, nam tử khôi ngô quỳ gối trước mặt Tru Tiên: "Tam Hộ Pháp, chủ thượng có lệnh, ngài trở lại, mời lập tức đến điện Cửu U!"
"Tiểu Minh, ngươi có biết lão đại tìm ta có chuyện gì không?"
Một tiếng gọi tiểu Minh, thân thể Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên đều run lên, hai đại nam tử quỳ dước chân Tru Tiên cắn răng nghiến lợi nói: "Ta tên là Vô Minh, không được gọi tiểu Minh!"
"Tiểu Minh một chút cũng không ngoan, trọng điểm mà bổn tọa nói cũng không phải là tên tuổi của ngươi!"
Một tiếng tiểu Minh, gọi tên này, nam tử Vô Minh Ma tộc cuối cùng cũng bộc phát, ba người đang quỳ xuống đất lập tức hóa thành hắc khí bay đi xa.
Ngay từ lúc ba chữ “Tiểu Minh”* được nói ra, Thiên Âm đã mang theo Phương Diệc nhiên thối lui ra xa vài trăm thước.
Tiểu Minh*(小小明): trong raw để là nho nhỏ Minh nên Ly sẽ dịch thành Tiểu Minh.
Bành một tiếng, lấy Tru Tiên làm tâm điểm, một luồng khí lưu màu đen đột nhiên tản ra, Thiên Âm chỉ thấy thân thể Tru Tiên giống như chiếc lá rụng bay lên trên cao trăm mét, rơi trở về trước mặt mình.
Vô Minh nổi giận gầm lên một tiếng lại xông lên, một quyền rơi xuống, đánh bay Tru Tiên rơi vào trong phiến đá.
"Tru Tiên ngươi, lão tử đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt! Khó có được ngươi bị thương, hôm nay lão tử để ngược ngươi thật tốt đi!"
Bành bành bành......
Tiếng vang nặng nề kèm theo âm thanh xương cốt sai chỗ, khiến cho Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên hung hăng rùng mình mấy cái, hai người theo bản năng muốn bỏ trốn, vào lúc này, Vô Minh đột nhiên đến trước mặt, không phẫn nộ không luống cuống, lúc này hắn giống như một pho tượng không có cảm xúc lên xuống: "Thiên Âm cô nương, chủ thượng có mời."
"Hả?"
Thiên Âm và Phương Diệc Nhiên liếc mắt nhìn nhau, thận trọng nhìn hắn: "Cái đó...... Khụ, Vô Minh đại thúc, làm sao Ma Tôn biết ta tới đây?"
Vô Minh chỉ là một động tác mời, không nói thêm gì nữa.
Nếu không phải trên đất còn có Tru Tiên nửa chết nửa sống, Thiên Âm thật sự khó có thể tưởng tượng mới vừa rồi người hung bạo hủy đi cốt nhân* của Tru Tiên, sẽ là nam tử có vẻ mặt lạnh lùng như nham thạch ở trước mắt này.
Cốt nhân*: ý nói là xương người.
Nàng vội ho một tiếng, thời điểm đi về phía trước không để lại dấu vết một chân giẫm lên bàn tay của Tru Tiên, ngay lập tức, tiếng kêu như gϊếŧ heo truyện tới: "Thiên Âm, tiểu ma đầu ngươi lại có thể bỏ đá xuống giếng!!!"
Một câu nói chưa xong, Phương Diệc Nhiên lại một chân, sau đó Vô Minh cũng một chân......
Tam hộ pháp Ma giới, hoàn toàn không còn cách nào khác rồi.
****
"Ngươi là Thiên Âm?"
Ngoài điện Cửu U, Xích Hỏa mặc một bộ lụa gấm mỏng rơi đến trước mặt Thiên Âm, dưới vạt áo của nàng bày ra cặp đùi tròn xoe khít khao cực đẹp, để chân nhỏ lộ ra điểm một chút sơn móng tay, đẹp không sao tả xiết.
Phương Diệc Nhiên lập tức ngăn ở trước mặt Thiên Âm, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.
Xích Hỏa sững sờ, ngay sau đó che miệng cười khẽ, nụ cười xinh đẹp câu hồn người: "Tiểu thiếu niên, nếu ta muốn động thủ với các ngươi, dựa vào ngươi cũng không thể nào ngăn cản."
"Vậy thì như thế nào?" Phương Diệc Nhiên hừ lạnh: "Chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ không để cho ngươi động đến một cọng tóc gáy của tiểu sư muội!"
Thiên Âm rất là cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, nàng vẫn thấy rõ được sự thật, việc lấy trứng chọi với đá, là năng lực của đứa ngốc.
Đẩy hắn qua một bên, cười hì hì nhìn về phía Xích Hỏa nói: "Ngươi chính là Xích Hỏa tỷ tỷ chứ? Ta nghe Lục chưởng môn nhắc qua ngươi."
Xích Hỏa lập tức hớn hở ra mặt, kích động giọng nói phát run: "Sư phụ hắn...... Thật sự nhắc tới ta?"
Hai mắt Thiên Âm lập tức sáng lên, quả nhiên, giữa Xích Hỏa này với Lục Nhiên Chưởng môn, có ẩn tình!
"Dĩ nhiên nhắc tới! Hôm đó sau khi ngươi với Mặc ca ca rút đi, Lục chưởng môn hỏi thăm ta chuyện của ngươi, còn lo lắng cho ngươi bị thương! Đúng rồi, hắn còn nói giống như muốn gặp ngươi nhưng lại không thể làm gì các loại......"
Phương Diệc Nhiên xấu hổ.
Tiểu sư muội này, nói dối mặt không đỏ hơi thở không gấp, cố tình còn làm ra dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, làm cho người ta không thể không tin nàng.
Quả nhiên Xích Hỏa nghe xong lời này, kích động lệ nóng doanh tròng: "Hắn..... Hắn nói muốn gặp ta sao......"
Nhìn dáng vẻ này của nàng tựa như khổ sở tựa như ngọt ngào, lòng Thiên Âm mềm nhũn, sẽ không dễ bị nàng lừa gạt chứ, vội dời đi lực chú ý của nàng ta: "Xích Hỏa tỷ tỷ, Mặc ca ca có ở bên trong không?"
"Chủ Thượng đi đáy biển Vô Vong để chữa thương, phải qua đoạn thời gian mới có thể gặp mặt với ngươi. Trước đây Chủ Thượng dặn dò ta, muốn ta coi chừng Tru Tiên cho tốt, chớ để hắn gây tổn hại cho ngươi. Phe ta mới từ trong ma kính thấy Tru Tiên dắt ngươi đến Ma giới, liền kêu Vô Minh dẫn ngươi đi vào." Xích Hỏa lau đi nước mắt trong khóe mắt, thân thiết dắt tay của nàng, mới vừa đi hai bước, xoay người thấy Phương Diệc Nhiên cũng đi theo vào, vẻ mặt lạnh lùng, nói với Vô Minh nói: "Mang hắn đi!"
Trong lòng Thiên Âm run lên, nghĩ đến Phương Diệc Nhiên bị cắt thành tám khúc, nàng rất sợ hãi, làm bộ đáng thương nhìn Xích Hỏa nhỏ giọng hỏi "Xích Hỏa tỷ tỷ, ngươi không phải luộc Phương sư huynh rồi ăn chứ?"
"......" Xích Hỏa dở khóc dở cười: "Người của Ma tộc cũng không phải là Thao Thiết* chuyển thế, ngươi cho rằng cái gì cũng đều ăn sao? Ta cũng chỉ là......"
Thao thiết*: ác thú.
Nhìn Phương Diệc Nhiên một cái, nháy mắt với Vô Minh: "Ha ha, ta cũng chỉ là gọi Vô Minh mang hắn đi chữa thương thôi, yên tâm đi."
Thiên Âm gật đầu không ngừng: "Ha, vậy ta an tâm! Xích Hỏa tỷ tỷ ngươi thật là người tốt! Không, là ma tốt!"
"Ha ha......" Xích Hỏa cười đến run rẩy cả người, càng lúc càng yêu thích nàng.
Vô Minh oán thầm trong lòng: tiểu tử ngươi không nhìn thấy dáng vẻ lúc Nhị hộ pháp gϊếŧ người, ngươi cũng sẽ không nói nàng là ma tốt rồi......
Sau khi Vô Minh và Phương Diệc Nhiên rời đi, Xích Hỏa nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một phen, hỏi "Tru Tiên tham ăn này không có làm ngươi bị thương đi?"
"......" Thiên Âm nói thầm một tiếng “thời cơ tốt”, vốc hết một đống nước mũi nước mắt, khóc kể lể: "Xích Hỏa tỷ tỷ, hắn nói muốn hạ độc thủ với ta, còn phải ăn thịt uống máu của ta, lấy xương đầu ta cầm đi làm trang sức...... Hắn là một người xấu......"
Nhìn nàng bi ai khóc thê thê thảm thảm, Xích Hỏa liền càng thêm cảm thấy Tru Tiên khi dễ tiểu cô nương người ta, mặc dù nàng dấn thân vào Ma tộc, nhưng cũng là bất đắc dĩ bị ép, đối với Tiên giới, dù sao vẫn còn có tốt đẹp chính là ảo tưởng, tuy loại này nhìn như đơn thuần nhưng làm tiểu cô nương hài lòng, làm sao năm đó chính mình lại xuất hiện? Thấy tiểu tiên nữ này khóc giống như trẻ con, lông mày nàng lập tức dựng đứng, trong lòng cũng sinh ra mối thù: "Khá lắm Tru Tiên, lại có thể không để lời nói của Chủ Thượng ở trong lòng, chẳng lẽ là cho là Chủ Thượng bế quan, Ma giới này sẽ không người nào trị hắn sao!"
Nói xong cũng mang theo Thiên Âm đến bên ngoài Ma Đô, lúc này, Tru Tiên vừa đứng dậy từ dưới đất, ôm thân thể bị tàn phá từng bước từng bước đưa lưng đi về phía trời chiều hiu quạnh.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Thiên Âm lập tức sinh ra mấy phần thương hại: thật ra thì Tru Tiên cũng thật đáng thương, tiên thấy tiên đánh ma thấy ma lấn......
Xích Hỏa không nói hai lời, một cơn lốc nâng cái tát quét tới, Tru Tiên kêu thảm một tiếng rơi xuống đất, nhảy dựng lên mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm Xích Hỏa rống giận: "Nữ nhân chết tiệt ngươi điên rồi phải không?"
"Hừ! Có muốn bổn tọa nói với Chủ Thượng chuyện ngươi khi dễ tiểu Thiên Âm một cách chi tiết hay không? Như vậy ngươi lại có thể đi Nhân giới làm tiểu quan ở thanh lâu một đoạn thời gian. Được không?"
Sắc mặt Tru Tiên cứng đờ, Xích Hỏa một cước đá hắn ra ngoài trăm thước, hung hăng nói: "Tính chết!"
"Xích Hỏa! Ngươi đừng vội ngông cuồng! Đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi!" Tru Tiên giận đứng lên, thấy Thiên Âm hãnh diện cười một tiếng, trong lòng hắn bùng nổ: "Nhất định là tiểu ác ma ngươi ở trước mặt Xích Hỏa nói chuyện không phải! Xem lão tử ra thu thập ngươi không tốt!"
Cái gì thương hại cái gì đồng tình, lúc này Tru Tiên ở trong mắt Thiên Âm, chính là một quái thú giương miệng to như chậu máu: "Xích Hỏa tỷ tỷ!"
Bành!
"Ngươi còn muốn hăng say gây sự nữa đúng không?" Xích Hỏa đẩy Thiên Âm ra xa mấy mét, liền giao đấu với Tru Tiên, hai người đánh nhau, thỉnh thoảng còn có thể truyền ra tiếng mắng giận của Tru Tiên.
Thiên Âm lặng lẽ nhìn nhìn, vì vậy qua một khắc đồng hồ, hai người vẫn còn tiếp tục chiến đấu, bốn phía gần như đã bị hủy diệt......
Nàng chậm rãi lui về phía sau, từng bước từng bước thối lui khỏi tầm mắt hai người, sau đó xoay người liền chạy.
"Không biết Phương sư huynh bị đưa đi đâu......" Ở trong Ma Đô nội lén la lén lút dạo qua một vòng, sắp tới hoàng hôn, vẫn là không có tìm thấy bóng dáng của Phương Diệc Nhiên, thật may là lúc này phần lớn trong Ma Đô, mọi người trong Ma Tộc bị hấp dẫn đi ra bên ngoài quan sát Xích Hỏa chiến đấu với Tru Tiên, vội vội vàng vàng
cũng không chú ý tới nàng.
"Nếu không...... Bắt một Ma Nhân hỏi một chút?" Nàng cắn ngón tay âm thầm suy tư, nàng mới không tin tưởng Xích Hỏa sẽ mang Phương Diệc Nhiên đi chữa thương, nàng xem cái nhìn Phương Diệc Nhiên, có thể nói là lạnh lẽo vô tình, liền giống như đang nhìn một thi thể.
Nàng làm sao dám tin tưởng Xích Hỏa?