Editor: Tiểu Ly Ly.
Trở lại điện Cửu Trọng, đi vào phòng sách, ngồi vào vị trí mà Trọng Hoa thường ngồi kia, Thiên Âm không biết vuốt bao nhiêu lần bộ lông trắng như tuyết của Thiên Tuyết, lặng lẽ rơi lệ, dần dần ngủ thϊếp đi, không lâu tỉnh lại, lại rơi lệ, tiếp tục vuốt, sau đó lại dần dần ngủ, tỉnh lại......
Như thế lặp lại mấy lần, một ngày cứ trôi qua như vậy.
Ngày thứ hai, đến khi Thiên Tuyết không chịu nổi, oán giận kêu mấy tiếng, sau đó giận dữ cào nàng một cái, uất ức nói: "Tỷ tỷ, tỷ khổ sở muốn khóc thì khóc đi, hoặc là chúng ta đi tìm người phát tiết một chút cũng tốt. Làm sao cả ngày tỷ sờ qua sờ lại, tỷ muốn sờ lông trên người ta rụng hết sao."
"Tại sao ta phải khóc? Sư phụ không nói cho ta chuyện người bị thương chính là không muốn làm cho ta đau lòng, ta không thể khóc!" Một tay Thiên Âm ôm nó, tiếp tục sờ, Thiên Tuyết giãy giụa, thế chết bảo vệ tôn nghiêm của thần Thú!
Đột nhiên Thiên Âm nói: "Tuyết Tuyết, lần trước có phải sư huynh Phương Diệc Nhiên nói hắn cởi Tiên Rùa hay không?"
Thiên Tuyết gật đầu.
"Vậy chúng ta sẽ bắt nó hầm canh? Đúng lúc cho sư phụ bồi bổ."
Thiên Tuyết giơ móng vuốt tán thành!
"Nhưng mà......" Thiên Âm cúi đầu xem nó: "Nếu là sư phụ hỏi tới, ngươi phải nói là ngươi đánh nhau với con rùa này, không cẩn thận đánh chết nó, lại không thể lãng phí nguồn nguyên liệu tự nhiên này nên lấy lại thi thể của nó. Hiểu chưa?"
Thiên Tuyết muốn phản kháng, cuối cùng cũng không có dũng khí, chỉ đành phải mệt mỏi gật đầu một cái.
"Tuyết Tuyết ngoan ~"
Vì vậy, thời điểm mà mọi người cho là một người một thú sẽ ở đây bình tĩnh mấy ngày, đã lặng lẽ ra cửa.
Lần này, Thiên Âm nhớ lại lời Lưu Quang nói.
Đôi khi có một số việc, quả thực nên vụиɠ ŧяộʍ tiến hành.
Vào buổi tối của mấy ngày sau, Phục Nguyên tiến về phía sau núi Tiên Trì thăm rùa thần mà chính mình tỉ mỉ dưỡng dục mấy năm, kêu hồi lâu, trong ao vẫn im lăng như cũ, không có động tĩnh.
Rùa thần này có quan hệ huyết thống với Thượng Cổ Huyền Quy, tuy không phải là thuần túy, nhưng vẫn phải mất vài trăm năm nuôi dưỡng thật tốt, đợi đến khi sắp thành hình người, thì cũng là một người có đại chiến lực. Nhưng hôm nay, vật cưng mà mình để trong đáy lòng, lại có thể không cánh mà bay rồi?
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét: "Là ai trộm đi thần rùa của ta? Để ta bắt được, ta sẽ cạo hết tiên cốt của hắn!"
Đang ở dưới gốc cây hoa anh đào trong sân, dùng Tam Muội chân hỏa nấu canh rùa, Thiên Âm hắt hơi một cái, không để ý vuốt vuốt mũi, mở nắp ngửi một cái.
Ừ, thật là thơm.
"Tuyết Tuyết, ngươi khoan hãy nói, con rùa này của sư huynh Diệc Nhiên nuôi
thật tốt, chẳng qua ta thấy rất kỳ quái, con rùa nhỏ như vậy, làm thế nào cỡi đây."
Một người một thú lén lén lút lút tìm khắp nơi ở ngọn núi thứ ba, cũng chỉ tìm được con rùa nhỏ như vậy, chỉ là trời sanh Thiên Tuyết đối với Thần Thú có huyết mạch dẫn dắt, nên mới có thể tìm được con rùa này.
Ở một bên, Thiên Tuyết thèm nhỏ dãi, làm bộ đáng thương nhìn Thiên Âm.
"Tuyết Tuyết, ngươi nhìn ta cũng vô dụng, con rùa này nhìn rất quý, chúng ta không có bị thương cũng không có bị bệnh, cho nên không cần uống, tất cả đều cho sư phụ!"
Nghĩ tới đây, Thiên Âm nhìn vào phòng của Trọng Hoa một chút, quay đầu hỏi Thiên Tuyết: "Thật sự sư phụ nói ba ngày là có thể ra ngoài? Ba ngày cũng đã trôi qua, sao lại không có một chút động tĩnh vậy?"
Thiên Tuyết hít hà thật sâu, hưởng thụ nheo mắt lại, lần nữa mở ra, đột nhiên vui mừng kêu một tiếng, móng vuốt nhỏ chỉ vào sau lưng Thiên Âm.
Thiên Âm vừa quay đầu lại, lập tức rơi lệ.
"Sư phụ!!"
Trọng Hoa ngửi thấy được mùi thơm khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nghĩ tới cũng chỉ có Thiên Âm dám ở dưới mí mắt của hắn làm loại chuyện này, vì vậy mở cửa xem một chút, không ngờ vừa mới mở cửa ra, Thiên Âm liền một đầu đâm vào trong lòng ngực mình, khóc ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế.
Hắn nhíu mày lại, giọng nói sắc lạnh: "Thế nào? Vi sư bế quan hai ngày, có người khi dễ ngươi?"