Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 130​

Chương 130

Giữa đông, thời tiết càng thêm rét lạnh.

Trong vài này này, tuyết rơi dày đặc. Trên mặt đất sớm đã phủ lên một tầng tuyết dày. Lúc dẫm lên trên lớp tuyết kia còn có thể nghe được âm thanh nhỏ vụn.

Hôm nay chỉ còn một buổi khảo thí cuối cùng. Sau khi khảo thí kết thúc, kì nghỉ đông sẽ bắt đầu.

Cho dù thời tiết lạnh, tâm tình của các đồng học cũng không bị ảnh hưởng. Mọi người đều chờ mong kỳ nghỉ.

Sáng nay, tuyết rơi một trận lớn, gió bão làm mặt đất thêm trơn. Diệp Sở không tiếp tục đi xe điện, mà ngồi xe của Diệp Công Quán đi học.

Diệp Sở vừa đến cổng trường, đã bị Nghiêm Mạn Mạn gọi lại.

"A Sở."

Diệp Sở quay đầu lại, Nghiêm Mạn Mạn mới bước ra từ trong xe xuống, hướng nàng chạy chậm đến.

Nghiêm Mạn Mạn chạy vội lại. Tuy mặt đất có chút trơn, nàng lại không chú ý, vẫn luôn chạy tới bên Diệp Sở.

Diệp Sở cười nhẹ, đỡ Nghiêm Mạn Mạn.

"Chạy vội vậy làm cái gì?"

Nghiêm Mạn Mạn thở phì phò: "Ta tìm ngươi có việc."

Hai người vừa đi vào trong, vừa nói.

Nghiêm Mạn Mạn kéo tay Diệp Sở: "Sau khi khảo thí xong, ta sẽ đi tìm ngươi. Thuận tiện kêu cả Phó Điềm Điềm."

Rất nhanh sẽ đến kì nghỉ, nếu hiện tại còn không nắm chặt thời gian gặp mặt, liền phải chờ thêm một đoạn thời gian thật lâu.

Diệp Sở đồng ý, hai người tách ra ở cửa phòng học.

Thành tích của Phó Điềm Điềm không tốt lắm. Cuối mấy tuần trước, nàng liền bắt đầu lo lắng. Ngày thường, nàng chỉ nghĩ đến chơi, mấy ngày này lại không có tâm tư.

Cứ việc tới gần kỳ nghỉ, nhưng Phó Điềm Điềm vẫn cảm thấy căng thẳng.

Chỉ chờ khi khảo thí kết thúc, nàng mới có thể thả lỏng.

May mắn thời gian khảo thí cũng không dài, rất nhanh đã trôi qua.

Khảo thí xong, Diệp Sở liền đi đến bên cạnh Phó Điềm Điềm, chuyển lại lời của Nghiêm Mạn Mạn.

Phó Điềm Điềm mới vừa khảo thí xong. Không bao lâu, cảm xúc nàng liền hòa hoãn lại. Nàng lập tức thu thập mọi thứ, cùng Diệp Sở đi tìm Nghiêm Mạn Mạn.

Lúc ba người gặp mặt, thương lượng một chút, chuẩn bị đi đến quán cà phê gần trường học.

Sạp báo cách trường học không xa. Khi họ đi ngang qua, Nghiêm Mạn Mạn ngừng lại, lật tạp chí.

Phó Điềm Điềm lạnh đến phát run, liếc mắt nhìn một cái: "Tạp chí gì vậy?"

Nghiêm Mạn Mạn đưa cuốn tạp chí trong tay đưa tới trước mặt các nàng: "Tạp chí này có một chuyên mục riêng về tác giả của《 Nghi quân 》. Có thể đọc thấy văn phong của nàng."

Từ rất sớm, Nghiêm Mạn Mạn chính là đọc giả trung thành của tác giả này. Chỉ cần là sách của nàng xuất bản, hay là bài viết nhỏ trong tạp chí, Nghiêm Mạn Mạn đều sẽ xem.

Nghiêm Mạn Mạn lập tức thanh toán, đem tạp chí cầm trong tay.

Ba người bước nhanh hơn, vào quán cà phê.

Không khí trong quán cà phê ấm hơn nhiều. Uống một ngụm cà phê nóng, hàn khí đọng trên người các nàng cũng ít đi vài phần.

Nghiêm Mạn Mạn lại tiếp tục đề tàu vừa rồi.

Nghiêm Mạn Mạn nhìn qua rất hưng phấn: "Bằng hữu của phụ thân ta có chút quen biết với tác giả của 《 Nghi quân 》. Ngài nói nàng sắp tới sẽ đến Thượng Hải, nếu là nàng có thể tới xem chúng ta diễn kịch thì tốt rồi."

Phó Điềm Điềm gật đầu: "Chúng ta phải nỗ lực luyện tập mới tốt."

Nghiêm Mạn Mạn thở dài một hơi: "Ta còn muốn cùng các ngươi nói một chuyện. Mấy ngày nữa ta phải tới Bắc Bình, tạm thời không thể tham gia tập luyện."

Diệp Sở biết, nhà Nghiêm Mạn Mạn ở Bắc Bình. Chỉ là nàng học tập ở Thượng Hải mà thôi. Các ngày lễ Tết, nàng cần trở về đó một chuyến.

Diệp Sở hỏi: "Ngươi khi nào thì trở về Thượng Hải?"

Nghiêm Mạn Mạn cười: "Ta đã nói qua với người nhà, vì muốn tham dự diễn kịch, năm nay sẽ ở lại Thượng Hải ăn Tết, bọn họ đều ủng hộ ta."

"Trước đêm giao thừa ta sẽ trở về Bắc Bình thăm họ, sau đó lại quay lại Thượng Hải."

Nghiêm Mạn Mạn uống một ngụm cà phê, hỏi Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm: "Lúc ăn Tết, các ngươi sẽ làm cái gì?"

Phó Điềm Điềm nuốt xuống bánh kem trong miệng: "Ta sẽ ở nhà giúp cha mẹ trông coi võ quán. Chuyện trong võ quán rất nhiều, bọn họ không thể lo hết mấy việc đó được."

Các nàng đều biết nhà của Phó Điềm Điềm mở một võ quán. Ngày thường không có việc gì, Phó Điềm Điềm liền sẽ ở trong võ quán.

"Diệp Sở, ngươi thì sao?" Nghiêm Mạn Mạn nhìn về phía Diệp Sở.

Diệp Sở ngẩn ra một chút, lúc ăn Tết sẽ làm gì sao? Nàng còn chưa có nghĩ tới.

Mấy năm trước, Diệp Sở ở tại phủ Đốc Quân, nàng đều là cùng Lục Hoài ăn Tết.

Mỗi lần đến Tết, Bến Thượng Hải sẽ có rất nhiều chuyện. Nhưng là mấy ngày đó, Lục Hoài đều sẽ ở tại trong phủ Đốc Quân, cùng Diệp Sở ăn Tết.

Mặc dù có rất nhiều chuyện, hắn cũng nhất định sẽ gấp gáp trở về.

Từ lúc trọng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Sở cùng người nhà ăn Tết.

Nhớ chuyện kiếp trước, Diệp Sở nhịn không được hốt hoảng.

Nhưng mà, Diệp Sở thực nhanh liền phản ứng lại. Nàng không hy vọng hai người bọn họ nhận ra được nàng có gì không đúng.

Diệp Sở vì che dấu cảm xúc của mình, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: "Ta chưa có nghĩ đến đó, hẳn là chỉ là ở nhà đi."

Tuy rằng Diệp Sở ngoài miệng nói như vậy, nhưng là Nghiêm Mạn Mạn cũng không tin tưởng. Nàng không cảm thấy, Diệp Sở sẽ ngoan ngoãn mà ở trong nhà.

Kì nghỉ đông dài như vậy, Diệp Sở sao có thể không trộm đi gặp Tam thiếu?

Nghiêm Mạn Mạn ý vị thâm trường mà 'nga' một câu: "Phải không? Nếu là ngươi không có nơi nào tốt để đi, ta có thể gọi điện thoại cho mẫu thân ngươi, mời ngươi tới đây."

Nghiêm Mạn Mạn nhắc nhở Diệp Sở, nếu Diệp Sở lần sau muốn cùng Lục Hoài trộm gặp mặt, nàng vẫn nguyện ý hỗ trợ.

Dù sao, Nghiêm Mạn Mạn muốn ăn Tết tại Thượng Hải.

Lần trước ở Bắc Bình, vì cùng Lục Hoài lén gặp mặt, Diệp Sở chỉ có thể tìm Nghiêm Mạn Mạn hỗ trợ. Để nàng thay Diệp Sở giấu diếm.

Nghiêm Mạn Mạn cố ý nhắc tới chuyện gọi điện thoại cho Tô Lan, mang theo ý trêu chọc.

Diệp Sở bật cười, Nghiêm Mạn Mạn đối với chuyện này thật đúng là nhớ mãi không quên.

Diệp Sở mặt không đổi sắc, đáp trở về một câu: "Nếu có cơ hội, ta nhất định tìm ngươi."

Nghiêm Mạn Mạn cùng Diệp Sở có qua có lại, Phó Điềm Điềm ở bên cạnh không rõ nguyên do.

Nàng cũng không biết chuyện xảy ra ở Bắc Bình, cũng không rõ quan hệ giữa Diệp Sở cùng Lục Hoài.

Diệp Sở vốn định giấu kín chuyện này mọi người, chỉ là Nghiêm Mạn Mạn bắt gặp tận mặt, hai người chỉ có thể cùng giữ bí mật này.

* * *

Thượng Yên biết Dung Mộc đồng ý gặp nàng. Nàng nhanh chóng dịch dung, đi tới Hàn Tháp Tự.

Không khí lạnh lẽo đến thấu xương, Hàn Tháp Tự khách hành hương cũng không nhiều, so sánh với ngày thường, thêm vài phần quạnh quẽ.

Thượng Yên đi trên đường, đã qua cải trang dịch dung, nàng khuôn mặt rất bình thường, không ai nhìn ra, đây là Thượng gia đại tiểu thư.

Nhìn qua nàng chỉ là một khách hành hương đến Hàn Tháp Tự cầu phúc, không có gì khả nghi.

Thượng Yên đi vào một phòng, cảnh vật chung quanh cực kỳ u tĩnh. Gió lạnh thổi tới, lá cây kêu lên xào xạc.

Tịnh Vân đại sư cùng Dung Mộc có quan hệ rất tốt, phòng này là Tịnh Vân đại sư cố ý vì Dung Mộc mà chuẩn bị. Nơi này rất thanh tịnh, sẽ không có người tới đây.

Thượng Yên đẩy cửa đi vào.

Ánh mặt trời thanh lãnh chiếu xuống, một nam tử đưa lưng về phía nàng. Bóng dáng của hắn mảnh khảnh đĩnh bạt, hơi thở đạm nhiên thanh dật.

Đúng là Dung Mộc.

Dung Mộc biết Thượng Yên tới, hắn không có xoay người.

Thượng Yên gọi một tiếng: "Dung đại phu."

Dung Mộc cực kỳ cẩn thận, mặc dù nơi này chỉ có bọn họ, hắn cũng không cho phép Thượng Yên gọi tên thật.

Lần trước chọc giận Dung Mộc, Thượng Yên có một đoạn thời gian không gặp Dung Mộc.

Thượng Yên nhìn thẳng về phía Dung Mộc, đáy mắt nổi lên vài phần gợn sóng.

Tuy nhiên, Thượng Yên thực nhanh rũ mắt, che dấu này phần cảm xúc này. Nàng thật vất vả mới có cơ hội gặp Dung Mộc, không thể lại chọc giận hắn.

Dung Mộc ý bảo Thượng Yên ngồi xuống.

Thượng Yên mở miệng: "Lần trước ở trong yến hội, ta cùng Diệp Sở tiếp xúc qua, tạm thời lấy được tín nhiệm của Diệp Sở."

Dung Mộc bảo Thượng Yên tiến vào vòng tròn của giới thượng lưu Thượng Hải, Diệp Sở chính là mục tiêu hàng đầu của Thượng Yên.

Thượng Yên giả ý tiếp cận Diệp Sở, nàng phát hiện Diệp Sở cũng không khó ở chung. Bất quá, Thượng Yên cũng không có cứ như vậy mà tin Diệp Sở.

Vô luận Diệp Sở trưng ra bộ mặt thật hay không, Thượng Yên vẫn là mang theo một phần cảnh giác. Chỉ là, trước mắt xem ra nàng cùng Diệp Sở xác thật là có vài phần thân cận.

Dung Mộc thanh âm không có gì phập phồng: "Tiếp tục nói."

Thượng Yên: "Dung đại phu, ta còn phát hiện ra một chuyện. Tuy rằng Diệp Sở che dấu rất tốt, nhưng ta nhìn ra được, Diệp Sở giống như thích Lục Hoài."

"Nhưng Lục Hoài đối với Diệp Sở không có gì hứng thú, không khí giữa hai người thật rất căng thẳng."

Dung Mộc có vài phần hoài nghi: "Ngươi xác định?"

Dung Mộc điều tra qua, Diệp Sở cùng Lục Hoài gặp qua vài lần mặt. Nhưng Dung Mộc cũng không rõ ràng này hai người có quan hệ gì.

Nếu hai người quan hệ không tồi, Dung Mộc liền phải cảnh giác. Nếu hai người quan hệ không tốt, Dung Mộc liền có thể lợi dụng chỗ này làm chút việc.

Thượng Yên: "Lục Hoài đối với Diệp Sở theo đuổi rất kháng cự, hắn đối với Diệp Sở thái độ rất kém."

Nói đến nơi đây, Thượng Yên nhìn Dung Mộc một cái. Dung Mộc biểu tình sơ đạm, khí chất ôn hòa sạch sẽ.

Vô luận là Dung Mộc thanh dật, hay là Mạc Thanh Hàn âm lãnh. Thượng Yên thích, vẫn luôn là hắn.

Thanh âm nàng mềm chút: "Cho nên, ta cho rằng chuyện này vô cùng có khả năng là thật sự."

Còn có một câu Thượng Yên không nói ra, nàng lý giải tâm tư Diệp Sở. Yêu một người cầu mà không được, đúng là cảm tình nàng đối với Mạc Thanh Hàn.

Nàng yêu Mạc Thanh Hàn, đi theo hắn về tới Thượng Hải, nguyện ý vì Mạc Thanh Hàn làm bất cứ chuyện gì.

Mà nàng nhìn không ra tâm tư Mạc Thanh Hàn đối với nàng, trong lòng nhịn không được sẽ có chút chênh lệch. Cho nên, nàng sẽ thường xuyên làm chút chuyện, làm Mạc Thanh Hàn chú ý tới nàng.

Mặc dù có vài hành động sẽ chọc Mạc Thanh Hàn tức giận, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn tới gần hắn.

Như Lục Hoài đã nói, Diệp Sở vì tiếp cận hắn, thường xuyên tạo ra cảnh ngẫu nhiên gặp được.

Theo quan điểm của Thượng Yên, Diệp Sở thích Lục Hoài. Nàng ta làm ra hành động này là cực kỳ bình thường.

Dung Mộc suy tư, Lục Hoài từ trước đến nay không gần nữ sắc, nếu Diệp Sở vẫn luôn ở theo đuổi Lục Hoài, Lục Hoài tính tình lạnh nhạt, đối với Diệp Sở có thái độ không tốt là trong dự kiến của hắn.

Bất quá, còn có một loại khả năng. Diệp Sở theo đuổi Lục Hoài kỳ thật là giả. Thật ra quan hệ giữa họ kỳ thật không tồi, bọn họ ngụy trang đến quá tốt, qua mặt được cả Thượng Yên.

Trong lòng tuy tồn hoài nghi, nhưng là Dung Mộc lại cảm thấy phỏng đoán thứ hai khả năng cũng không lớn.

Lục Hoài sao lại cùng người khác ngụy trang như vậy?

Dung Mộc biết, Thượng Yên vừa tới Thượng Hải, không người nào biết nàng là thủ hạ của hắn. Càng đừng nói đến, Thượng Yên mỗi lần tới tìm hắn đều đã dịch dung.

Lục Hoài cùng Diệp Sở căn bản không cần diễn kịch trước mặt nàng.

Hơn nữa Dung Mộc xác định, chuyện mình đi vào Thượng Hải, không có người biết. Lục Hoài cùng Diệp Sở làm như vậy, hoàn toàn làm điều thừa.

Nhưng là dựa vào tính tình cẩn thận của Dung Mộc, hắn sẽ không phán xét bất cứ điều gì, mọi việc sẽ nghĩ nhiều vài phần.

Hắn cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào, Diệp Sở cùng Lục Hoài có quan hệ gì, hắn sẽ tự mình đi tra một chút.

Dung Mộc nhìn về phía Thượng Yên: "Ngươi làm được rất tốt. Sau này tiếp tục cùng Diệp Sở tiếp xúc."

Ngừng một lát, Dung Mộc lại mở miệng: "Nếu có chuyện gì, ta sẽ thông báo cho ngươi."

Ngụ ý là, không có mệnh lệnh của hắn, Thượng Yên không thể tới Đức Nhân đường tìm người.

Thượng Yên tự nhiên nghe ra ý tứ của Dung Mộc. Đáy mắt nàng ẩn ẩn có chút mất mát. Nhưng nàng không nói gì thêm, liền rời đi.

Thượng Yên rời đi, căn phòng lại lần nữa quay về yên tĩnh.

* * *

Nghiêm Mạn Mạn ít ngày nữa liền phải đi Bắc Bình, kịch bản 《nghi quân》 còn cách ngày biểu diễn một tháng. Bởi vậy, đã nhiều ngày, các nàng đều ở Nhà hát lớn Quốc Thái luyện tập.

Mới vừa nghỉ đông, Diệp Sở không có việc gì. Tất nhiên muốn cùng đi các nàng.

Ra khỏi Diệp Công Quán, Diệp Sở liền ngồi trên xe. Mấy ngày này, Tô Lan không yên tâm về an toàn cho Diệp Sở, bảo tài xế đưa nàng đi.

Thâm đông thời tiết càng thêm lạnh, không trung thiếu vài phần màu sắc, cửa sổ xe nổi lên một tầng trắng xóa.

Diệp Sở ngồi trên xe, cảnh sắc từ ngoài cửa sổ xẹt qua. Tuy đã đến đông, Bến Thượng Hải vẫn rất náo nhiệt.

Lúc trước, Lục Hoài phái thủ hạ bảo hộ nàng. Hiện tại, đã dùng ám vệ đổi cho nhóm người lúc trước.

So sánh lại, ám vệ hành tung càng khó phát hiện. Trừ phi nguy hiểm, sẽ không dễ dàng hiện thân.

Diệp Sở thậm chí không nhận ra bọn họ đang theo dõi nàng.

Nhưng là nàng hiểu, cứ việc những người đó làm việc không một tiếng động, nàng lại càng an toàn.

Suy nghĩ một lúc, xe của Diệp Công Quán đã chậm rãi ngừng.

Ô tô dừng ở cửa Nhà hát lớn Quốc Thái. Bởi vì là ban ngày, rạp hát có chút quạnh quẽ, chỉ có vài người ra vào.

Diệp Sở cùng Lý thúc chào một tiếng, liền xuống xe.

Diệp Sở dừng ở cửa một lúc, đợi cho xe của Diệp Công Quán đi rồi, nàng mới bước đi.

Giống như nhận thấy cái gì, Diệp Sở bước chân hơi dừng lại, nheo đôi mắt.

Nhà hát lớn Quốc Thái có một hẻm nhỏ phía đối diện. Nàng bên này đường, mơ hồ thấy có người nằm ở nơi đó, giống như đang hôn mê.

Thời gian còn sớm, con đường lại hẻo lánh. Nơi này không có người tới. Nếu là thật sự xảy ra chuyện..

Diệp Sở suy nghĩ thêm một chút, đi qua bên đó.

Chung quanh thật yên tĩnh. Diệp Sở nhìn thấy, đó là một người nhỏ con, nhìn như chưa thành thiếu niên.

Bộ dáng của hắn thống khổ cực kỳ, cau mày. Thế nhưng, hắn không có giãy giụa, hình như là đã phát bệnh cấp tính.

Diệp Sở tầm mắt dừng ở trên mặt thiếu niên, nàng hơi ngẩn ra.

Nàng biết người này.

Thiếu niên này tên là A Việt, là trên giang hồ nổi danh là thần trộm. Nghe nói hắn từ nhỏ liền bắt đầu ăn cắp, bản lĩnh rất cao.

Nhỏ là châu báu trang sức, lớn là bảo vật gia truyền. Chỉ cần A Việt đi, không thể không lấy được đồ.

Cứ việc A Việt hiện tại mới chỉ mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt ngây ngô. Diệp Sở như cũ nhìn ra ngũ quan của hắn.

Đời trước, bởi vì một lần ngẫu nhiên, Diệp Sở gặp qua A Việt.

A Việt tuy lấy ăn cắp mà sống, nhưng là tâm tính cũng không xấu. Hắn sẽ trợ giúp cô nhi không cha không mẹ.

Đến khi kết cục của A Việt..

Diệp Sở căng thẳng.

Đời trước, A Việt chết ở trong tay Mạc Thanh Hàn.

Mạc Thanh Hàn đi trên con đường báo thù, tất cả mọi người chỉ là quân cờ của hắn.

Mà nếu có người chắn đường hắn, nhất định không được chết già. A Việt chính là một trong số đó.

Diệp Sở nhìn về phía A Việt, hắn chỉ mới mười hai mười ba, thống khổ vạn phần mà ngã trên mặt đất.

Nàng muốn cứu hắn.

Diệp Sở nửa ngồi xổm xuống, nàng muốn nhìn xem hơi thở của A Việt.

Diệp Sở vươn tay, có lẽ là bởi vì mới vừa rồi thất thần, nàng không nhận thấy được người tới tới gần.

Lúc này, có một khuôn mặt thanh u lặng yên không một tiếng động mà ngừng ở bên cạnh nàng.

Bóng đen rơi xuống, nặng nề bao phủ chung quanh Diệp Sở.

Người kia trùng hợp cùng nàng xổm xuống.

Điểm khác biệt là, tay Diệp Sở thăm dò hơi thở A Việt, tay người nọ đặt ở cổ tay A Việt trên.

Ngón tay hắn khiết tịnh thon dài, đáp ở trên mạch. Động tác nhẹ nhàng chậm chạp, lại cực kỳ nghiêm túc.

Chợt nổi lên một trận gió, một cổ hương thảo dược nhạt nhẽo từ trên người hắn truyền đến.

Hương thơm thanh đạm kia tiến vào mũi Diệp Sở, khiến người ta không thể bỏ qua.

Diệp Sở nhíu mày, hình như có dự cảm không tốt.

Nàng giương mắt nhìn lại, nàng bên cạnh là một nam nhân.

Người kia một thân bạch y, khí chất ôn nhuận.

Một bộ dạng vân đạm phong khinh.

Dung Mộc.