Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 125​

Chương 125

Diệp Sở đi đến bên cạnh Lục Hoài, ngồi xuống.

Lúc trước, Lục Hoài đã từng nói với nàng về chuyện hỏa hoạn năm đó.

Nhưng nàng cũng chỉ biết, mấy năm nay A Cửu được người Lục gia đưa ra nước ngoài trị liệu, trên người mang bệnh, mấy ngày gần đây mới coi như đã khỏe.

Hiện nay, Diệp Sở đã đến gần bí mật kia, thứ mà Lục gia nỗ lực bảo vệ.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, tầm mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.

Có lẽ là bởi vì hai người rất có ăn ý, Diệp Sở đã có một ít dự cảm.

Hắn chậm rãi đã nói: "Lúc A Cửu được cứu ra từ biển lửa, mặt nàng cũng bị thương."

Lục Hoài đè giọng xuống, muốn cảm xúc của mình không bị ảnh hưởng.

May thay, ngọn lửa không làm tổn thương đôi mắt của A Cửu, thị lực không bị tổn hại.

Khi A Cửu thoát khỏi nguy hiểm, nàng mở mắt ra, chỉ cảm thấy trên mặt đau đớn vạn phần, cũng không thể mở miệng nói chuyện.

Người Lục gia đưa nàng ra nước ngoài, chữa trị qua nhiều bệnh viện. Nhất định phải đem mặt nàng trị khỏi.

Trong khoảng thời gian đó, A Cửu thậm chí không dám nhìn vào gương. Tuy nhiên, nàng biết rất rõ rằng mình đã nhặt được một cái mạng trở về, còn mong cầu được cái gì hơn.

Tâm trạng của A Cửu rất tốt, nàng tích cực điều trị.

Sau đó, cơ thể của A Cửu dần cải thiện, chữa trị giải phẫu cũng cực kỳ thuận lợi.

Đến cuối cùng, đôi mắt của A Cửu vẫn như vậy. Nhưng ngũ quan của nàng đã thay đổi hoàn toàn.

Ngoại hình của A Cửu khác với trước đây, nhưng những người trong Đốc Quân phủ nhanh chóng chấp nhận diện mạo mới của nàng.

Tứ tiểu thư chính là tứ tiểu thư, nàng vẫn luôn là vậy, chưa từng thay đổi.

Bất quá, bởi vì sự cố lần đó, A Cửu chịu quá nhiều kinh hách. Nàng không muốn nhớ những sự kiện năm đó, ký ức cũng trở nên có chút mơ hồ.

Lục Hoài nói cho Diệp Sở: "Có rất nhiều chuyện trước hỏa hoạn, nàng đều không nhớ rõ"

Diệp Sở ngẩn ra.

Lục Hoài: "Lần này A Cửu trở lại Thượng Hải, suy nghĩ đã có rất nhiều chuyển biến."

Diệp Sở suy nghĩ cẩn thận: "Chúng ta có thể cho nàng một phần ký ức mới."

Một Thượng Hải hoàn toàn khác với trong ký ức.

Lục Hoài cũng hiểu ý của Diệp Sở, và hắn cũng có ý nghĩ tương tự. Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Diệp Sở dường như không nhận ra được, hành động của Lục Hoài là vì nguyên nhân gì.

Lục Hoài đưa Diệp Sở đến viện điều dưỡng để gặp A Cửu, lại tìm lý do để nàng tới Đốc Quân phủ..

Lục Hoài hy vọng Diệp Sở sẽ dần hòa nhập với cuộc sống của hắn, mọi thói quen của hắn.

Cho đến khi không thể rời đi.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, ánh mắt sâu cạn không rõ, không biết hắn đang nghĩ gì.

* * *

Lần trước, Diệp Sở thông qua khảo nghiệm của Lục Hoài, hắn còn chưa đưa cho nàng phần lễ vật kia. Hiện tại còn sớm, Lục Hoài cảm thấy hẳn là nên đưa nàng đi xem.

Lục Hoài đã mở miệng: "Diệp Sở, ngươi khi nào trở về Diệp Công Quán?"

Diệp Sở nghĩ nghĩ: "Ta không có báo giờ về cho mẫu thân."

Lục Hoài: "Nếu buổi chiều ngươi không có việc gì, ta muốn đưa ngươi đi một nơi."

Diệp Sở hỏi: "Đi nơi nào?"

Lục Hoài chợt cười: "Ngươi đã quên sao? Ta còn thiếu ngươi một phần lễ vật."

Diệp Sở sửng sốt một chút, nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước. Sau đó, nàng bận rộn đến nỗi gần như quên mất rằng Lục Hoài đã không nói cho nàng biết phần lễ vật đó là gì.

Diệp Sở thuận miệng hỏi một câu: "Là lễ vật gì?"

Lục Hoài cũng không đáp: "Nếu ngươi muốn biết, đi theo ta là được."

Lục Hoài cái gì cũng đều không nói, ngược lại khiến Diệp Sở càng thêm tò mò.

Diệp Sở đi theo Lục Hoài ngồi vào xe.

Nàng làm bộ lơ đãng, lại nhìn thoáng qua Đốc Quân phủ, có chút không nỡ.

Nhưng Diệp Sở biết, nàng sẽ còn đến đây trong tương lai. Chỉ cần nghĩ như thế, cũng không cảm thấy quá khổ sở như vậy.

Chiếc xe màu đen rời khỏi Đốc Quân phủ, tiến vào một mảng phồn hoa của Bến Thượng Hải. Mỗi một con đường đều có sự khác biệt.

Bọn họ đi vài vòng, đầu tiên là vào một nhà cửa hàng, từ cửa sau rời đi, họ lại vào một quán rượu nhỏ.

Quán rượu này tương tự như cái trước, là một cứ điểm khác. Nhưng không có kho vũ khí hoàn mỹ như vậy.

Nơi này ngư long hỗn tạp, không thể phân biệt đâu là gương mặt thật của họ.

Khi họ đi ra, hai người đã ngụy trang.

Có một chiếc ô tô đỗ bên đường, lúc trước chưa bao giờ gặp qua. Bọn họ ngồi vào chiếc xe này, thay đổi con đường tuyến, rời đi.

Nó chỉ là một chiếc xe bình thường có thể nhìn thấy ở mọi nơi ở Bến Thượng Hải, không hiểu được đang đi nơi nào.

* * *

Hàn Tháp Tự, một ngôi đền nằm ở ngoại ô Thượng Hải và rất nổi tiếng.

Rất nhiều khách hành hương đến Hàn Tháp Tự. Bọn họ tới này dâng hương hoặc là nghe kinh Phật, hương khói chưa bao giờ ngừng lại.

Hàn Tháp Tự có một vị cao tăng, pháp hiệu Tịnh Vân.

Tịnh Vân đại sư tinh thông rất nhiều đạo nghệ trong Phật lý, ngữ pháp điển nhã. Có không ít người vì danh tiếng của ngài mà đến, chỉ vì nghe ngài giảng một đoạn ngắn về Phật lý, tuy như vậy thôi cũng làm cho bọn họ được lợi rất nhiều.

Hôm nay, Dung Mộc không có lưu tại Đức Nhân đường, hắn ngoài vào sáng sớm.

Nơi hắn muốn đến là Hàn Tháp Tự.

Sau khi Dung Mộc đi vào Thượng Hải, hắn thường xuyên đến Hàn Tháp Tự.

Trong quá trình trao đổi, Tịnh Vân đại sư thế nhưng cùng Dung Mộc thành bạn tốt, hai người sẽ thỉnh thoảng lại thảo luận về Phật lý, trao đổi quan điểm của họ.

Tịnh Vân đại sư cho rằng Dung Mộc là một người tâm tư thấu đáo, có thể nhìn thấu những chuyện người khác nhìn không thấu.

Hôm nay, Hàn Tháp Tự một vị khách khác, đúng là Thượng Yên vừa mới trở về Thượng Hải không lâu.

Mẫu thân Thượng Yên tin Phật niệm Phật, và rất tin phục Tịnh Vân đại sư.

Cách một đoạn thời gian, Thượng phu nhân sẽ tới Hàn Tháp Tự dâng hương.

Thượng Yên rời nhà nhiều năm, bặt vô âm tín, phụ mẫu đau khổ không thôi.

Thượng Yên biết, trong lòng bọn họ định là có chút xa cách với mình. Cứ việc Thượng Yên một chút cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Nhưng nàng trở về Thượng Hải còn có một mục đích, là để bù đắp cho mối quan hệ giữa nàng và cha mẹ. Sau đó lợi dụng bọn họ, đạt được mục đích của chính mình.

Thượng Yên đặc biệt dành phần lớn thời gian của mình để bầu bạn với cha mẹ, lần này Thượng phu nhân tới Hàn Tháp Tự, Thượng Yên tự nhiên sẽ đi theo.

Chính là Thượng Yên không tin Phật, cũng không muốn tin.

Đi vào Hàn Tháp Tự, nàng đầu tiên là đi theo Thượng phu nhân dâng hương, lúc sau liền tìm một cái cớ rời đi.

Hàn Tháp Tự không nhỏ, Thượng Yên cố tình đi đến một nơi yên tĩnh.

Mới vừa rồi, Thượng Yên ở trước mặt Thượng phu nhân còn duy trì một bộ dáng ngoan ngoãn nữ nhi.

Ngay khi nàng rời khỏi tầm mắt của Thượng phu nhân, sắc mặt Thượng Yên lập tức liền trầm xuống dưới, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng và phong thái vừa nãy.

Bởi vì trong đền có quy định, người không phận sự không được phép tiến vào chỗ này. Cho nên nơi này an tĩnh cực kỳ.

Lúc này, cánh cửa cách đó không xa mở ra, Dung Mộc bước ra từ bên trong.

Dung Mộc nhất cử nhất động đều cực kỳ đạm nhiên. Trên người hắn mặc một trường bào tố nhã, khí chất thanh nhã.

Đôi mắt Dung Mộc lướt qua Thượng Yên, nhưng hắn dường như không có nhìn đến Thượng Yên, trực tiếp cất bước rời đi.

Đôi mắt Thượng Yên sáng ngời, lập tức đi theo.

Cứ việc ở chỗ này thấy được Dung Mộc, chung quanh cũng không có gì người. Nhưng Thượng Yên trước sau luôn nhớ kỹ thói quen của Dung Mộc.

Nàng biết, nếu là có người ở đây, Dung Mộc nhất định sẽ làm bộ cùng nàng không quen biết.

Chờ đến bốn bề vắng lặng, hoàn toàn an tĩnh, Thượng Yên bảo đảm sẽ không có người xuất hiện, lúc này mới cản Dung Mộc.

Thượng Yên một bên chú ý động tĩnh bốn phía, một bên tìm Dung Mộc nói chuyện.

Bởi vì Thượng Yên hiểu rõ, Dung Mộc nếu là thật sự sinh khí, sẽ phi thường đáng sợ.

"Dung đại phu." Thượng Yên gọi một tiếng.

Dung Mộc giống như hiện tại mới chú ý tới nàng, nói một câu: "Tiểu thư, ta cũng không nhận thức ngươi."

Dung Mộc thần sắc không đổi, trong mắt không có một chút cảm xúc.

Mặc dù ở trong trường hợp như vậy, Dung Mộc cũng không có thả lỏng cảnh giác.

"Không biết Dung đại phu khi nào sẽ đến Thượng Công Quán một chuyến, thân thể của ta không được tốt."

Ý của Thượng Yên là, Dung Mộc có thể dựa vào cớ đến khám bệnh, tới Thượng Công Quán gặp nàng.

Trước đó, Dung Mộc nhắc nhở Thượng Yên, bảo nàng không cần lại tới Đức Nhân đường tìm hắn.

Thượng Yên tuy là nghe theo mệnh lệnh, nhưng là trong lòng vẫn là có chút không kiên nhẫn.

Hiện tại trùng hợp gặp phải Dung Mộc, nàng tự nhiên sẽ tìm Dung Mộc nói nhiều thêm một chút.

Thượng Yên thốt ra lời này, sắc mặt Dung Mộc nháy mắt âm trầm xuống.

"Ta còn có việc phải làm, không tiện nói tiếp."

Dung Mộc phớt lờ Thượng Yên, trực tiếp xoay người rời đi, không lưu tình chút nào.

Trong lòng Thượng Yên tức giận. Tính khí của nàng vốn chính là muốn làm gì thì làm.

Rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như vậy, nàng tuy càng ngày càng tàn nhẫn, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Hơn nữa, nàng thích Dung Mộc, tự nhiên sẽ coi trọng hành vi của Dung Mộc vài phần.

Lúc này, Dung Mộc cũng không quay đầu lại mà rời đi, căn bản là không có cho Thượng Yên sắc mặt tốt.

Huống hồ chung quanh lại không có người, Dung Mộc còn làm bộ cùng nàng không quen biết, đây là làm cho ai xem.

Thượng Yên thoáng đề cao thanh âm: "Dung Mộc."

Dung Mộc cũng không có quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Thượng Yên liền kêu vài tiếng, Dung Mộc đều không có để ý tới.

Nàng siết chặt nắm tay, hướng tới bóng dáng Dung Mộc, gọi tên thật của hắn.

"Mạc.."

Thượng Yên mới vừa nói ra một chữ, liền lập tức ngậm miệng.

Mùa đông lạnh lẽo, gió thổi buốt giá, từng hơi thở đều hóa thành sương trắng.

Mà hai bên thái dương của Thượng Yên, những hạt mồ hôi xuất hiện, gió thổi qua, lạnh cực kỳ.

Là nàng bất cẩn, cư nhiên dám ở nơi này gọi tên Mạc Thanh Hàn.

May mắn nàng kịp thời dừng miệng, bằng không Mạc Thanh Hàn khẳng định sẽ phát hỏa.

Nghe được một chữ "Mạc", Dung Mộc quả nhiên ngừng lại.

Dung Mộc đưa lưng về phía Thượng Yên, hắn hơi thở lập tức thay đổi, âm lãnh dị thường.

Hắn hạ mắt xuống, trong mắt hiện lên sát ý.

Như Thượng Yên mong muốn, Dung Mộc xoay người, đi về phía nàng.

Dung Mộc cách Thượng Yên khoảng không xa, mỗi khi hắn bước một bước, kia bước chân tựa như đạp vào lòng Thượng Yên.

Lòng bàn tay nàng không ngừng đổ mồ hôi, trong lòng sợ cực kỳ.

Chỉ chốc lát, Dung Mộc liền đi tới trước mặt Thượng Yên, đứng cách nàng chỉ có một mét.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Thượng Yên, nhưng là đã không còn sự âm hàn.

Dung Mộc thiếu chút nữa mất khống chế, nhưng là hắn thực mau liền khống chế cảm xúc, giấu đi thần sắc, nửa điểm không hiện.

Nhưng là Thượng Yên phá vỡ sự im lặng.

Thượng Yên giật giật môi, miễn cưỡng mở miệng: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."

Dung Mộc bình tĩnh ôn hòa, giống như vẫn là đại phu ở Đức Nhân đường cứu mạng người.

"Tiểu thư, là muốn xem bệnh sao?" Dung Mộc ngữ khí bình tĩnh cực kỳ.

Thượng Yên không dám phản bác, gật gật đầu.

Dung Mộc đem ngón tay tùy ý đặt trên cổ tay Thượng Yên, giống như bắt mạch, kỳ thật bắt được mệnh môn của nàng.

Thượng Yên động cũng không dám động, đôi môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch.

"Bệnh tình của Thượng tiểu thư còn chưa khỏi hẳn, ta lại cho ngươi một phương thuốc khác."

Ngữ điệu Dung Mộc không có biến hóa. Giống như thật sự đem Thượng Yên coi như một người bệnh.

"Thượng tiểu thư làm việc không nên làm. Nếu là ngươi lại giẫm lên vết xe đổ, ta không thể bảo đảm bệnh tình của ngươi có thể hay không chuyển biến tốt đẹp."

Dung Mộc cảnh cáo Thượng Yên, nhắc nhở nàng nếu lại chọc giận hắn, nàng sẽ không có cơ hội thứ hai.

Thượng Yên cảm thấy rằng cổ tay của nàng đã bị điểm huyệt. Nàng biết Dung Mộc thả cho nàng một con ngựa, nàng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ta nhất định sẽ nhe theo lời Dung đại phu." Thượng Yên gian nan nói ra sự bảo đảm.

Dung Mộc đem tay dời đi, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét không dễ phát hiện, hắn đem mu bàn tay ra phía sau.

Nghe được Thượng Yên nói xong, Dung Mộc qua sau một lúc lâu sau mới mở miệng: "Giờ đã không còn sớm, Thượng tiểu thư có thể rời đi."

Thượng Yên như được đại xá, lập tức rời đi.

Thượng Yên đi rồi, mọi nơi an tĩnh cực kỳ.

Dung Mộc trên mặt tuy nhìn không ra cảm xúc, nhưng là đáy mắt lại ẩn một tia hàn ý.

Hắn chậm rãi đi đến một nơi yên lặng, đứng ở đó.

Một lát sau, một người đứng ở trước mặt Dung Mộc, cung kính mà nói: "Dung công tử, có chuyện gì yêu cầu ta làm?"

Dung Mộc âm lãnh nói: "Qua mấy ngày nữa, Thượng gia sẽ tổ chức một yến hội, ngươi đi làm chút chuyện."

Dung Mộc hiểu được, Thượng gia tổ chức yến hội, nhân vật có tiếng của Bến Thượng Hải đều sẽ đến.

Lục Hoài cũng sẽ xuất hiện.

Nghĩ đến Lục Hoài, hơi thở của Dung Mộc tựa lạnh thêm vài phần, nhưng thực mau liền tan đi.

Dung Mộc sai thủ hạ làm như vậy, có hai cái mục đích.

Thứ nhất, Thượng Yên hành sự quá mức lỗ mãng, chuyện lần này chính là cho nàng một cảnh cáo.

Dung Mộc lợi dụng Thượng Yên, là bởi vì bối cảnh của Thượng Yên có lợi cho hắn hành sự. Nhưng nó cũng không có nghĩa là Dung Mộc sẽ chịu đựng mọi thứ của Thượng Yên.

Nếu Thượng Yên không có gia tộc ở sau lưng, nàng liền không có bất luận giá trị gì.

Mới vừa rồi Thượng Yên suýt nữa làm bại lộ thân phận của Dung Mộc, hắn đã nổi lên sát tâm. Nếu nàng lại hành động thiếu suy nghĩ, hắn sẽ không chút lưu tình.

Thứ hai, Thượng Yên đã rời khỏi Thượng Hải 5 năm, vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu Thượng Hải cũng không còn nhớ rõ nàng là ai.

Mặc dù là người của Thượng gia, nói không chừng còn chẳng có cảm tình gì với Thượng Yên.

Nếu Thượng Yên chỉ được mỗi chức danh Thượng gia tiểu thư, cũng không thể giúp gì cho hắn.

Bởi vậy, Thượng Yên có thể thay đổi cách nhìn của giới thượng lưu về nàng, người Thượng gia chắc chắn sẽ quan tâm nàng.

Quan trọng nhất là, toàn bộ Bến Thượng Hải đều sẽ nhớ kỹ Thượng đại tiểu thư.

Sau khi thủ hạ rời đi, Dung Mộc lại khôi phục bộ dáng vân đạm phong khinh.

* * *

Chiếc xe màu đen dừng lại, Lục Hoài đi ra ngoài.

Diệp Sở xuống xe, nàng bước chân dừng lại. Đời trước, nàng chưa từng đến nơi này.

Gian nhà này, nhìn qua rất phổ biến. Nhưng lại cố tình nằm ở một nơi yên tĩnh, gần đó lại không có người.

Gia đình gần nhất cách đây tận một km.

Diệp Sở không rõ lắm, vì cái gì Lục Hoài đưa nàng tới nơi này. Nàng có chút hoài nghi, theo Lục Hoài đi vào này gian tòa nhà.

Hai người đi qua một khoảng sân rộng, càng đi, Diệp Sở liền càng cảm thấy có chút quái dị.

Nàng không nói gì, chỉ là tiếp tục đi theo Lục Hoài.

Họ dừng lại trong một căn phòng. Trong phòng cửa sổ rộng mở, nhưng Diệp Sở không hề chú ý tới chỗ này, nàng cũng không có chú ý tới.

Dừng chân, Lục Hoài ý bảo Diệp Sở nhìn ra ngoài.

Nhìn theo tầm mắt của Lục Hoài, Diệp Sở nhìn về ra ngoài cửa sổ. Vào buổi chiều, tuy không có ánh nắng, lại nhìn thấy rõ ràng.

Nàng chợt ngây ngẩn cả người, đó là một Diễn Võ Trường.

Nơi đó có một đám người thân thủ lợi hại đang tiến hành huấn luyện.

Những người đó chiêu chiêu tinh chuẩn, động tác lại nhẹ nhàng không một tiếng động. Bọn họ thi đấu với nhau, đau cũng không kêu một tiếng nào, giống như đã là thói quen.

Diệp Sở ngây ra mà nhìn, thanh tuyến Lục Hoài nặng nề rơi xuống.

"Ta vì ngươi huấn luyện một đám ám vệ."

"Lần trước thí nghiệm ngươi, bọn họ cũng xen lẫn trong trong đám người, quan sát biểu hiện của ngươi."

"Nếu là ngươi có thể làm bọn họ tin phục, nhóm người này liền thuộc về ngươi."

"Bọn họ sẽ phục tùng theo mệnh lệnh của ngươi, chỉ nghe lệnh của ngươi."

"Phần lễ vật này, ngươi vừa lòng sao?"

Giọng nói Lục Hoài vang lên, mỗi một câu đều dừng ở trong lòng Diệp Sở.

Mũi nàng có chút xót xa.

Lục Hoài đã trao cho nàng tất cả sự tin tưởng, thậm chí vì nàng an bài ám vệ, chỉ là muốn giữ gìn bí mật của nàng.

Tương đương với ám vệ chỉ biết nghe mệnh lệnh của nàng.

Hắn hy vọng bọn họ hợp tác là bình đẳng lẫn nhau tôn trọng. Nhưng cùng lúc đó, lại hoàn toàn bảo đảm nàng có thể tự chủ hành động.

Suy nghĩ của nàng bách chuyển thiên hồi*..

*bách chuyển thiên hồi: Lặp đi lặp lại, đi rồi lại về.

Đôi mắt Diệp Sở đỏ lên, nhưng nàng không để lộ thứ gì khác.

Nàng cực kỳ khắc chế, chỉ khi xoay người, một giọt nước mắt rơi xuống.

Đợi cho Lục Hoài nhìn đến Diệp Sở, cái gì cũng đều không có phát hiện.

Bóng dáng nàng trầm mặc cực kỳ, vẫn luôn không trả lời hắn, Lục Hoài không biết nàng suy nghĩ cái gì.

Lòng Diệp Sở loạn thật sự.

Lúc trước Lục Hoài đã hoài nghi qua nàng, rồi lại bị nàng dùng các loại cớ tránh đi đề tài.

Nàng trọng sinh.

Có phải muốn nói cho hắn chuyện này hay không?

Trọng sinh một chuyện kỳ quái như vậy, từ trước cũng chưa từng nghe nói qua.

Nếu Lục Hoài biết bí mật của nàng, sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng, vẫn là..

Diệp Sở khẩn trương cực kỳ, không khỏi nắm chặt tay, ngàn vạn loại ý niệm hiện lên trong đầu.

Trải qua một phen suy tư, Diệp Sở quyết định mở miệng.

Về sau, Diệp Sở còn sẽ nói cho Lục Hoài rất nhiều chuyện, thậm chí những chi tiết không bị người khác phát hiện.

Nàng còn có thể lại dùng cớ cảnh trong mơ này giải thích sao?

Diệp Sở hiểu, nếu là Lục Hoài thật sự muốn biết, bí mật của nàng là giữ không được.

Lúc trước nàng có thật nhiều băn khoăn, lại vì Lục Hoài mà không còn sót lại chút gì.

Cùng với trốn trốn tránh tránh, chi bằng thẳng thắn nói ra.

Diệp Sở lấy lại bình tĩnh, xoay người sang chỗ khác, nàng ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Lục Hoài.

Diệp Sở đã mở miệng: "Lục Hoài, ta muốn nói cho ngươi một bí mật."

Rõ ràng nàng muốn nói chính là một chuyện cực kỳ chuyện quan trọng, ngữ khí lại bình tĩnh cực kỳ.

Lục Hoài ngẩn ra.

Sau khi thấy vẻ mặt bình thản của Diệp Sở, hắn trong lòng căng thẳng.

Diệp Sở tiếp tục nói: "Ngươi nghe xong, không cần cảm thấy kỳ quái, bởi vì ta cũng không thể giải thích chuyện này như thế nào có thể xảy ra."

Nghe đến đó, trong lòng Lục Hoài ẩn ẩn đoán được vài phần.

Lục Hoài luôn biết rằng Diệp Sở có bí mật, chỉ là nàng vẫn luôn dấu diếm. Hiện tại, hắn cảm thấy mình cách bí mật này đã rất gần.

Suy đoán lúc trước, dường như sẽ được xác nhận vào ngày hôm nay.

Diệp Sở rõ ràng khẩn trương, thu lại thần sắc, nàng thực mau liền phải nói đến trọng điểm.

Lúc này đây, Diệp Sở không có tránh đi tầm mắt hắn, mà là nhìn thẳng đôi mắt hắn.

"Lục Hoài, ta đã từng sống qua một đời."

Lục Hoài không nói, dường như chuyện này đã ở trong dự đoán trước của hắn. Chẳng qua là hôm nay mới chân chính xác định.

"Ta lúc trước cùng ngươi nói qua, Diệp gia suy tàn, Lục Đốc Quân bỏ mình.."

"Những chuyện đó không phải ta mơ thấy, chúng đều đã từng phát sinh qua."

"Ta trọng sinh về thời điểm mười sáu tuổi, muốn thay đổi kết cục của tất cả."

"..."

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, thanh âm nàng rơi vào trong tai hắn, rõ ràng thật sự.

Từ nàng trong miệng nói ra những lời này tới, nàng biểu tình lại trấn định cực kỳ.

Lục Hoài biết Diệp Sở đã đấu tranh rất nhiều, mới lựa chọn đem chuyện này nói cho hắn.

Loại chuyện này rơi vào mắt người khác chắc chắn cổ quái, bọn họ sẽ không tin nàng. Nhưng vô luận nàng nói cái gì, Lục Hoài đều sẽ tin tưởng.

Này chứng thực suy đoán của Lục Hoài, Diệp Sở biết được nhiều như vậy, những gì cô đã học được trong nhiều năm thực sự đã được học bởi kiếp trước.

Nhưng hắn vẫn có nghi vấn, nàng vì sao học được chữ viết của hắn, thậm chí hiểu biết thói quen của hắn.

Diệp Sở từ đâu biết được chuyện của hắn? Về điểm này, hắn luôn là không thể hiểu nỗi.

Lục Hoài hy vọng Diệp Sở có thể nói cho hắn nguyên nhân.

Thanh tuyến Lục Hoài thực khắc chế: "Diệp Sở, nếu ngươi đã đem chuyện quan trọng như vậy cùng ta nói."

"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?"

Diệp Sở gật gật đầu, những gì xảy ra với nàng thật kỳ lạ, nếu Lục Hoài có nghi vấn cũng chẳng có gì lạ.

Có một số việc ở trong lòng Lục Hoài thật lâu. Một khắc, hắn rốt cuộc nhịn không được buột miệng thốt ra.

"Kiếp trước, ngươi nhận thức ta sao?"

Nếu là nàng nhận thức hắn, quan hệ của hai người là như thế nào?