Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 117

Phía sau Diệp Sở vẫn luôn có người đi theo. Giang tiên sinh không thể trực tiếp tìm Diệp Sở nói chuyện.

Hiện giờ, người theo dõi Diệp Sở cách khá xa, bọn họ thậm chí không có vào Trung Học Tín Lễ.

Họ giống như có một loại ăn ý, sẽ không cách Diệp Sở quá gần, bảo trì một khoảng cách đủ không gian cho nàng.

Chuyện này vừa lúc cho Giang tiên sinh cơ hội, hắn theo Diệp Sở vào rạp hát.

Rạp hát được xây rất kín. Mặc dù là ban ngày, không bật đèn cũng giống như đêm tối.

Giang tiên sinh động tay vào công tắc đèn. Cùng Diệp Sở nói chuyện xong, hắn sẽ đem tất cả khôi phục bình thường.

Đợi cho rạp hát lâm vào một bóng tối, Giang tiên sinh để thanh đao ở giữa cổ Diệp Sở.

Giang tiên sinh nghĩ một hồi, ôn hòa mà nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, ngươi có thể đứng lên, đến đằng sau rạp hát sao?"

Diệp Sở không động, Giang tiên sinh liền đem lưỡi dao đi phía trước vài phần: "Mời, Diệp nhị tiểu thư."

Người nọ cầm dao, tay không động, hơn nữa lại rất trấn tĩnh. Như vậy đây không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này.

Lưỡi dao kề sát cổ Diệp Sở, nếu trực tiếp phản kháng, nàng sẽ làm mình lâm vào hoàn cảnh bất lợi.

Không bằng thuận theo lời hắn nói, nhìn xem người nọ muốn làm cái gì, nàng lại hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Ánh mắt Diệp Sở lạnh xuống. Nàng siết chặt nắm tay, đứng dậy.

Nàng chú ý nhất cử nhất động của người nọ, chuẩn bị lúc hắn lơi lỏng sẽ tìm đường chạy thoát.

Giang tiên sinh cùng Diệp Sở cách một khoảng. Mặc dù hai người đều ở trong bóng tối, tầm mắt khá mơ hồ. Nhưng hắn một chút cũng không có đυ.ng đến thân thể Diệp Sở.

Thái độ của hắn rất tốt, thân sĩ có lễ.

Trong bóng đêm, bước chân của Diệp Sở chậm chạp mà nhẹ nhàng. Giang tiên sinh cũng không nóng nảy, không thúc giục, rất có kiên nhẫn.

Lưỡi dao của Giang tiên sinh vẫn luôn dán trên cổ của Diệp Sở, cảm xúc lạnh lẽo vẫn luôn nhắc nhở tình cảnh lúc này của nàng.

Diệp Sở không phản kháng, vẫn luôn đi theo hắn tới đằng sau rạp hát.

Lối đi khá nhỏ, cũng không dài, mặc dù đường đi không xa, nhưng bởi vì ở trong bóng tối, thời gian như cũng trôi chậm hơn.

Huống chi, Diệp Sở cũng không hiểu được, nam nhân kia rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đằng sau rạp hát có một phòng trống, cửa không đóng, hai người cùng đi vào.

Diệp Sở vào trong, Giang tiên sinh khép cửa lại. Động tĩnh rất nhỏ, không hề bị người khác nhận ra được.

Lúc này ở trong phòng kín, Diệp Sở càng thêm tập trung, chuyên tâm ứng đối chuyện xảy ra tiếp theo.

"Ở bên phải cách ngươi nửa thước, có một cái ghế dựa, ngươi có thể ngồi xuống."

Giang tiên sinh đem lưỡi dao từ trên cổ Diệp Sở dời đi. Thể hiện thành ý lớn nhất của mình.

Giang tiên sinh đi qua, giúp Diệp Sở đem ghế dựa kéo đến, chờ nàng ngồi xuống.

Động tác ưu nhã, diễn vai kể thân sĩ hoàn hảo.

Chờ đến Diệp Sở ngồi xuống, Giang tiên sinh ngồi lên một cái ghế khác, động tác lịch sự văn nhã, thanh nhã cực kỳ.

Rõ ràng là hắn cầm dao uy hϊếp Diệp Sở. Nhưng hiện tại, phảng phất giống như việc nói chuyện phiếm bình thường.

Người này thật là kỳ quái.

Diệp Sở nhớ kỹ phương hướng, mà vị trí Giang tiên sinh ngồi xuống vừa lúc chặn đường thoát của Diệp Sở.

Trước mắt, người này đã làm tốt chuẩn bị, sẽ không làm Diệp Sở có khả năng chạy thoát.

"Ta chỉ là muốn cùng ngươi nói vài câu, cũng không có ác ý." Giang tiên sinh nhận thấy Diệp Sở tựa hồ có chút khẩn trương, liền giải thích một chút.

Thanh âm Diệp Sở thanh thanh lãnh lãnh, nghe không ra cảm xúc: "Cách ngươi nói chuyện phiếm cũng rất đặc biệt."

Giang tiên sinh giật mình, sau đó nhẹ giọng cười một chút.

"Diệp nhị tiểu thư người rất thú vị." Ngữ khí của Giang tiên sinh khá ôn hòa, "Ta chỉ hỏi mấy vấn đề, liền sẽ thả ngươi cho rời đi."

Hắn mang bộ dáng khiêm khiêm có lễ: "Vừa rồi ta có chút thất lễ, thậm chí đã quên giới thiệu bản thân."

"Ta họ Giang, ngươi có thể gọi ta là Giang tiên sinh."

Diệp Sở tâm thần một ngưng, họ Giang?

Những người họ Giang nàng biết cũng không nhiều. Nhưng mấy ngày trước, có nghe Lục Hoài nói.

Tiệm cơm Hoa Mậu có người bị sát hại, hình như là bút tích của Ám Các. Mà thủ lĩnh của Ám Các chính là Giang tiên sinh.

Lục Hoài cùng Diệp Sở đều đối với Giang tiên sinh có hoài nghi.

Nhưng là, Giang tiên sinh cũng không nhận thức nàng, vì cái gì muốn cùng nàng tâm sự?

Diệp Sở im lặng, không trả lời, Giang tiên sinh không để ý.

Sống lưng của hắn thẳng tắp, phần lưng không có dựa vào ghế, mà cách một đoạn nhỏ. Có thể nhìn ra được hắn có tính tự chủ cao.

Động tác Giang tiên sinh thanh nhã, gian nhà rất hỗn độn. Nhưng phảng phất đối với hắn không hề có ảnh hưởng.

Hắn lịch sự văn nhã mà đã mở miệng: "Không biết mẫu thân Diệp nhị tiểu thư có khỏe không?"

Giang tiên sinh hỏi như vậy, giống như hắn có nhận thức mẫu thân Diệp Sở Tô Lan, hiện tại chỉ là một câu vấn an bình thường.

Diệp Sở nhíu mày, xem ra Giang tiên sinh đối Diệp gia có hiểu biết. Chính là không hiểu được hắn cùng Mạc Thanh Hàn có quan hệ hay không.

"Mẫu thân ta thân thể rất tốt, không nhọc ngươi lo lắng." Diệp Sở ngữ khí như thường, nhàn nhạt trả lời.

Giang tiên sinh gật gật đầu: "Diệp nhị tiểu thư, ngươi thì sao?"

Hắn hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Thừa dịp Giang tiên sinh nói chuyện, trong phòng lại cực kỳ tối, Diệp Sở đem kẹp tóc trên đầu lấy xuống, nắm chặt trong tay.

Giang tiên sinh giống như không nhìn ra động tác nhỏ của Diệp Sở, tiếp tục hỏi.

Diệp Sở thân mình cứng còng: "Ta và ngươi cũng không quen, ta hẳn không cần trả lời mấy vấn đề này?"

Giang tiên sinh hỏi Diệp Sở vài vấn đề. Nhưng Diệp Sở hoặc là không đáp, hoặc là nói sang chuyện khác, hắn không có được một đáp án nào.

Xem ra, hắn dùng sai phương pháp rồi.

Nghe Diệp Sở nói xong, Giang tiên sinh không lập tức đáp lại. Một lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng.

Hắn thanh âm ôn tồn lễ độ: "Diệp nhị tiểu thư, là ta quá đường đột, ta nói với ngươi một tiếng xin lỗi."

"Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, đương nhiên là không thân."

"Nhưng ta tin tưởng, thấy vài lần liền quen thuộc."

"Ngươi nói phải không?"

Diệp Sở lạnh mắt nhìn, thanh âm trước sau không hề có chút gợn sóng: "Giang tiên sinh nếu là nhàn rỗi không có việc gì, không cần đem thời gian lãng phí ở trên người ta."

Giang tiên sinh cười cười, hắn không nghĩ tới, Diệp Sở lại là loại tính tình này. Bằng hữu của hắn đã từng nhắc tới Diệp Sở, nàng khác hoàn toàn hình dung ban đầu của hắn.

Thanh âm Diệp Sở thanh lãnh: "Nếu là không có việc gì, Giang tiên sinh có phải nên để ta rời đi? Đèn bên ngoài hẳn là sửa được rồi."

"Nếu là Giang tiên sinh bị người khác nhìn thấy, vậy không tốt lắm."

Giang tiên sinh không có phản bác lời Diệp Sở, hắn cam chịu làm theo yêu cầu của nàng.

Diệp Sở chậm rãi đứng dậy, đồng thời chú ý đến động tác của Giang tiên sinh, đầu tiên là lui về phía sau một bước, sau đó vòng qua Giang tiên sinh, đi về phía cửa.

Diệp Sở cảnh giác động tĩnh phía sau, siết chặt kẹp tóc trên tay, kẹp tóc bén nhọn dị thường.

Nếu Giang tiên sinh có động tĩnh gì, Diệp Sở tuyệt đối sẽ không lưu tình.

Cửa bị Diệp Sở kéo ra, người phía sau một chút cũng không động.

Diệp Sở bước nhanh chân, rời khỏi phòng.

Diệp Sở chỉ đi một đoạn đường ngắn, đèn lại bỗng nhiên sáng lên.

Ánh đèn chói mắt đột nhiên ập đến, Diệp Sở còn có chút không thích ứng. Bất quá, nàng rất nhanh liền khôi phục tầm nhìn.

Diệp Sở lập tức quay đầu lại, nhìn về phía sau phòng.

Lúc này, cửa phòng mở, bên trong không có người.

Nơi đó dùng để chứa đồ, mấy cái bàn ghế đặt lung tung, nhìn qua rất bình thường.

Mọi nơi cũng yên tĩnh, giống như vừa rồi không có người tới.

Chính là Diệp Sở biết, mới vừa rồi cũng không phải ảo giác của nàng.

Ánh đèn trắng sáng như tuyết, chiếu sáng toàn bộ rạp hát.

Các bạn học từ sân khấu đi xuống, sửa sang lại vật dụng của mình, chuẩn bị về nhà.

Diệp Sở có chút lo lắng. Vừa về đến nhà, nàng lập tức gọi điện tới Đốc Quân phủ.

Trong điện thoại, Diệp Sở yêu cầu cùng Lục Hoài gặp mặt. Nàng có việc gấp phải nói trực tiếp với Lục Hoài.

Vì để mọi chuyện không bị lộ ra, trong lúc nói chuyện điện thoại, chuyện xảy ra ở rạp hát Diệp Sở cũng không có nói cho Lục Hoài mọi chuyện.

Diệp Sở cùng Lục Hoài chọn địa điểm gặp mặt, là một quán trà trên danh nghĩa của Thẩm Cửu.

Hôm sau, Diệp Sở đi tới quán trà, phát hiện Lục Hoài đã sớm ở trong phòng chờ nàng.

Thấy Diệp Sở tiến vào, Lục Hoài cho rót một chén trà nóng cho nàng.

Chờ Diệp Sở ngồi xuống, Lục Hoài đem trà đưa cho nàng.

Lúc Lục Hoài chạm đến đầu ngón tay nàng, nhận thấy tay nàng rất lạnh, hắn nhíu mày.

"Cảm ơn." Diệp Sở cúi đầu uống một ngụm.

Tay nàng nắm chặt chén trà, nhiệt độ truyền tới lòng bàn tay, hàn ý trên người dần tan đi.

Chờ đến khi sắc mặt Diệp Sở khôi phục chút, Lục Hoài mới mở miệng hỏi: "Hôm qua vội vàng gọi điện thoại cho ta, có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"

Diệp Sở từ trước đến nay cẩn thận, sẽ không đem chuyện quan trọng nói qua điện thoại.

Diệp Sở nhìn về phía Lục Hoài: "Tối hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Ta ở trong rạp hát của trường đυ.ng phải một người, hắn bắt cóc ta."

"Hắn nói hắn họ Giang, ta thấy hắn thân thủ rất tốt, lại cực kỳ cẩn thận."

"Ta hoài nghi hắn là thủ lĩnh Ám Các."

Lúc trước, Lục Hoài có nói cho Diệp Sở về chuyện của Ám Các. Cho nên bây giờ Diệp Sở có nhắc tới, cũng hoàn toàn không bại lộ cái gì.

Sắc mặt Lục Hoài trầm xuống: "Ngươi đem chuyện lúc đó nói qua đi."

Giang tiên sinh hành tung khó dò, chưa từng có người thấy mặt hắn.

Giang tiên sinh là đệ nhất sát thủ của Trung Hoa Dân Quốc, tâm tư đương nhiên kín đáo. Những người được phái đi bảo hộ Diệp Sở căn bản không phát hiện được tung tích của hắn.

Khoảng thời gian trước, tiệm cơm Hoa Mậu xảy ra chuyện, Giang tiên sinh còn ở Bắc Bình, Lục Hoài cảm thấy, hắn hẳn là gần đây mới trở lại Thượng Hải.

Diệp Sở: "Ta ngồi phía sau, người nọ ở chốt mở đèn có động tay qua. Lúc đèn tắt, cầm dao uy hϊếp ta."

Diệp Sở đơn giản nói một chút cách làm của Giang tiên sinh.

Diệp Sở nhíu mày: "Bất quá có một chút kỳ quái. Hắn nói làm như vậy, chỉ là muốn cùng ta tâm sự một lúc."

Lục Hoài nheo nheo mắt: "Nói chuyện phiếm?"

Mất công tạo cơ hội, chỉ là tìm Diệp Sở nói chuyện phiếm, Giang tiên sinh thật sự cổ quái.

Diệp Sở: "Ta có thể cảm giác được người nọ rất có giáo dưỡng, hắn còn dò hỏi chuyện của Diệp gia. Thậm chí hỏi đến thân thể của mẫu thân ta có khỏe hay không."

"Nhìn qua, hắn đối với Diệp gia cực kỳ có hiểu biết, nhưng hắn cũng không có nhắc tới nguyên nhân."

Lục Hoài cùng Diệp Sở trầm mặc một hồi, suy tư thêm một chút, không có tiếp tục nói chuyện.

Thực mau, hai người đồng thời mở miệng: "Giang tiên sinh hẳn không phải Mạc Thanh Hàn."

Diệp Sở cùng Lục Hoài giật mình, lộ ra tươi cười.

Diệp Sở: "Nếu hắn là Mạc Thanh Hàn, không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn để lại điểm đáng nghi như vậy, bị chúng ta nghi kỵ."

Lục Hoài gật gật đầu, suy nghĩ của Diệp Sở rất giống hắn.

Lục Hoài: "Chuyện viên quan chính phủ bị gϊếŧ hẳn không liên quan đến Ám Các, không phải bút tích của họ. Nếu việc này do Ám Các kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cũng quá rõ ràng rồi."

"Có người muốn đem việc này đẩy lên đầu Ám Các, hãm hại Ám Các. Ý đồ khiến người của Bến Thượng Hải hoang mang."

Diệp Sở tiếp tục bổ sung: "Huống hồ Mạc Thanh Hàn căn bản sẽ không tìm tới ta. Ta chỉ là nữ học sinh tay trói gà không chặt, hắn tìm ta nói chuyện phiếm hoàn toàn không có ý nghĩa."

Lục Hoài tiếp được đi: "Thái độ của Giang tiên sinh đối với Diệp gia khá tốt. Khả năng cao là vì Giang tiên sinh biết người của Diệp gia, muốn biết chuyện gì đó."

Diệp Sở: "Hiện tại dư lại một vấn đề, Giang tiên sinh tới tìm ta rốt cuộc là vì cái gì."

Lục Hoài cùng Diệp Sở trao đổi về sự nghi ngờ của nhau, đồng thời xóa bỏ nghi ngờ của mình, loại Giang tiên sinh ra khỏi danh sách hoài nghi.

Giang tiên sinh là Mạc Thanh Hàn, khả năng không cao.

Nhưng là, trên người Giang tiên sinh có bí mật.

Lục Hoài không thể hiểu được, Giang tiên sinh thế nhưng lại dùng lưỡi dao để lên cổ Diệp Sở.

Phương thức nói chuyện này, là ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy ý đồ của hắn không tốt.

Giang tiên sinh chẳng lẽ muốn làm gì Diệp gia?

Lục Hoài không thể để hắn xúc phạm tới Diệp Sở.

* * *

Lúc trước, viên chính phủ họ Ngụy ở tiệm cơm Hoa Mậu bị ám sát, việc này nháo đến ồn ào huyên náo.

Chính phủ trấn an dân chúng, tin tức khác lại xuất hiện, mọi người đã sớm quên chuyện này.

Nhưng là, Giang tiên sinh cũng không có quên.

Hắn rõ ràng, có người muốn động thủ ở Bến Thượng Hải rồi đổ lên Ám Các.

Vì chứng minh thành ý, gian đồ cổ trên đường Smith đã ngừng kinh doanh thật lâu.

Nhưng mà, phụ cận đường Smith vẫn luôn có người theo dõi. Giang tiên sinh hiểu được, Lục gia Tam thiếu vẫn luôn quan sát tâm tư của hắn.

Thái độ của Lục Hoài không rõ ràng, nói lên việc Ám Các muốn lưu lại Thượng Hải là có khả năng.

Vì thế, qua một thời gian, cửa hàng đồ cổ lại mở cửa.

Ám Các tạm thời chưa quy phục thành công, tuyệt không gây chuyện ở Thượng Hải, bọn họ an phận. Gian đồ cổ nhìn qua cùng nơi khác không có gì bất đồng.

Chẳng qua là sinh ý quạnh quẽ mà thôi.

* * *

Hôm nay, cửa hàng đồ cổ trên đường Smith chào đón một vị khách.

Người canh cửa hàng hôm nay là Mạnh Ngũ.

Tất cả người trong Ám Các đều có tên hiệu, những người đi bên cạnh Giang tiên sinh đều mang họ Mạnh.

Mạnh Thất thường xuất hiện ở Nam Kinh. Bởi vậy, khi ở Bến Thượng Hải không hề dùng hắn. Nếu là người khác thấy, chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ.

Giang tiên sinh phái Mạnh Thất đi Bắc Bình, Mạnh Ngũ tới Thượng Hải, bảo vệ cho cửa hàng đồ cổ này.

Mạnh Ngũ cầm một cái khăn thuần tịnh, nhẹ nhàng lau một bình hoa cổ, động tác ưu nhã thong thả. Lúc này, có một nam nhân đẩy cửa vào.

Nam nhân kia quét mắt một vòng, phát hiện trong tiệm chỉ có Mạnh Ngũ, hắn lập tức đi về phía Mạnh Ngũ.

Mạnh Ngũ đã nhận ra có người tới gần, xoay người sang chỗ khác, khách khí văn nhã: "Tiên sinh."

Nam nhân sắc mặt lãnh đạm: "Đồ cổ ở đây trong tình trạng quá tệ, ta không vừa lòng lắm."

Mạnh năm lễ phép cực kỳ: "Ngươi có thể nhìn kỹ một chút."

Nam nhân kia cũng không nhiều lời: "Hàn phi ngàn thước ngọc, thanh sái một lâm sương."

Cứ điểm của Ám Các đều là cửa hàng đồ cổ, nếu có người muốn mượn tay Ám Các làm việc, còn muốn Ám Các đồng ý.

Trước đó, cần phải nói câu thơ này.

Nghe thấy câu thơ, Mạnh Ngũ híp đôi mắt, lòng cảnh giác cao lên không ít.

Ám Các đi đến Thượng Hải có rất ít người biết. Hơn nữa, chưa được sự đồng ý của Lục tam thiếu, bọn họ sẽ không có bất luận động tác gì.

Mạnh Ngũ mở miệng: "Xin lỗi, mấy ngày này chúng ta không bán đồ cổ như vậy."

Ý của Mạnh Năm, trong mấy ngày này Ám Các sẽ không tiếp nhận đơn tử.

Nam nhân kia mở miệng: "Tam thiếu muốn gặp mặt Giang tiên sinh."

Mạnh Ngũ ngẩn ra.

Người nọ tiếp tục nói: "Hy vọng Giang tiên sinh nhanh chóng liên lạc với Tam thiếu."

Thái độ của thủ hạ có chút lạnh, nhưng tin tức này là thứ mà Giang tiên sinh muốn.

Mạnh Ngũ nghiêm túc: "Ta sẽ nói cho Giang tiên sinh."

Đợi cho thủ hạ của Lục Hoài rời đi, Mạnh Ngũ lập tức đóng cửa hàng đồ cổ, đi vào mật thất, đánh một cuộc điện thoại.

Mạnh Ngũ đem chuyện của hôm nay báo lại toàn bộ cho Giang tiên sinh.

Giang tiên sinh biết được việc này, cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn hiểu tính cách của Lục Hoài, đa nghi và cẩn thận.

Mấy ngày nay, Ám Các vẫn luôn làm việc cẩn thận, cũng không gây ra rắc rối. Lục Hoài cũng quan sát tình hình của Ám Các, nhất định thấy rất rõ.

Nói không chừng, việc Ám Các muốn lưu lại Thượng Hải có hi vọng.

Giang tiên sinh gọi đến Đốc Quân phủ.

* * *

Thư phòng Đốc Quân phủ.

Sau khi truyền tin cho Ám Các không lâu, Lục Hoài nhận được điện thoại.

Giang tiên sinh: "Tam thiếu, là ta."

Giọng nói Lục Hoài lạnh lùng: "Giang tiên sinh, biệt lai vô dạng*."

*biệt lai vô dạng: "Biệt lai" từ lúc chia tay đến khi gặp lại, "vô dạng" là không đau ốm. Câu này là một câu chào hỏi rất bình thường nhưng nghĩa đen là "ra đi không để lại bóng dáng" :))

Giang tiên sinh khẽ nhíu mày. Hắn mơ hồ đã nhận ra trong lời của Lục Hoài mang theo ẩn ý, nhưng hắn không thể nghĩ ra.

Giang tiên sinh lịch sự văn nhã: "Không biết tam thiếu tìm ta có chuyện gì?"

Lục Hoài không trực tiếp trả lời: "Ta muốn cùng Giang tiên sinh gặp mặt, thương lượng một ít công việc cụ thể."

Trừ bỏ chuyện của Ám Các, Lục Hoài cũng có vấn đề muốn hỏi Giang tiên sinh.

Giang tiên sinh thái độ ôn hòa: "Thời gian, địa điểm."

Lục Hoài mở miệng: "Trưa mai, số 88 đường Scott."

"Nơi đó có một ngôi nhà trống."

"Đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu." Lục Hoài cường điệu: "Ta chỉ hy vọng người tới, chỉ có Giang tiên sinh."

Giang tiên sinh sửng sốt vài giây, ngược lại cười: "Tam thiếu."

Lục Hoài ngữ khí nhàn nhạt: "Giang tiên sinh còn có vấn đề muốn hỏi?"

Giang tiên sinh thập phần trắng ra: "Ta suy nghĩ, liệu đây có phải là cái bẫy do Tam thiếu đặt ra hay không?"

Lục Hoài chợt cười: "Mặc dù đây là một cái bẫy, Giang tiên sinh cũng không thể không tới."

Hai người đều hiểu rõ, nếu Ám Các muốn lưu lại Thượng Hải, Giang tiên sinh cần gặp Lục Hoài.

Bến Thượng Hải có quy củ của Bến Thượng Hải, nếu không tuân thủ quy củ, cần gì phải tới nơi này cắm một chân?

Trong khoảng thời gian ngắn, Giang tiên sinh đã quyết định: "Hy vọng đến lúc đó Tam thiếu có thể thủ hạ lưu tình."

"Ta tin tưởng Giang tiên sinh." Lục Hoài dắt khóe miệng, "Ngươi hẳn là sẽ thuận lợi thông qua khảo nghiệm của ta."

Giang tiên sinh: "Tam thiếu, ngày mai gặp."

Có người gác xuống microphone, cuộc gọi nhanh chóng kết thúc.

Ngoài cửa sổ, Bến Thượng Hải đã đổ mưa, mưa phùn vào mùa đông luôn kéo theo rét lạnh. Mưa trên mặt đất, lập tức biến mất.

Chỉ để lại con đường ướt đẫm, cứng rắn vô cùng.

Cuộc nói chuyện của bọn họ bình đạm tầm thường, lại ẩn chứa một bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Có vẻ dưới vẻ ngoài bình yên lặng gió đang cất giấu từng cơn sóng ngầm cùng nguy hiểm mơ hồ.

Không biết liệu cuộc gặp mặt nhày có giống trong suy nghĩ của hai người hay không.

* * *

Ngày hôm sau, bầu trời phủ lên một lớp áo xám, ánh mặt trời khó khăn chiếu xuống, lại khiến người nhìn không rõ. Không khí lạnh băng, trời đầy mây.

Hôm qua mưa kéo dài suốt đêm, mặt đất ẩm ướt cực kỳ.

Giang tiên sinh rất sớm liền ra khỏi cửa. Trời âm u, không biết được có thể đổ mưa hay không.

Hắn mang theo một cây dù màu đen, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Giang tiên sinh bỏ vào trong túi một lưỡi dao mỏng.

Bên hông là một khẩu súng Colt.

Hôm nay gặp Lục gia Tam thiếu, tuy nói bọn họ chỉ gặp mặt nói chuyện. Nhưng ra khỏi cửa, cũng nên cẩn thận một chút.

Dựa theo địa điểm Lục Hoài đưa ra, Giang tiên sinh tới số 88 đường Scott.

Đường phố yên tĩnh, rất ít người đi qua. Xung quanh tòa nhà này, không khí có vẻ lạnh lẽo, không người tới gần.

Giang tiên sinh đã đoán ra một chút.

Lục Hoài nhất định đã an bài người ở xung quanh.

Cửa đang đóng, Giang tiên sinh đưa tay lên. Cửa không có khóa, đẩy nhẹ liền mở ra.

Giang tiên sinh đi vào, cửa sau lưng đóng lại.

Trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, trên bàn để một cái điện thoại màu đen. Ngoài ra không có gì khác, sạch sẽ.

Giang tiên sinh quan sát một phen, phòng này có vài ô cửa sổ, về cơ bản thì trong phòng trống rỗng.

Là một nơi hoàn hảo để gϊếŧ người.

Giang tiên sinh nâng nâng mi, điện thoại trên bàn vang lên.

Giang tiên sinh đi qua, tiếp điện thoại: "Tam thiếu, ta đã tới rồi."

Thanh âm hắn trấn định, giống ngày thường thong dong ưu nhã.

Lục Hoài cười cười: "Giang tiên sinh quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn."

Giọng nói Giang tiên sinh thanh nhã: "Tam thiếu, hiện tại nên hiện thân rồi."

Lục Hoài chợt mở miệng: "Giang tiên sinh, ta đồng ý cùng Ám Các hợp tác."

Giang tiên sinh tinh tế nghe, hắn cảm thấy ngữ khí của Tam thiếu tựa hồ có chút kỳ quái.

Thanh tuyến của Lục Hoài giống như gói lạnh mùa đông, lạnh thấu xương.

"Nhưng trước khi chúng ta đạt thành hợp tác, ta muốn nói với ngươi một số việc."

"Việc công xử theo phép công, mời nói."

"Là việc riêng của ta."

Giang tiên sinh híp mắt, trong lòng đã có dự cảm không tốt.

Thanh âm Lục Hoài nặng nề rơi xuống: "Giang tiên sinh, hiện tại có hơn mười khẩu súng nhắm ngay vị trí của ngươi."

"Nếu là câu trả lời làm ta không hài lòng, ngươi biết hậu quả."

Giang tiên sinh đảo mắt, nhìn thấy hai tòa nhà kẹp chặt phòng ở này.

Xác thật như Lục Hoài nói, những cửa sổ kia đã được gấp súng, nhắm ngay vào phòng này.

Giang tiên sinh thoáng nhìn vào họng súng.

Hắn không có nửa phần sợ hãi, khóe miệng lại hiện lên một tia ý cười.

Giang tiên sinh vững vàng nói: "Tam thiếu, ngươi muốn làm cái gì?"

Điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng.

"Long hữu nghịch lân, xúc phạm tất tử*."

*Long hữu nghịch lân, xúc phạm tất tử: Rồng có vảy ngược, động vào là phải chết.

"Mà ngươi chạm vào nghịch lân của ta."

Diệp Sở chính là điểm mấu chốt của Lục Hoài.

Không cho phép bất luận kẻ nào chạm đến.