Trong phòng lặng im hồi lâu, hai người tâm tư đã biến chuyển.
Tô Minh Triết rốt cuộc cũng mở miệng: "Tam thiếu, ta tin ngươi."
Tô Minh Triết hiểu được tính cách của Lục gia Tam thiếu, tính tình hắn tuy có lạnh lùng, nhưng cũng sẽ không nuốt lời.
Hiện tại Tam thiếu đối đãi Diệp Sở như vậy, chứng minh hắn đã hạ quyết tâm.
Lục Hoài chợt cười: "Cảm ơn Tô công tử."
Hắn một lần nữa cường điệu: "Ta nhất định sẽ bảo hộ Diệp Sở chu toàn."
Hứa hẹn cực kỳ trịnh trọng. Huống hồ, thời hạn kia làm sao lại chỉ là ba tháng.
Có thể là một năm, có lẽ là mười năm, thậm chí..
Lục Hoài nhất định sẽ không cho phép bất luận kẻ nào động chạm tới Diệp Sở.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người dường như đã đạt thành một loại ăn ý. Không khí giương cung bạt kiếm cũng như chưa từng tồn tại.
Hiện tại, sự chú ý của bọn họ quay lại điểm bắt đầu.
Rốt cuộc là ai có thể đưa Diệp Sở về nhà?
Tô Minh Triết cười cười: "Tam thiếu, đêm đã khuya, ta muốn tự mình đưa nàng trở về."
Lục Hoài không có phủ quyết hắn: "Ta cùng các ngươi trở về."
Thời gian đã trễ như vậy, Lục Hoài không muốn cho Diệp Sở rời khỏi tầm mắt hắn.
Tô Minh Triết ngẩn ra, gật đầu: "Được."
Lúc này, Tô Minh Triết mới phát hiện, Tam thiếu có lẽ thật sự đối với Diệp Sở là thật tâm. Nhất cử nhất động của hắn cực kỳ thành khẩn.
Nhưng là, không có chuyện dễ dàng như vậy, Tô Minh Triết vẫn sẽ tiếp tục khảo nghiệm hắn.
* * *
Một nơi khác, Thẩm Cửu ở phòng chờ bên cạnh.
Thủ hạ của Lục Hoài đem Diệp Sở lại đây, cũng truyền đạt lời nói của Lục Hoài, muốn Thẩm Cửu trông chừng Diệp Sở.
Nghe thủ hạ nói xong, Lục Hoài cùng Tô Minh Triết ở ghế lô nổi lên một tranh chấp nho nhỏ.
Mà nguyên nhân là vì Diệp Sở.
Thẩm Cửu không khỏi tấm tắc lắc đầu, từ khi Lục Hoài nhận thức Diệp Sở, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện chưa từng làm lúc trước.
Lục Hoài nói không thích, rồi lại cố tình để tâm; Lục Hoài nói hai người không quan hệ, rồi lại lặng lẽ đi gặp nàng..
Thẩm Cửu xem như đã hiểu, lời Lục Hoài nói đều là nói mát.
Nhìn, hiện tại đã bị phát hiện.
Tuy rằng Thẩm Cửu không có kết giao bạn gái, trong lòng lại hiểu rõ.
Nếu là Thẩm Cửu nói, lén lút yêu đương, như thế nào có thể để thân thích nhà gái phát hiện?
Đây là con đường tối kỵ.
Thẩm Cửu hiện nay miên man suy nghĩ ở chỗ này. Hắn cũng không biết, nữ hài hắn thích là muội muội của Lục Hoài. [ :)) ]
Nếu lần sau, Thẩm Cửu muốn ở dưới mí mắt Lục Hoài lặng lẽ mang A Cửu đi ra ngoài..
Ừm, xác thật hao phí một phen tâm tư.
* * *
Cửa phòng bị gõ, Thẩm Cửu từ từ hướng ngoài cửa liếc mắt một cái, xem ra bên phía Lục Hoài hẳn là có động tĩnh.
Thẩm Cửu lười biếng đứng dậy, nhìn về phía Diệp Sở.
"Tiểu nha đầu, chúng ta nên đi ra ngoài nhìn xem."
Suy nghĩ của Diệp Sở loạn thành một đoàn, nghe Thẩm Cửu nói, mới hồi phục tinh thần.
Thấy Diệp Sở tâm tình thấp thỏm, Thẩm Cửu hiểu rõ mà cười.
"Bạn trai cùng biểu ca nổi lên tranh chấp, việc này thực sự rất khó xử." Thẩm Cửu gật đầu, "Đổi là ta, cũng không biết được nên giúp ai."
Diệp Sở: "..."
Diệp Sở từ trước đến nay hiểu
Tính tình Thẩm Cửu, người này làm việc luôn không theo lẽ thường.
Nếu cùng Thẩm Cửu cãi cọ, hắn có thể tìm ra ngàn vạn loại lý do, làm ngươi mở không được miệng.
Đây là đạo lý đời trước Diệp Sở rút ra được. Chuyện hiện tại đã như vậy, nàng tất nhiên sẽ không để ý tới lời nói của Thẩm Cửu.
Diệp Sở đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Cửu theo sau.
Cửa ghế lô bên cạnh đã mở ra, có hai người đứng ở cửa, nhìn qua bên này.
Rõ ràng Lục Hoài cùng Tô Minh Triết là cùng đứng ở đó.
Nhưng là, tầm mắt Diệp Sở lại theo bản năng dừng trên người Lục Hoài.
Thời gian tuy ngắn, bất quá là chỉ trong chớp mắt, lại bị Tô Minh Triết thấy.
Tô Minh Triết phảng phất đã hiểu rõ cái gì. Nhưng hắn không nói ra. Vô luận muội muội có dạng ý tưởng gì, hắn đều sẽ bảo hộ tâm tư của muội muội.
Huống chi, ba tháng khảo nghiệm dành cho Lục Hoài chỉ vừa mới bắt đầu, Tô Minh Triết còn chưa thừa nhận hắn.
Tô Minh Triết đi đến trước mặt Diệp Sở: "Ngươi muốn ngồi xe của ta trở về, hay vẫn muốn đi cùng Tam thiếu?"
Diệp Sở ngơ ngẩn, không mở miệng.
Tô Minh Triết hiểu được, chỉ cần thấy nàng ngập ngừng, liền chứng minh nàng do dự.
Hắn không vạch trần Diệp Sở, mà nói cho nàng: "Ta đưa ngươi trở về."
"Tam thiếu cũng sẽ về cùng chúng ta."
Diệp Sở lúc này mới ý thức được hai người giống như đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Tuy rằng không rõ ràng Lục Hoài đã nói cái gì, nhưng hắn lại cùng biểu ca nàng đàm luận xong.
Diệp Sở nhìn qua, Lục Hoài và nàng bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt hắn chứa ý cười thanh thiển, nàng cũng cười.
Bầu không khí hiện tại rất tốt, Thẩm Cửu liền trơ mắt nhìn Lục Hoài cùng Tô Minh Triết trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Mắt phượng của hắn nhíu lại.
Quả thực ghê gớm.
Thẩm Cửu có biết Tô Minh Triết. Tuy hắn bên ngoài làm việc tùy tâm sở dục, lại đối đãi người nhà cực kỳ quan tâm, đặc biệt là biểu muội của hắn.
Lục Hoài vậy mà hắn đều có thể thuyết phục được.
Nếu muốn cho Tô Minh Triết yên tâm, Lục Hoài nhất định là tốn không ít công phu đi.
Thẩm Cửu cam bái hạ phong.
Tô Minh Triết mang theo Diệp Sở rời khỏi Đại Đô Hội. Ô tô của hắn ngừng ở cách đó không xa.
Tô Minh Triết khởi động ô tô, chiếc xe màu đen hòa vào bóng đêm thâm trầm.
Nhìn thấy chiếc xe kia ở đằng sau, Tô Minh Triết dắt dắt khóe miệng.
Tô Minh Triết hỏi Diệp Sở: "Ngươi cùng Tam thiếu có quan hệ gì?"
Diệp Sở mặt không đổi sắc mà nói: "Quan hệ bằng hữu."
Tô Minh Triết không tin: "Phải không?"
"..."
Ô tô của Lục Hoài đi theo phía sau. Một trước một sau, cùng trở về Diệp Công Quán.
Diệp Sở xuống xe, bước về phía Diệp Công Quán.
Mắt thấy nàng sắp tới cửa.
Lúc này, Diệp Sở chợt xoay người, hướng Lục Hoài phất phất tay.
Nhìn thân ảnh Diệp Sở, bên miệng của Lục Hoài hiện lên một tia ý cười.
Ở trước mặt Tô Minh Triết, bọn họ liền quang minh chính đại mà liếc mắt từ xa.
Tô Minh Triết giật mình, muội muội muốn làm cái gì, hắn muốn quản cũng quản không được.
Lục Hoài hơi mở miệng, mấy chữ lọt vào ban đêm yên tĩnh.
Ngủ ngon, Diệp Sở.
Chiếc màu đen chậm rãi đi mất.
* * *
Đức Nhân đường.
Hoàng hôn, sắc trời dần dần tối xuống. Phía chân trời nổi lên ánh nắng chiều, ánh mây nặng nề bao trùm khắp không trung.
Hiện tại không còn sớm, ở cửa Đức Nhân đường cũng không còn nhiều người. So với ban ngày, có vẻ nơi này yên tĩnh thêm vài phần.
Mọi người mang theo thuốc, lục tục đi ra.
Dung Mộc cúi đầu, thong thả ung dung mà thu thập hòm thuốc, động tác hắn cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp.
Giống như hắn, đạm nhiên xa xưa.
Lúc này, một người đi đến, là Trịnh Thanh.
Hắn mở lời: "Dung đại phu, ta mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, rất khó chịu."
Ánh nắng đã sớm tắt, Trịnh Thanh hiểu mình tới muộn, quấy rầy Dung Mộc.
Dung Mộc dừng động tác, hắn ngẩng đầu nhìn qua, nhẹ giọng nói: "Mời ngồi."
Trịnh Thanh ngồi xuống, tay duỗi ra, làm Dung Mộc bắt mạch cho hắn.
Dung Mộc bắt mạch xong, Trịnh Thanh tạm thời không có việc gì, hắn nói.
Trịnh Thanh mở miệng: "Dung đại phu, ngần ấy năm, ngươi đều ở Thiên Tân, đúng không."
Dung Mộc ứng một câu: "Ân."
Trịnh Thanh lại nói: "Mấy năm trước, ta đi qua Thiên Tân, còn ở y quán kia gặp qua ngươi, khi đó tuổi ngươi còn nhỏ."
Lúc Trịnh Thanh lần đầu tiên đi vào Đức Nhân đường, liền cảm thấy Dung Mộc có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Nghĩ lại một lần, Trịnh Thanh nhớ ra, hắn đã từng ở y quán tại Thiên Tân gặp qua Dung Mộc.
Dung Mộc đang bắt mạch, nghe thấy những lời này, hắn rũ mắt xuống, đáy mắt lạnh đi vài phần.
Nhưng hắn thực nhanh thu liễm thần sắc, nửa phần không lộ.
Lúc này, ánh sáng trong phòng phảng phất như tối xuống, gương mặt Dung Mộc có chút nhìn không rõ.
Ngữ khí Dung Mộc cực kỳ bình tĩnh: "Phải không? Ta không nhớ rõ."
Trịnh Thanh tiếp tục nói: "Dung đại phu, khi đó ngươi vẫn là học đồ của y quán, một lòng một dạ học y thuật."
Khi đó, Trịnh Thanh thường xuyên đi tới y quán kia lấy thuốc, mọi người đều nói Dung Mộc tuổi nhỏ nhất, nhưng khắc khổ nhất, về sau nhất định sẽ có tiền đồ.
"Dung đại phu, hiện tại y thuật của ngươi lợi hại như vậy, còn tới Thượng Hải mở y quán, nói vậy nhất định bỏ ra không ít nỗ lực."
Dung Mộc biểu tình lơ đãng, cũng không nói nhiều.
Dung Mộc thu hồi tay, cúi đầu viết phương thuốc. Hắn rũ mắt, đáy mắt đen tối không rõ.
Đặt bút xuống, thần sắc Dung Mộc không động.
Chữ viết hắn sạch sẽ, một hàng lại một hàng, dừng ở trên giấy trắng, cực kỳ đẹp mắt.
Dung Mộc ngữ điệu không đổi, vẫn bình bình đạm đạm: "Hành y cứu người là tâm nguyện từ nhỏ của ta, ta tự nhiên sẽ dụng tâm."
Sau đó, Dung Mộc đem phương thuốc đưa cho Trịnh Thanh, thanh âm ôn hòa: "Dựa theo phương thuốc, uống đủ năm ngày, bệnh của ngươi liền sẽ khỏi."
Trịnh Thanh tiếp nhận phương thuốc, hướng Dung Mộc nói tạ, đứng lên đi dược phòng bốc thuốc.
Dung Mộc khí chất thanh nhã, nhìn bóng dáng hắn, híp mắt.
Sau khi Trịnh Thanh cầm thuốc rời đi, Đức Nhân đường khôi phục an tĩnh.
Vào đêm, mọi nơi yên tĩnh đến lạ.
Dung Mộc nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bầu trời đen kịt, tựa như mực, không có một tia sáng.
Đáy mắt lạnh lẽo, nhẹ a một tiếng.
Thanh âm thật nhẹ, dừng ở trong phòng, nhỏ đến khó phát hiện.
Trong phòng an tĩnh, Dung Mộc ngồi ở kia, không động đậy.
* * *
Bóng đêm bao phủ, trên đường Cách Lâm vắng lặng không có thứ gì. Trên đường cũng không có bao nhiêu người, ban đêm lạnh như vậy, đại bộ phận người đều không muốn ra cửa.
Trong bóng đêm thâm trầm, một chiếc ô tô chậm rãi chạy tới. Dừng lại trước cửa Đức Nhân đường.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy Đức Nhân đường còn ánh đèn. Ánh sáng có chút mỏng manh, nhưng ở ban đêm đen nhánh, rõ ràng cực kỳ.
Một người từ trong xe bước ra, hắn nhanh chóng đi đến Đức Nhân đường. Thần sắc có chút vội vàng: "Xin hỏi Dung đại phu còn ở đây sao?"
Người này là quản gia của Dương Công Quán, cục trưởng cục tài chính Dương Trung tái phát bệnh đau đầu. Dương Hoài Lễ bảo hắn tới tìm Dung Mộc đi Dương Công Quán.
Dương Trung mới từ Bắc Bình trở về, mấy ngày gần đây đều tại Thượng Hải nghỉ ngơi. Có lẽ là do quá mức mệt nhọc, cho nên bệnh đau đầu tái phát.
Danh tiếng của Đức Nhân đường rất tốt, mọi người đều nói Dung Mộc y thuật cao minh. Bởi vậy, Dương Hoài Lễ liền muốn mời Dung Mộc xem bệnh cho phụ thân hắn.
Dung Mộc đi ra, nhìn người vừa tới, ngữ khí bình thản: "Ta chính là Dung Mộc."
Quản gia nhìn Dung Mộc vài lần, cảm thấy nam nhân này nhỏ tuổi, khí chất thanh dật.
Ngữ khí của quản gia cực kỳ thành khẩn: "Lão gia thường xuyên đau đầu, đây là bệnh cũ, nhưng lần này tái phát rất nghiêm trọng."
"Ngươi có thể đi một chuyến tới Dương Công Quán, xem bệnh cho lão gia chúng tôi không?"
Dung Mộc lập tức đồng ý, hắn xoay người về phòng, cầm hòm thuốc. Sau đó, theo quản gia lên xe.
Ô tô chậm rãi chuyển động, hòa vào bóng đêm.
Bên ngoài an tĩnh cực kỳ, ô tô xuyên qua từng con phố. Cuối cùng, dừng ở cửa Dương Công Quán.
Cửa xe mở ra, quản gia xuống xe, Dung Mộc theo sau đi xuống.
Vào đêm, đèn đường dần dần sáng lên. Ánh đèn tuyết trắng, chiếu sáng Dương Công Quán phía trước.
Tòa nhà xây bằng gạch đỏ, nóc nhà là tầng tầng ngói lưu ly, phẩm vị cao nhã.
Dung Mộc không dấu vết mà nhìn chung quanh một lượt. Trong màn đêm tối tăm, mọi nơi có chút mơ hồ.
Không khí yên lặng, ẩn ẩn còn mang theo một tia áp lực, phảng phất có người nào đó ẩn ở góc tối.
Dung Mộc thu hồi tầm mắt, thần sắc không đổi.
Quản gia không có chú ý tới hành động của Dung Mộc, hắn nhìn về phía Dung Mộc: "Dung đại phu, ở bên trong, mời."
Dung Mộc theo quản gia vào Dương Công Quán.
Bọn họ mới vừa tiến vào, liền thấy một nam tử đứng ở nơi đó, là Dương Hoài Lễ.
Phụ thân của Dương Hoài Lễ bệnh đau đầu lại tái phát, hắn hiện tại rất nôn nóng. Tuy đả phân phó quản gia đi tìm Dung Mọc, nhưng hắn vẫn không an tâm.
Dương Hoài Lễ nói phụ thân hắn nghỉ ngơi thật tốt. Còn hắn đứng ở cửa Dương Công Quán, chờ Dung Mộc tới.
Thấy quản gia mang theo một người nam nhân bước vào, Dương Hoài Lễ vội vàng nghênh đón: "Vị này chính là Dung đại phu đi?"
Dung Mộc bình thản gật đầu, thái độ thong dong.
Dương Hoài Lễ bước về đi phía trước, ngữ khí vội vàng: "Làm phiền Dung đại phu, phụ thân ta ở trong phòng."
Đi đến phòng của Dương Trung, những người khác đều lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Dương Trung thấy Dung Mộc tới, chống thân ngồi dậy, thanh âm suy yếu: "Dung đại phu.."
Dương Hoài Lễ đứng ở một bên, cùng Dung Mộc nói cho hắn nghe về tình hình của Dương Trung trong khoảng thời gian này.
Dung Mộc bắt mạch cho Dương Trung. Trong lòng đã hiểu rõ.
Dung Mộc nhìn Dương Trung, ôn hòa mà nói: "Dương cục trưởng, ta hiện tại châm cứu cho ngươi trước. Như vậy sẽ giảm đau đầu đi một chút."
Hắn đem hòm thuốc đặt lên bàn, mở ra. Sau đó, lại lấy ra một cái hộp, bên trong là từng hàng châm.
Dung Mộc bắt đầu thi châm.
Trong lúc châm cứu, chung quanh một mảnh yên tĩnh. Dương Hoài Lễ không nói gì, lẳng lặng nhìn Dung Mộc thi châm cho phụ thân hắn.
Ánh đèn hơi mờ, ngón tay của Dung Mộc có vẻ càng thêm thon dài khiết tịnh.
Động tác cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp, làm người cảm thấy an tâm đến kì lạ.
Một lát sau, châm cứu kết thúc, Dung Mộc đem châm thu trở về.
Biểu tình Dung Mộc sơ đạm: "Dương cục trưởng, hiện tại ta viết một phương thuốc cho ngươi, ngươi dựa theo phương thuốc uống thuốc là được."
Hắn ngồi vào bàn, cúi đầu viết.
Châm cứu bắt đầu có tác dụng, Dương Trung cảm thấy cơn đau đầu giảm bớt không ít, hắn nói.
Dương Trung: "Dung đại phu, ngươi châm cứu cho ta, ta xác thật thoải mái một ít. Đây là tật cũ, có thể giảm bớt ta liền thỏa mãn."
Dung Mộc chưa ngẩng đầu: "Dương cục trưởng, trong khoảng thời gian này, mỗi cách mấy ngày ta sẽ đến Dương Công Quán châm cứu cho ngươi. Bệnh đau đầu sẽ giảm bớt rất nhiều."
Trong lòng Dương Hoài Lễ vui mừng: "Cảm ơn ngươi, Dung đại phu."
Dung Mộc bình đạm nói: "Ngày gần đây có chuyện gì nhiễu loạn tâm thần hay không?"
Thanh âm Dung Mộc có thể làm người buông tâm phòng bị. Dương Trung không tự giác mà đem việc trong lòng nói ra.
Dương Trung nhìn thoáng qua Dương Hoài Lễ, thở dài: "Đứa con bất hiếu này thích một nữ sinh."
"Nữ sinh kia nhân phẩm không tốt. Hoài Lễ cùng nàng lui tới, ta bị hắn chọc đến phát bệnh. Lúc này mới dẫn phát tật cũ. Bây giờ bình thường cũng sẽ đau đầu."
Dương Hoài Lễ hiểu được phụ thân nói tới Diệp Gia Nhu, hắn cúi đầu.
Tuy nói hắn cùng Diệp Gia Nhu đã chặt đứt quan hệ. Nhưng là, xác thật bởi vì chuyện của hắn, khiến phụ thân tức giận đến bệnh cũ tái phát. Hiện tại cũng chưa khỏi.
Giọng của Dương Hoài Lễ mang theo xin lỗi: "Phụ thân, việc này là ta không biết nhìn người. Bất quá, sự tình đều đi qua."
Dương Trung: "Sau lại nữ sinh kia giống như lại làm chuyện gì, bị người nhà nàng đưa đến Bắc Bình."
"Ta cũng yên tâm, như vậy nàng liền sẽ không lại cùng Hoài Lễ dây dưa."
Sau khi hiểu rõ bộ mặt chân chính của Diệp Gia Nhu, Dương Hoài Lễ đối nàng đã không còn cảm giác lúc trước.
Dù vậy, nghe thấy Diệp Gia Nhu bị đưa đến Bắc Bình, trong lòng Dương Hoài Lễ vẫn là có chút dao động.
Dung Mộc đang cúi đầu viết phương thuốc, hắn thuận miệng hỏi: "Nữ sinh là tiểu thư nhà ai?"
Dương Trung: "Diệp gia tam tiểu thư."
Nghe được Diệp gia này hai chữ, Dung Mộc hơi dừng lại một chút.
Ngay sau đó, hắn tiếp tục viết.
Dương Trung: "Nàng có một tỷ tỷ, cùng nàng ở Trung Học Tín Lễ đọc sách. Bất quá tỷ tỷ nàng cực kỳ ngoan ngoãn, người ngoài đều nói Diệp nhị tiểu thư nhân phẩm rất tốt."
Dung Mộc đáy mắt sâu thêm vài phần, nhưng hắn thực mau liền thu lại cảm xúc.
Hắn viết xong phương thuốc, đưa cho Dương Hoài Lễ.
Dung Mộc: "Uống trước mấy ngày thuốc. Dù sao cũng là tật cũ, thuốc sẽ không thấy hiệu quả nhanh. Nhưng tiếp tục dùng, sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp."
Sau đó, Dung Mộc nhìn về phía Dương Trung: "Dương cục trưởng, ngươi nên chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần quá mức mệt nhọc."
Dương Trung cùng Dương Hoài Lễ nói lời cảm tạ.
Dương Hoài Lễ nói: "Đêm đã khuya, Dung đại phu liền ở Dương Công Quán nghỉ ngơi đi."
Dung Mộc gật đầu, không có cự tuyệt. Hắn đứng dậy, cùng Dương Hoài Lễ rời phòng.
Dương Hoài Lễ mang Dung Mộc tới phòng cho khách, ngữ khí lễ phép: "Dung đại phu, đêm nay phiền toái ngươi."
Dương Hoài Lễ không quấy rầy Dung Mộc, liền bước chân rời đi.
Dung Mộc đi vào, trong phòng một mảnh đen như mực, thanh tĩnh đến lợi hại.
Hắn không có bật đèn, đi vào trong bóng đêm yên tĩnh.
Dung Mộc đi đến phía trước cửa sổ, cửa sổ mở một khe hở nhỏ, hắn lẳng lặng mà ra bên ngoài.
Bóng đêm đen kịt, ánh trăng thanh lãnh hạ xuống, càng gia tăng vẻ lạnh lẽo khắp mọi ngươi.
* * *
Một lát sau, Dương Công Quán an tĩnh thật sự, phảng phất đã sẽ không có người qua đây.
Dung Mộc lấy ra một cái bật lửa, ngón tay thon dài tay nhẹ nhàng ấn một cái.
"Tách" một tiếng.
Ngọn lửa sáng lên, trong bóng đêm hơi hơi lay động, cực kỳ rõ ràng.
Sau đó, Dung Mộc buông lỏng tay ra.
Ánh lửa lập tức tắt đi, mọi nơi lại quay về trong bóng tối.
Dung Mộc lặp lại hai lần.
Trong phòng, ánh lửa lúc sáng lúc tối, cuối cùng biến mất.
Sau đó, Dung Mộc xoay người, mở đèn, căn phòng sáng lên.
Hắn ngồi xuống, đem bật lửa gác ở trên bàn.
Dung Mộc lẳng lặng mà ngồi, ánh đèn mỏng manh chiếu xuống, biểu tình hắn có chút đen tối không rõ.
Qua vài phút, một bóng đen tiến vào, thanh âm cực nhẹ, hắn cung kính mà nói: "Dung công tử."
Ngữ khí Dung Mộc không có phập phồng, khiến người không thấy rõ cảm xúc của hắn: "Hôm nay, ta đυ.ng phải một người, hắn kêu Trịnh Thanh, nhận thức Dung Mộc."
"Lần trước Dung gia ngươi không có xử lý sạch sẽ."
Thanh âm hắn lạnh xuống, cùng ở trước mặt Dương Hoài Lễ hoàn toàn bất đồng.
Tâm thần thủ hạ căng thẳng, người bên cạnh Dung Mộc, hắn rõ ràng đã xử lý toàn bộ. Vì sao ở Thượng Hải còn có người nhận thức Dung Mộc?
Mặc kệ như thế nào, hắn không có hoàn thành nhiệm vụ Dung công tử giao phó. Trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi.
"Dung công tử, là thuộc hạ thất trách, ta cũng không biết người này gặp có qua Dung Mộc."
Ánh mắt Dung Mộc ngừng một chút, lọt vào trong bóng tối.
Hắn đã từng gặp qua Dung Mộc chân chính.
Dung Mộc cha mẹ song vong, bối cảnh cực kỳ đơn giản, tiện cho hắn hành sự.
Hắn coi trọng Dung Mộc ở chỗ bối cảnh sạch sẽ, cho nên chọn Dung Mộc.
Dung Mộc thật lâu trước kia, cũng đã rời khỏi Thượng Hải, ở Thiên Tân định cư.
Mặc dù ngày sau lần nữa trở lại Thượng Hải, cũng coi như lá rụng về cội, sẽ không chọc người hoài nghi.
Dung Mộc ở Thiên Tân nhiều năm như vậy, bằng hữu đều ở Thiên Tân.
Hắn đã cho thủ hạ xử lý người cùng Dung Mộc có quan hệ. Nhưng là, hắn không đoán được, tại Thượng Hải còn có cá lọt lưới.
Hắn giấu mặt trong bóng đêm, gương mặt kia đúng là Dung Mộc, cùng Dung Mộc trước kia không hề có khác biệt.
Dung Mộc, đại phu của Đức Nhân đường, chính là thân phận hiện tại của hắn.
Thanh âm hắn không có độ ấm: "Ta không muốn gặp lại Trịnh Thanh."
Thủ hạ đồng ý: "Vâng, Dung công tử, thuộc hạ sẽ xử lý sạch sẽ."
Dung Mộc lạnh lùng nói: "Làm bí ẩn chút."
Hắn ngụ ý là, làm việc sạch sẽ lưu loát, không cần lưu lại bất luận nhược điểm gì.
Hiện tại là thời khắc quan trọng, làm bất luận cái gì sự đều phải cực kỳ cẩn thận. Nếu không phải Trịnh Thanh nhận thức Dung Mộc, hắn cũng không nghĩ ở ngay lúc này động thủ.
Thuộc hạ vừa muốn trả lời. Lúc này, thanh âm Dung Mộc lạnh băng.
"Ta nhớ rõ, giải dược tháng này ngươi còn chưa lấy được đi."
Thủ hạ lập tức rùng mình.
Dung công tử ngữ khí bình đạm: "Nếu một lần nữa, về sau ngươi không cần đến lấy giải dược."
Thân thể của thủ hạ hơi có chút run rẩy. Ý tứ của Dung công tử, nếu hắn lại không hoàn thành nhiệm vụ, liền sẽ mất tính mạng.
Thủ hạ cúi đầu rời đi.
Mọi nơi yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, âm thanh của gã sai vặt truyền đến: "Dung đại phu, ngươi ngủ rồi sao? Ta tới đưa cho ngươi một ly tham trà."
Gã sai vặt thấy đèn trong phòng Dung Mộc còn sáng, liền lại hỏi một câu.
Dương Hoài Lễ có nói qua, nếu Dung đại phu còn chưa ngủ, liền đưa cho Dung đại phu một ly tham trà.
Dung Mộc lại khôi phục kia bộ dáng vân đạm phong khinh, ngữ khí bình tĩnh ôn hòa: "Ân."
Gã sai vặt đi vào, nhìn Dung Mộc một cái.
Hắn nhìn thấy khí chất Dung Mộc thanh dật, phảng phất bất luận cái gì đều không thể ảnh hưởng đến sự đạm nhiên kia.
Tham trà đặt ở trên bàn.
Gã sai vặt lui ra.
Phòng lại lần nữa lâm vào một mảnh yên lặng.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Cửu nhìn Lục Hoài, ở một bên vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tác giả: Chúc mừng ngươi, ngươi đã chào đón ca ca khó thu phục nhất.
Thẩm Cửu: Từ từ.. A Cửu là muội muội của Lục Hoài?