Lục Hoài lại rót một ly rượu, hắn dùng ngón tay vuốt ve thành ly, im lặng nhìn Diệp Sở.
Nàng hiện tại còn đang chăm chú lắng nghe.
Những người đó nói về chợ đen luận võ, nghe qua là một sự kiện cực kì nguy hiểm.
"Tiền thưởng cuộc thi, lần sau so với lần trước càng cao hơn."
"Đứt tay đứt chân đều là vấn đề nhỏ. Dù cho có vào trận chung kết, lấy được tiền thưởng, có phúc hưởng hay không, mới là vấn đề lớn."
"..."
Diệp Sở trong lòng rùng mình, đem việc này nghe rõ ràng.
Người bàn bên cạnh giống như đã say, lúc sau, thanh âm ngày càng mơ hồ. Không bao lâu, lại bắt đầu lảm nhảm, không hề nói đến chính sự gì.
Lúc này, Lục Hoài đưa bàn tay lại, ấn trên chén rượu của nàng. Diệp Sở giương mắt nhìn qua, hắn ánh mắt trong trẻo, thẳng tắp nhìn lại.
Lục Hoài thanh tuyến cực thấp: "Cần phải đi."
Diệp Sở có chút không tận hứng, Lục Hoài chỉ vào cổ tay, ý tứ là thời gian đã không còn sớm.
Trở về càng muộn, đối với nàng càng bất lợi. Nếu là bị Diệp gia phát hiện, nàng cũng không có cách giải thích rõ ràng.
Lục Hoài cầm lấy ly rượu của Diệp Sở, ở trước mặt nàng uống một hơi cạn sạch.
Cái ly kia nháy mắt trống không, không biết sao, Diệp Sở mặt đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.
Lục Hoài gác ly rượu xuống, tay đặt nhẹ trên mũ của Diệp Sở.
Diệp Sở cảm giác được, Lục Hoài ấn nhẹ lên mũ của nàng. Hắn dùng sức không nặng, lại vừa lúc đem mặt nàng che lại.
Bên tai nàng lại nóng lên, may mà ánh sáng trong quán không tốt, cái gì đều thấy không rõ.
Diệp Sở cùng Lục Hoài sóng vai, hai người cùng ra khỏi quán rượu.
Sau khi lên xe, Diệp Sở nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, đã là buổi tối 11 giờ.
Ô tô chậm rãi chạy, đi về phía Diệp Công Quán.
Lục Hoài lơ đãng quay đầu liếc sang Diệp Sở một cái. Tầm mắt nàng dừng ở ngoài cửa sổ, phảng phất đang ngắm cảnh đêm của Bến Thượng Hải.
Lục Hoài hiện tại sẽ không nói cho Diệp Sở, quán rượu kia thuộc về tổ chức tình báo của hắn, là cứ điểm thứ nhất.
Nếu là Diệp Sở biết chút tin tức khác, là có thể tới nơi này tra xét, Lục Hoài tất nhiên sẽ bảo đảm an toàn của nàng.
Diệp Sở thông minh như vậy, Lục Hoài tin tưởng, không lâu sau, nàng cũng sẽ tự mình phát hiện việc này.
Xe dừng ở con phố bên cạnh Diệp Công Quán, Diệp Sở nhìn trên người nàng đang mặc áo dài xám, không biết nên giải quyết thế nào.
Lục Hoài nhìn ra tâm tư của nàng, hắn nói: "Cái áo dài này, ngươi mang về cũng không sao."
Hắn lại bổ sung một câu: "Lần tới nói không chừng hữu dụng được với nơi như vừa rồi."
Diệp Sở gật đầu: "Được, ta đi về trước."
Không chờ Diệp Sở rời đi, Lục Hoài gọi lại nàng: "Trời quá muộn, ta đưa ngươi."
Ngữ khí không cho phép được cự tuyệt.
* * *
Lục Hoài cùng Diệp Sở cùng đi trên con phố yên tĩnh ở Bến Thượng Hải, đêm càng thâm, không khí thêm lạnh, bọn họ lại giống như không có thấy sự lạnh lẽo ấy.
Bọn họ đi cùng một chỗ, ánh trăng liền cũng an tĩnh.
Tới cửa sau Diệp Công Quán, hai người mới rốt cuộc dừng bước chân.
Sau khi nói ngủ ngon, Lục Hoài đứng tại chỗ, nhìn đến Diệp Sở an toàn đi vào, mới rời đi.
* * *
Mấy ngày hôm trước, Cẩm Tú, cao cấp thư ngụ bên người của Kiều Vân Sanh, ở gần Trung Học Tín Lễ đυ.ng phải Diệp Sở.
Cao cấp thư ngụ bán nghệ không bán thân, có một thân tài hoa, mà chỉ có thể bán rẻ tiếng cười, tất nhiên mắt cao hơn đầu.
Cẩm Tú tâm tư tỉ mỉ, thời điểm đi theo bên người Kiều Vân Sanh vẫn luôn nghe lời, cho nên là nữ nhân ở bên hắn lâu nhất.
Trước đó không lâu, Kiều Lục gia vô duyên vô cớ đối với nàng phát hỏa, từ khi đó về sau, Cẩm Tú liền hoàn toàn thất sủng.
Vì muốn tìm được nguyên nhân, Cẩm Tú cố ý tới gần một thủ hạ của Kiều Lục gia, bởi vì nàng biết người kia đối với nàng có hảo cảm.
Tuy nói người nọ coi Kiều Lục gia trung tâm, nhưng là Cẩm Tú dụ dỗ một hồi, hắn liền nói ra.
Kiều Lục gia phái người bắt cóc một nữ sinh ở Trung Học Tín Lễ, gọi Diệp Sở.
Cẩm Tú đã đoán được, Lục gia quả nhiên coi trọng nữ nhân khác, lần này vậy mà là một nữ sinh.
Khi Cẩm Tú đi theo Lục gia, nàng một bên ngoan ngoãn, một bên thăm dò rõ ràng Kiều Vân Sanh yêu thích thứ gì.
Lục gia có rất nhiều nữ nhân, hắn luôn đem các nàng an trí trong nhà, nhưng là mỗi khi xuất hiện người mới, người trước liền thất sủng.
Cẩm Tú vì có thể càng làm Lục gia càng thích mình, luôn đi tìm những nữ nhân kia nói chuyện riêng.
Cẩm Tú so với nữ nhân khác của Kiều Vân Sanh thông minh hơn, sau khi gặp qua những người đó, nàng phát hiện họ đều có đôi mắt tương tự nhau.
Dựa theo suy đoán, Lục gia hẳn là có người trong lòng, nhưng là cầu mà không được, chỉ có thể tìm những nữ nhân có nét tương tự.
Từ trong miệng thủ hạ của Kiều Lục gia, nàng biết được Kiều Lục gia trao tâm cho một người.
Cẩm Tú lập tức liền điều tra Diệp Sở, nàng phát hiện hai mắt của mình cùng Diệp Sở rất giống nhau.
Thẳng đến khi chân chính thấy được Diệp Sở, nàng mới hiểu được.
Toàn bộ nữ nhân của Kiều Lục gia đều là vật thay thế của Diệp Sở. Mà Kiều Lục gia không theo đuổi được Diệp Sở, mới có thể tìm tới các nàng.
Bởi vì Cẩm Tú cũng không biết chuyện xưa của Kiều Lục gia, cũng không hiểu rõ hắn, tự nhiên đem toàn bộ nguyên nhân lên đầu Diệp Sở.
Hiện tại Kiều Lục gia đối Diệp Sở cự tuyệt mất kiên nhẫn, ý đồ bắt cóc Diệp Sở, muốn chân chính mà có được nàng.
Thủ hạ của Lục gia còn nói cho nàng, Diệp Sở rõ ràng đã bị trói tới trong nhà Lục gia, nhưng cuối cùng bị Lục gia thả chạy.
Kiều Lục gia trước nay tùy tâm sở dục, cư nhiên còn sẽ đối với một nữ nhân mềm lòng.
Cẩm Tú biết, nếu là Kiều Lục gia thật sự theo đuổi được Diệp Sở, như vậy căn bản nàng sẽ không có chỗ dung thân.
Lúc điều tra Diệp Sở, Cẩm Tú phát hiện Diệp Sở có một muội muội cùng cha khác mẹ, Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu tính tình vụng về, nhìn qua cực kỳ chán ghét Diệp Sở. Nếu là nàng có thể lợi dụng Diệp Gia Nhu, vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Cẩm Tú biết số điện của Diệp Công Quán, nàng chuẩn bị đem Diệp Gia Nhu kéo ra, gặp mặt.
Hôm nay, điện thoại của Diệp Công Quán vang lên, một nha hoàn trả lời: "Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ai?"
Cẩm Tú một bên cầm điện thoại, một bên vươn tay, nhìn lớp sơn trên móng, tươi đẹp thật sự.
Nàng không chút để ý mà mở miệng: "Ta tìm Diệp gia tam tiểu thư, ngươi đưa nàng tới nghe điện thoại."
Diệp Gia Nhu thật nhanh đã bị kêu lại, cầm lấy điện thoại.
Từ lần trước Diệp Gia Nhu làm sai không ít việc, nàng liền phải cụp đuôi làm người, sợ Diệp Sở tìm nàng gây phiền toái. Gần đây nàng an phận thật sự, không dám gây ra chuyện khác.
Diệp Gia Nhu hỏi: "Xin chào, xin hỏi ngươi là ai?"
Cẩm tú cười cười: "Ta kêu Cẩm Tú, tìm ngươi có một số việc."
Diệp Gia Nhu nghi hoặc: "Cẩm Tú? Ta hình như không quen biết ngươi."
Cẩm Tú nói: "Ngươi quen biết ta hay không quen biết ta không quan hệ, ta tới chỉ là muốn tìm ngươi hợp tác mà thôi."
Diệp Gia Nhu càng cảm thấy kì quái: "Ta không biết ngươi là ai, như thế nào cùng ngươi hợp tác?"
Cẩm Tú sửa thanh âm đến mềm nhẹ chút, mê hoặc Diệp Gia Nhu.
"Nếu là ngươi muốn đối phó Diệp Sở, làm nàng hoàn toàn không trở mình được, ba ngày sau liền đến quán trà Nga Mi tới, ta người sẽ chờ ngươi đến."
Tuy nói Diệp Gia Nhu làm những chuyện xấu, đều bị Diệp Sở năm lần bảy lượt phát hiện, nhưng muốn nàng từ bỏ tâm tư hại Diệp Sở là không thể.
Cảm giác được Diệp Gia Nhu do dự, Cẩm Tú lại nói một câu: "Ngươi không tới cũng không có quan hệ, vậy cả đời liền bị Diệp Sở đè một đầu đi."
Diệp Gia Nhu quả nhiên bị chọc giận, nàng cắn chặt răng, đáp ứng. Cùng Cẩm Tú giao hẹn thời gian.
Diệp Gia Nhu đem điện thoại trả lại chỗ cũ, lập tức trở về phòng.
Nàng không biết đối phương là ai, bất quá chỉ cần người nọ có thể giúp nàng hại Diệp Sở, mặt khác nàng cũng không để ý.
Bên này, Diệp Gia Nhu treo điện thoại, đầu kia, liền có người thông báo Diệp Sở.
Hiện tại toàn bộ Diệp gia đều bị Diệp Sở thu mua, chỉ cần Diệp Gia Nhu có chút gió thổi cỏ lay, sẽ có người lập tức báo cho Diệp Sở.
Diệp Sở biết rõ ràng tất cả hành vi của Diệp Gia Nhu.
Nha hoàn tiếp điện thoại cũng nói cho Diệp Sở biết về Cẩm Tú. Diệp Sở vừa nghe, cười khẽ một chút.
Từ lần trước ở tiệm quần áo gặp qua Cẩm Tú, Diệp Sở liền phái người điều tra nàng.
Một nữ nhân tự nhiên tìm đến nàng, chắc chắn có điểm kì quái.
Căn cứ vào thông tin điều tra được, Cẩm Tú này quả thật có vấn đề, nàng là nghệ kỹ cao cấp bên người Kiều Vân Sanh.
Lần này nàng ta tìm tới Diệp Gia Nhu, nhất định cùng nàng có quan hệ. Chẳng qua, việc này cũng có thể giúp Diệp Sở không ít.
Diệp Sở nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Diệp Gia Nhu, chính là muốn tìm ra sai lầm của nàng ta.
Nàng muốn tìm cớ đem Diệp Gia Nhu rời khỏi Thượng Hải, rời xa Mạc Thanh Hàn.
Hiện tại ở Diệp gia người đứng đầu không phải là nàng, mà là phụ thân nàng, Diệp Quân Chiêu.
Diệp Gia Nhu nói như thế nào, cũng là con gái của Diệp Quân Chiêu. Nếu là đem Diệp Gia Nhu rời Thượng Hải, Diệp Quân Chiêu tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Nếu có thể làm cho Diệp Quân Chiêu tận mắt nhìn thấy Diệp Gia Nhu phạm sai lầm, Diệp Sở lại nhân cơ hội đưa ra kiến nghị. Nói vậy, Diệp Quân Chiêu không có lý do không đáp ứng.
Diệp Sở không sợ Diệp Gia Nhu cùng Cẩm Tú cấu kết hại nàng. Nàng là sợ Diệp Gia Nhu không phạm sai.
Nếu đã phạm sai lầm, tất nhiên càng lớn càng tốt.
Cẩm Tú cùng Diệp Gia Nhu nói chuyện điện thoại xong, người được phái trông coi Cẩm Tú cũng thông báo lại là bên nàng có động tĩnh.
Cẩm Tú sai nha hoàn mình tính nhiệm nhất, đi quán trà Nga Mi đặt phòng, ba ngày sau sẽ dùng đến.
Diệp Sở lập tức tìm Tô Minh Triết, muốn mượn máy nghe trộm của hắn.
Tô Minh Triết giao tiếp rộng rãi, nhận thức không ít người tam giáo cửu lưu. Tự nhiên dễ dàng tìm được máy nghe trộm đưa cho Diệp Sở.
Tuy nói Diệp Sở hành động rất kỳ quái, nhưng Tô Minh Triết cũng không có hỏi, hắn sẽ không nhúng tay vào chuyện của nàng.
Sau khi xác định phòng, Diệp Sở mua chuộc người ở quán trà Nga Mi, đem máy nghe trộm lắp vào phòng kia.
Mà một khác đầu, Diệp Sở sẽ đặt một phòng ở quán trà Nga Mi để tiện nghe lén, cách gian phòng Diệp Gia Nhu không xa.
Diệp Sở phái người an bài tốt tất cả, ở trong Diệp Công Quán, kêu Diệp Quân Chiêu cùng mọi người đi đến.
Đám người đến đông đủ, Diệp Sở bắt đầu nói cho bọn họ chuyện này, đồng thời diễn kịch thành vẻ chịu phải đã kích lớn.
"Hôm nay ta muốn nói cho mọi người một việc." Diệp Sở dừng một chút, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tô Lan nhìn đến bộ dáng của Diệp Sở, lo lắng thật sự: "A Sở, làm sao vậy?"
Kỳ thật, phía trước Diệp Sở đã trước với Tô Lan, nàng biết kế hoạch của chính mình, sẽ phối hợp trận này diễn xuất.
Diệp Sở do dự một hồi, mặt lộ vẻ khó xử: "Chuyện này cùng Diệp Gia Nhu có quan hệ."
Diệp Quân Chiêu nhíu nhíu mày hỏi: "Đứa con gái bất hiếu kia lại muốn làm cái gì?"
Diệp Sở tuân theo mà nói: "Ta trong lúc vô tình biết được một việc, Diệp Gia Nhu cùng một cao cấp thư ngụ quen biết."
"Các nàng muốn thông đồng hại ta."
Nghe được mấy chữ cao cấp thư ngụ này, chân mày Diệp Quân Chiêu càng nhíu chặt.
Diệp Quân Chiêu ngữ khí khinh thường: "Cao cấp thư ngụ? Nàng thế nào lại cùng loại người này có quan hệ."
Diệp Sở nói: "Bởi vì Diệp Gia Nhu xem ta không vừa mắt, cho nên cùng nàng ta kia liên hệ, muốn hãm hại ta."
"Ta không muốn bị bắt cóc lần nữa, cho nên ở chỗ các nàng hẹn gặp mặt trang bị máy nghe trộm."
Diệp Sở không màng đến sắc mặt Diệp Quân Chiêu, tiếp tục nói: "Ta muốn cho phụ thân mẫu thân đều đến nghe một chút. Nếu là Diệp Gia Nhu thật sự tâm tư ác độc, ta hy vọng có thể đưa nàng rời Thượng Hải."
Nghe thấy quyết định này, Diệp Quân Chiêu vẫn trầm mặc một chút.
Diệp Sở trong lòng cười lạnh, nhưng không lộ thanh sắc.
Diệp Sở ngữ khí kiên định: "Diệp Gia Nhu luôn muốn hại người, thành tích tự nhiên không tốt, ta muốn dùng lý do đưa nàng đến Bắc Bình học bổ túc, đem Diệp Gia Nhu đi."
Diệp Quân Chiêu còn do dự mà, Diệp Sở hướng Tô Lan nháy mắt ra dấu.
Tô Lan lập tức mở miệng hát đệm: "Diệp Gia Nhu lúc trước làm ra nhiều chuyện như vậy, ta đều không nghĩ để ý tới. Nếu là lần này chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn muốn để nàng lại, là có ý gì?"
"Ngươi muốn bao che Diệp Gia Nhu cứ việc nói thẳng, thêm một nữ nhi với bớt một nữ nhi cũng không có khác biệt."
Tô Lan ngày thường đều đối Diệp Quân Chiêu xa cách, quan hệ giữa hai người tương đối nhạt, tự nhiên không có gì để nói.
Nhưng là lần này, Tô Lan dùng ngữ khí trầm trọng nói chuyện, Diệp Quân Chiêu chỉ có thể đáp ứng.
Diệp Quân Chiêu đồng ý cùng Diệp Sở đi quán trà Nga Mi, nhìn một chút.
Nếu Diệp Gia Nhu thật là người thâm độc, hắn liền sẽ xuống tay đem Diệp Gia Nhu đưa đến Bắc Bình.
Diệp Quân Chiêu nghĩ thầm, nếu muốn Diệp Gia Nhu lưu lại Thượng Hải, cũng chỉ mất chút lý do. Nếu là chứng cứ vô cùng xác thực, Diệp Gia Nhu cũng vô pháp phủ nhận.
Mấy ngày này, Diệp Gia Nhu đều cảm thấy bất an.
Người gọi điện thoại tới chắc chắn có địch ý với Diệp Sở, bằng không sao sẽ chủ động tìm tới nàng.
Diệp Gia Nhu một mặt muốn cùng Cẩm Tú liên thủ đối phó Diệp Sở, một mặt lại khẩn trương, lo lắng sẽ giống lần trước bị trêu đùa.
Nhưng nàng trong lòng vẫn muốn hại Diệp Sở chiếm thế thượng phong. Dựa theo ngày hẹn, Diệp Gia Nhu đi tới quán trà Nga Mi.
Người nọ chỉ cùng nàng nói qua là đến nơi này, lại chưa từng nói nàng phòng bao cụ thể.
Diệp Gia Nhu đứng ở cửa, không biết nên làm cái gì.
Lúc này, nha hoàn bên người Cẩm Tú đón đi lên.
"Ngươi là Diệp tam tiểu thư đi, ta chủ tử làm ta tại đây chờ ngươi."
Diệp Gia Nhu do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.
Nàng bị người hại, đi tới cửa phòng, Diệp Gia Nhu nghĩ tới lần trước phát sinh chuyện của Dương Hoài Lễ, nàng cảm thấy không yên.
Diệp Gia Nhu đứng ở cửa không dám đi vào, mà là hướng hai bên phòng nhìn qua.
Nha hoàn nhìn ra Diệp Gia Nhu tâm tư, giải thích nói: "Hai phòng kia đều trống, chủ tử nhà ta đã bao hết rồi. Không cần lo lắng sẽ có người nghe lén."
Xem Diệp Gia Nhu vẫn không tin, nha hoàn đem cửa phòng mở ra, xác nhận một phen.
Chờ đến Diệp Gia Nhu xác nhận qua đi, nàng mới yên tâm.
Nha hoàn mở cửa, làm ra tư thế mời.
Diệp Gia Nhu đi vào, cửa ở sau người khép lại.
Trong phòng bài trí đơn giản lại không quá sơ sài, ở giữa là một cái bàn tròn, người nọ đã đổ một nước trà, khói trắng lượn lờ.
Diệp Gia Nhu chỉ nhìn thấy bóng dáng một nữ nhân.
Người nọ ăn mặc một thân sườn xám đỏ bằng lụa, nửa thân trên khoác một chiếc áo lông chồn, nhìn qua cực kỳ vũ mị.
Nghe được phía sau có động tĩnh, Cẩm Tú xoay người, nàng nhìn Diệp Gia Nhu, hơi cong khéo miệng.
Nàng bước đến một bước, thân mình lay động thướt tha, đến trước mặt Diệp Gia Nhu ngồi xuống.
Cẩm Tú vươn tay, chỉ về phía chỗ ngồi bên cạnh, trên tay móng có một lớp sơn đỏ tươi, làm tay nàng càng thêm trắng nõn.
"Mời ngồi, Diệp tam tiểu thư."
Diệp Gia Nhu nhấp nhấp miệng, ngồi xuống ghế trên.
Mà trước đó, đoàn người Diệp Sở đã tới quán trà Nga Mi, bọn họ cùng nghe lén động tĩnh ở bên kia.
Nghe được Diệp Gia Nhu thanh âm, Diệp Quân Chiêu lập tức đề cao lực chú ý.
Diệp Gia Nhu gấp không chờ nổi muốn biết nên đối phó Diệp Sở như thế nào. Nàng không nghĩ hoãn thời gian, lập tức đã mở miệng.
"Ngươi là ai? Ta lúc trước căn bản chưa gặp qua ngươi." Thanh âm của Diệp Gia Nhu vội vàng.
Cẩm Tú không chút hoang mang, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm.
Nàng cười cười, nói: "Ta và ngươi nhận thức hay không, không quan trọng, nhưng là chúng ta có cùng mục đích."
Cẩm Tú dừng một chút, tiếp tục nói: "Chúng ta đều không nghĩ để Diệp Sở sống dễ dàng, không phải sao?"
Diệp Gia Nhu bị đoán đúng tâm tư, không trả lời.
Cẩm tú tiếp theo nói: "Diệp Sở với ngươi là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, lại mọi nơi áp ngươi một đầu, ngươi chẳng lẽ ngươi cam lòng sao?"
Lần này mục đích của Cẩm Tú, chính là muốn cố ý chọc giận Diệp Gia Nhu, sau đó lợi dụng nàng ta thất tốt, mượn tay nàng ta trừng trị Diệp Sở.
"Diệp Sở mọi thứ đều có, mỗi người đều thích nàng, mà ngươi đâu? Chẳng những vì chuyện với Trần Tức Viễn ném đi mặt mũi, hiện tại Dương Hoài Lễ cũng không để ý tới ngươi."
Cẩm Tú nói đến thích ý, tăng thêm ngữ khí, vẻ mặt tức giận bộ dáng.
Cẩm Tú mỗi một câu đều đánh trúng tim đen của Diệp Gia Nhu, nàng lại chán ghét thêm Diệp Sở vài phần.
Cẩm Tú thấy được sắc mặt Diệp Gia Nhu, nàng cười: "Ta điều tra rõ ràng. Từ lần trước ngươi cùng Tưởng Bá Tuấn liên thủ, bắt cóc Diệp Sở sau khi thất bại, thật sự không hài lòng."
Diệp Gia Nhu mày nhăn lại, hỏi một câu: "Ngươi đừng nói chuyện lung tung, Diệp Sở bị bắt trói cùng ta không quan hệ."
Cẩm Tú xem Diệp Gia Nhu còn mạnh miệng, cười một tiếng: "Ta cũng sẽ không nói điêu, ta có quen biết người của phòng tuần bộ, Tưởng Bá Tuấn đã đem sự tình đều khai ra hết."
Vì điều tra Diệp Sở một cách toàn vẹn, Cẩm Tú phí một thân công phu.
Diệp Gia Nhu xiết chặt nắm tay đặt lên đùi: "Ngươi không phải nói muốn cùng ta tính toán trả thù Diệp Sở sao, cùng ta nói thứ này làm gì?"
Chuyện trong tối ngoài sáng đều bị người khác biết, thật sự không dễ chịu. Diệp Gia Nhu nhịn không được nghĩ xấu ở trong lòng, người này kêu chính mình ra đây, có phải hay không muốn cố ý chơi nàng.
Cẩm Tú che miệng cười cười: "Chẳng lẽ ngươi sinh khí? Ta đây nói chuyện làm ngươi khó xử sao?"
"Ngươi muốn đối phó Diệp Sở, nhưng là đầu óc lại không theo kịp dã tâm, làm việc vụng về, một chút việc nhỏ đều bị ngươi làm thành như vậy, ngươi có thể đấu đến giờ với Diệp Sở, thật là kỳ quái."
Cẩm Tú lời trong lời ngoài đều mang theo trào phúng.
Diệp Gia Nhu thật vất vả nhịn xuống nộ khí, châm chọc nói: "Ngươi so với ta có thể làm tốt hơn sao?"
Cẩm Tú gật gật đầu, bộ dáng đương nhiên.
"Ta tự nhiên sẽ làm so với ngươi tốt hơn, ngươi chính là không đủ tàn nhẫn."
"Nếu ngươi muốn tìm người câu dẫn Diệp Sở, hà tất tìm một Tưởng Bá Tuấn ngu ngốc như vậy?"
"So với hắn diện mạo anh tuấn, đầu óc thông minh có khối người, những người này mới có thể làm nữ nhân hoàn toàn thần phục, dù có bị lừa đi trong sạch, cũng là cam tâm tình nguyện."
Nói lời này, Cẩm Tú mặt không đổi sắc: "Chỉ cần một nam nhân phủ bên ngoài một lớp áo, làm gì có ai sẽ biết xuất thân của hắn."
"Những nam nhân đó, lừa gạt nữ nhân tới chính là một bộ dáng, làm nữ nhân chủ động đem chính mình dâng lên."
Nghe xong Cẩm Tú nói, Diệp Gia Nhu có chút hối hận, hóa ra nàng thất bại là do Tưởng Bá Tuấn làm hỏng chuyện.
Cẩm Tú nói tiếp: "Còn có chuyện bắt cóc, ngươi hà tất bảo Tưởng Bá Tuấn làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy còn dễ dàng lưu lại nhược điểm."
"Ngươi chỉ cần tìm mấy người vạm vỡ, trực tiếp đem nàng ta kéo đi, như vậy liền có thể hoàn toàn hủy hoại nhân sinh nàng ta, xong hết mọi chuyện."
Từng câu ác độc nói ra từ miệng của Cẩm Tú, nhưng nàng lại dường như càng nói càng hưng phấn, một chút cũng không cảm thấy chính mình làm có cái gì không đúng.
Ngay từ đầu, Cẩm Tú nói ra làm người của Diệp Gia Nhu nổi hết da gà, nhưng là càng nghe, nàng càng cảm thấy đúng.
Đáng tiếc chính mình đã đánh mất tiên cơ, cùng Diệp Sở xé rách mặt, lúc này lại đối Diệp Sở xuống tay, thật là khó càng thêm khó.
Diệp Gia Nhu nhịn không được mở miệng hỏi: "Nếu ta muốn đối phó Diệp Sở, ngươi có thể giúp ta sao?"
Cẩm tú cười gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, ta nhận thức không ít người, có không ít người thích dạng nữ sinh như Diệp Sở, cũng có người thích ngược đãi người khác."
Cẩm Tú hận không thể đem Diệp Sở tra tấn một phen, tự nhiên không keo kiệt mà cho Diệp Gia Nhu một ít thứ.
* * *
Ở một phòng khác, Diệp Quân Chiêu cùng Tô Lan càng nghe càng tức. Bọn họ đi ra cửa phòng, trực tiếp đi tới phòng của Diệp Gia Nhu, lập tức đẩy cửa ra.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, hung hăng nện ở trên tường, Diệp Gia Nhu nhanh chóng quay đầu lại.
Diệp Sở cười lạnh nói: "Nghe nói các ngươi muốn liên thủ hại ta?"
Diệp Gia Nhu cùng Cẩm Tú không khỏi căng thẳng.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài uống rượu của Diệp Sở.
Mọi người: Gián tiếp hôn môi!
Diệp Sở: Ta không đυ.ng vào cái ly kia.
Lục Hoài: Vậy ngươi mặt đỏ cái gì?
Diệp Sở: .
Diệp Gia Nhu đã giải quyết xong, Cẩm Tú sẽ rất thảm. Cao cấp thư ngụ* là nghệ kỹ cao cấp của Bến Thượng Hải.