Lục Hoài nhìn Diệp Sở, tuy nàng nhắm mắt, biểu tình lại rất kiên định.
Giống như nàng đã quyết định rất lâu, hôm nay mới nói ra câu này.
Hắn ngơ ngẩn, nhìn mặt nàng, môi mím thành một đường thẳng, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Lúc này, Diệp Sở đã mở mắt, suy nghĩ vừa rồi tan đi, nàng lại vững vàng, trấn định như trước.
Diệp Sở đương nhiên sẽ không nói những suy nghĩ đó cho hắn, nàng che dấu bản thân.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Lục Hoài, chỉ hỏi: "Thành ý như vậy, có đủ không?"
Lục Hoài không trả lời, ngược lại nói: "Ta cũng sẽ hứa với nàng như vậy."
Thần sắc của Lục Hoài hơi thay đổi, biểu cảm vẫn thản nhiên như cũ, nhưng ánh mắt lại lộ ra cảm xúc của hắn.
Hắn tuyệt đối không nuốt lời với nàng.
Đề tài kia quá nặng nề, hai người cực kỳ ăn ý, đồng thời cúi đầu, im lặng không nói gì mà uống trà, dường như lật qua vấn đề này.
Một lúc sau, Lục Hoài mới hỏi vấn đề ban đầu: "Nàng biết được những tin tức đó từ đâu?"
Diệp Sở mặt không đổi sắc mà nói dối: "Ta làm một ít mộng."
"Lục Hoài." Diệp Sở mở miệng nói, "Ngươi còn nhớ sự cố ở xưởng đóng tàu Gia Tùng không?"
Ánh mắt của Lục Hoài tối sầm: "Nhớ."
Ngày đó, Diệp Sở bị Thẩm Cửu mời đến quán trà Hằng Hưng, sau đó Lục Hoài đưa nàng về nhà.
Trên đường đi, khi Diệp Sở nhắc đến sự cố xưởng đóng tàu Gia Tùng, phát hiện biểu tình của Lục Hoài không đúng. Sau khi trở về, giọng nói kia nói cho nàng, việc này do Mạc Thanh Hàn làm.
Từ đó, Diệp Sở mới bắt đầu có ý định quy phục Lục Hoài.
Diệp Sở không thể nói chuyện đời trước và giọng nói kia cho Lục Hoài, nàng chỉ có thể nói nàng nằm mơ mới biết những việc đó.
"Ta mơ thấy một ít cảnh tượng kỳ quái, lúc trước không cảm thấy gì, nhưng sau này, những giấc mơ đó dần trở thành hiện thực."
"Lần đầu tiên bắt đầu linh nghiệm, là khi chiếc thuyền đó xảy ra chuyện."
"Khi đó, ta và ngươi quen biết không lâu. Nếu ta trực tiếp nói cho ngươi, chắc chắn sẽ bị cho là nói bậy bạ."
Lục Hoài hiểu ngay: "Cho nên, nàng mới giả làm người hảo tâm truyền tin cho ta?"
Diệp Sở gật đầu: "Ta biết, ngươi có thể giảm nguy hiểm đến thấp nhất. Chờ sau khi những việc đó xảy ra, ngươi liền biết ta nói thật."
Lục Hoài chợt cười: "Tin ta như vậy?"
Diệp Sở mỉm cười: "Đương nhiên."
Khi mới trọng sinh, hai người cũng không quen biết, Diệp Sở không thể làm việc tùy tiện, nàng sẽ tận lực tránh gặp Lục Hoài.
Nhưng nàng xác định Mạc Thanh Hàn đã xuất hiện, nếu tiếp tục điệu thấp, Lục Hoài sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nàng sẽ không để hắn rơi vào hiểm cảnh.
Diệp Sở nói tiếp: "Cảnh trong mơ cho ta biết rất nhiều chuyện, nhưng đến bây giờ, ta đã không mơ rất lâu rồi."
"Mặc dù ta biết một ít việc tương lai, nhưng cũng không xác thật." Diệp Sở cần phải nói cho Lục Hoài.
Bởi vì đời này có rất nhiều việc đã biến hóa, giống như giọng nói nói, sẽ có rất nhiều biến cố. Nàng không thể bảo đảm nàng đoán trước hoàn toàn chính xác.
Nhưng nàng biết, chỉ cần bọn họ tin tưởng lẫn nhau, là có thể vượt qua cửa ải khó khăn.
"Còn lại, chỉ có thể dựa vào chúng ta làm."
Trong khi Diệp Sở nói, Lục Hoài đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng đã thành tâm như vậy, hắn cũng không thể dấu diếm nàng.
Lục Hoài trầm giọng nói: "Diệp Sở, ta hoài nghi hầu hết mọi việc đều do một người làm."
Diệp Sở hơi sửng sốt, giả vờ vừa mới biết được: "Thật không?"
Lục Hoài tiếp tục nói: "Người này che dấu rất khá, ta và hắn giao thủ vài lần, nhưng vẫn không thể phát hiện thân phận của hắn."
Diệp Sở biết người trong lời nói của Lục Hoài chính là Mạc Thanh Hàn.
Tiếng nói của Diệp Sở vang lên: "Lục Hoài, ta từng mơ thấy Diệp gia suy tàn, cũng mơ thấy Lục Đốc Quân mất....."
Lục Hoài dừng một chút, nhìn về phía Diệp Sở.
Diệp Sở nói: "Những việc này đều do một người làm."
Diệp Sở nhìn chăm chú vào mắt Lục Hoài, nói chuyện này cho hắn: "Chúng ta có chung một kẻ địch."
Nàng rốt cuộc nói ra tên của người kia.
"Tên hắn là Mạc Thanh Hàn."
Lục Hoài ngẩn ra vài giây, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này. Hắn tìm trong trí nhớ, lại không tìm được một chút tin tức về Mạc Thanh Hàn.
Hắn chỉ có thể hỏi Diệp Sở: "Nàng còn biết cái gì?"
Diệp Sở lắc đầu: "Hành tung của Mạc Thanh Hàn quỷ dị, lại rất dễ thay đổi. Nếu hắn dịch dung đi vào Thượng Hải, chúng ta nhất định sẽ không nhận ra."
Lục Hoài: "Nói cách khác, người lạ đột nhiên xuất hiện ở Thượng Hải, có tác phong làm việc cổ quái, đều phải cảnh giác."
Diệp Sở gật đầu: "Đúng vậy."
Nàng không biết khi nào Mạc Thanh Hàn sẽ đến, cũng không biết hắn sẽ dùng thân phận gì để xuất hiện. Nhưng chỉ cần là người, sẽ có sơ hở.
Bọn họ nhất định phải tìm được tai hoạ ngầm này.
Nói đến đây, đã không sai biệt lắm. Những việc còn lại, Diệp Sở có thể chậm rãi nói cho Lục Hoài.
Diệp Sở uống mấy ngụm trà, làm ướt yết hầu, vừa rồi miệng rất khô, bây giờ đỡ hơn nhiều.
Lục Hoài quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện sắc trời đã tối. Bọn họ đã nói chuyện từ chiều đến tối, thậm chí còn có rất nhiều chuyện chưa nói xong.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở: "Sắc trời đã không còn sớm, nàng có muốn đi ăn với ta không?"
Diệp Sở ngẩn người.
"Việc sau này sẽ xảy ra, cùng nhau đối mặt là được." Lục Hoài nói, "Hiện tại, chúng ta phải đối mặt......"
"Hình như chỉ có một bữa tối."
Diệp Sở chợt cười, Lục Hoài nhìn ra không khí nặng nề, liền tách khỏi đề tài, không để nàng nghĩ nhiều, sa vào trong cảm xúc nữa.
Diệp Sở nói: "Được, ngươi muốn đi đâu dùng bữa tối?"
Lục Hoài: "Nhà hàng Minh Đức."
Bọn họ đi ra quán trà Hằng Hưng, xe của Lục Hoài đỗ ở bên ngoài. Trời đã tối sầm, cửa quán trà có vẻ quạnh quẽ hơn.
Nàng ngồi vào xe, đi nhà hàng Minh Đức.
Nhà hàng Minh Đức mới mở, chủ yếu phục vụ đồ ăn, khẩu vị thanh đạm. Diệp Sở ăn không nhiều, nên cũng không gọi nhiều lắm.
Vốn là bữa ăn chính, nhưng hai người lại ăn không nhiều. Trong khi ăn cơm, bọn họ không hề nhắc đến chuyện trước đó.
Giống như nói chuyện phiếm bình thường, bầu không khí rất tốt.
Cơm nước xong xuôi, Lục Hoài đưa Diệp Sở về Diệp Công Quán.
Bọn họ đã hợp tác, về sau sẽ gặp mặt thường xuyên, nhưng vẫn phải giữ bí mật quan hệ hợp tác này.
Chỉ cần hai người bọn họ biết là được.
Mạc Thanh Hàn nhằm vào Lục Hoài, nếu Diệp Sở đến gần Lục Hoài, nàng sẽ bị hắn theo dõi.
Lục Hoài và Diệp Sở sẽ cố tình giữ một ít khoảng cách, nhưng khó tránh khỏi sẽ đến gần nhau. Nếu người khác hiểu lầm gì...... Vậy sau này lại nghĩ đi.
Đến khi Diệp Sở về đến Diệp Công Quán, bóng đêm càng dày. Nàng báo bình an cho người nhà xong liền về phòng.
Cuộc gặp mặt hôm nay kết thúc, Diệp Sở thành công hợp tác với Lục Hoài.
Nhưng giờ phút này Diệp Sở lại nghĩ đến cái khác, hôm nay nàng hứa hẹn với hắn không phải là giả vờ.
Đời trước, lần ở gần ngôi miếu ở Nam Kinh, đã xảy ra một việc.
......
Khi đó, khi Diệp Sở và Lục Hoài đến Nam Kinh, đã đi vào một ngôi miếu.
Diệp Sở và Lục Hoài đều cầu nguyện trong miếu, bọn họ cũng không biết tâm nguyện đối phương.
Đồng hồ của Diệp Sở bị hỏng, Lục Hoài cho nàng mượn chiếc đồng hồ quả quýt của mẫu thân của hắn.
Bọn họ vốn có việc phải đến Nam Kinh, chỉ vì trời mưa, nên mới dừng lại một lúc.
Sau khi quyên tiền hương khói, hai người không định ở lâu, đang chuẩn bị rời đi.
Diệp Sở và Lục Hoài đi ra ngoài miếu, chưa bước ra cổng, liền nhận ra có chút không thích hợp.
Tiếng tụng kinh phía sau nhỏ dần, hai người nhìn nhau, trong miếu hình như có cổ quái.
Lục Hoài sờ tay đến bên hông, tuy động tác của hắn rất nhanh, lại không kịp rút súng.
Lúc này, người đến đã biết bọn họ phát hiện hắn, một tiếng súng vang lên, phá vỡ tiếng Phạn khắp nơi.
Sát ý bốn phía!
Một viên đạn bay đến hướng Lục Hoài!
Diệp Sở nghe được tiếng súng, nàng không hề nghĩ nhiều, theo bản năng liền chắn trước mặt hắn.
Xung lượng của viên đạn rất mạnh, thân thể Diệp Sở đột nhiên nhoáng lên, đau đớn kịch liệt truyền đến, phảng phất xuyên thấu tâm can.
Lục Hoài chỉ cảm thấy cơ thể của người trong lòng mềm nhũn, vô lực ngã xuống. Hắn duỗi tay đỡ người nàng, máu tươi ấm áp rơi vào tay hắn.
Đồng hồ quả quýt thay nàng chắn một chút, viên đạn bắn trúng đoạn phổi.
Trong mắt Lục Hoài hiện lên tàn nhẫn, hắn nổ súng vào hướng người kia.
Trước khi người nọ bắn phát súng thứ hai, liền một phát bắn chết hắn.
Lục Hoài bế Diệp Sở lên, chạy ra ngoài miếu. Mưa rất lớn, vạt áo trước ngực nàng nhiễm máu, ý thức đã không rõ ràng.
Lục Hoài ôm chặt người nàng, đặt nàng lên ghế xe. Hắn lập tức khởi động ô tô, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Thanh âm xung quanh dần biến mất.
Hai người ở trong miếu, nên thiếu cảnh giác, không hề phòng bị liền gặp tai họa.
Ai sẽ ngờ đến, vốn là nơi cửa Phật thanh tịnh, lại biến thành Tu La Tràng gϊếŧ người.
Diệp Sở hôn mê, việc phía sau, nàng hoàn toàn không biết.
Nàng chỉ nhớ khắp nơi đều yên tĩnh, bên tai mơ hồ có tiếng nói của Lục Hoài.
Hắn vừa vội vàng vừa khẩn trương, một lần lại một lần nói với nàng.
"Kiên trì, đừng ngủ thϊếp đi."
Diệp Sở chỉ biết khi nàng tỉnh lại sau vài ngày hôn mê, nàng đang ở trong một bệnh viện ở Nam Kinh.
Mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên, chính là Lục Hoài.
Hồi ức của nàng đến đấy liền chặt đứt, bởi vì lúc ấy nàng không tỉnh, nên bị thiếu ký ức ở giữa.
......
Kỳ thật, ngày ấy, sau khi Diệp Sở hôn mê, còn xảy ra rất nhiều việc.
Xe dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện, Lục Hoài bế nàng chạy vào trong.
Sảnh bệnh viện người đến người đi, chỉ thấy một nam nhân giống như phát điên xuyên qua đám người.
Trời mưa to, Diệp Sở lại hôn mê, nên người nàng rất lạnh. Lục Hoài cảm thấy người nàng giống như không thể ấm lên được nữa, càng thêm hoảng loạn.
Diệp Sở bị đẩy vào phòng giải phẫu cấp cứu.
Lục Hoài bị cản ở ngoài phòng giải phẫu, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ đợi.
Hai mắt hắn đỏ bừng, suy nghĩ cũng rối loạn.
Ở chung với Diệp Sở gần 5 năm, hắn đã sớm nhận ra tình cảm của hắn đối với nàng.
Hắn chưa từng nói ra, nàng cũng không nói.
Nhưng hắn biết, hắn vẫn luôn biết.
Hắn không thể sống thiếu nàng.
Nàng cũng vậy.
Nếu lúc này, nàng...... Lục Hoài hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này.
Lục Hoài đợi ngoài phòng phẫu thuật rất lâu, rốt cuộc chờ đến bác sĩ ra tới.
Bác sĩ nói, viên đạn bắn trúng vào phổi, nhưng đưa đến quá muộn, thời gian bị kéo dài.
Nếu trong ba ngày nàng không thể tỉnh lại, sẽ vĩnh viễn ngủ như thế, hoặc là chết.
Lục Hoài vào phòng bệnh, hắn đóng cửa, ngăn cách tiếng vang ầm ĩ ở bên ngoài.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa to, phòng bệnh lại rất an tĩnh, nơi này chỉ có hai người bọn họ.
Lục Hoài đi đến trước giường bệnh, Diệp Sở nhắm chặt mắt, mặt nàng tái nhợt không chút màu máu.
Đồng hồ quả quýt trước ngực đã bị hỏng, mặt đồng hồ hoàn toàn vỡ nát, những dấu vết ký ức trước đây, giống như không còn sót lại chút gì.
Lục Hoài không hề chần chờ, tay hắn khẽ xoa mặt nàng.
Hắn chỉ cảm thấy dưới lòng bàn tay, là xúc cảm lạnh băng.
Diệp Sở vẫn luôn hiếu thắng, rất nhiều cảm xúc đều giấu ở đáy lòng, không muốn để hắn thấy rõ.
Lục Hoài vẫn luôn hiểu suy nghĩ của Diệp Sở, nàng không muốn trở thành loại người không thể giúp hắn, lại cần hắn bảo vệ.
Từ trong giọng nói của nàng, Lục Hoài có thể nghe ra, nàng cảm thấy mấy năm nay nàng không thể giúp được gì cho hắn, ngược lại quá ỷ vào hắn.
Từ lúc bắt đầu, nàng lựa chọn đầu nhập vào hắn, liền ý nghĩa bọn họ đứng ở vị trí bất bình đẳng.
Diệp Sở muốn có năng lực đánh bại kẻ địch của bọn họ.
Nhưng khi Diệp Sở còn chưa cường đại đến mức có thể đứng sóng vai với hắn, nàng không thể nhắc đến tình yêu.
Trên người bọn họ có hiệp ước trói buộc, lại có hận thù, nếu có thể thoát khỏi này đó, có lẽ bọn họ có thể dùng một phương thức khác đối mặt nhau.
Nàng sẽ không nói suy nghĩ thật sự của nàng cho hắn.
Nàng càng ẩn nhẫn với hắn.
Nàng có thể chết vì hắn, nhưng nàng sẽ không nói ra tình cảm của nàng.
......
Lục Hoài nhìn Diệp Sở hôn mê, trái tim đột nhiên đau đớn, nàng giống như không hề nhận thức được bên ngoài.
Hắn nhớ đến lời của bác sĩ, nếu vài ngày sau, nàng không tỉnh, khả năng sẽ không thể tỉnh nữa.
Nhưng Lục Hoài còn có rất nhiều lời chưa nói với nàng.
Tuy không biết nàng có muốn nghe hay không, nhưng chỉ cần nàng tỉnh, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội nói với nàng.
Lục Hoài cúi người, nhìn chăm chú vào gương mặt quen thuộc kia.
Hơi thở ấm áp của Lục Hoài kề sát làn da lạnh băng của Diệp Sở.
Khi cách môi nàng gần mười cm, lại dừng lại.
Mắt Lục Hoài tối sầm, trong hiệp ước có một cái, ngoại trừ tiếp xúc cơ thể cần thiết, hai người ở riêng không thể có hành động thân mật.
Ngón tay Lục Hoài nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, xúc cảm mềm mại lưu lại trên đầu ngón tay của hắn.
Đầu óc hắn chợt trống rỗng.
Cho những hiệp ước đó đi gặp quỷ đi.
Dù sao, hắn cũng không muốn buông tay nàng.
Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, nước mưa rơi điên cuồng, nhìn qua sẽ không dừng lại.
Nhưng tiếng gió và tiếng mưa rơi đều bị nhốt ở ngoài cửa sổ, chỉ có thể ồn ào, bừa bãi bên ngoài.
Diệp Sở chưa tỉnh lại.
Lục Hoài cúi người hôn nàng.
Cũng phong bế tình cảm ẩn nhẫn, khắc chế ấy.
Hắn sợ nàng chết, sợ muốn chết.
Cho dù nàng chết.
Nếu có kiếp sau, hắn cũng tuyệt đối không buông tay.