Yến Giác sớm đã tỏ thái độ không có chút hứng thú nào với Mục Thịnh Thần nhưng Mục Thịnh Thần ngược lại càng ngăn càng hăng, triển khai thế công hung mãnh bắt đầu theo đuổi.
“Yến tổng, hoa của ngài.”
Thư ký lộ ra nụ cười không chút ý tốt, hai tay dâng lên hoa tươi.
Tính cả mấy lần trước thì lần này là lần thứ chín Yến Giác được tặng hoa trong tuần, tất cả đều đến từ Mục Thịnh Thần. Yến Giác không có ý muốn nhận lấy, lịch sự cười với thư ký: “Tina, hoa này tôi tặng cho cô.”
Thư ký mừng như điên, khoa trương ôm ngực, dùng tiếng Trung không lưu loát ngọng nghịu nói: “Rốt cuộc cũng tới phiên tôi! Quá tuyệt vời! Boss, tôi yêu ngài!”
Tám lần đưa hoa trước đều bị Yến Giác đưa cho nữ nhân viên khác, lần này rốt cuộc tới phiên Tina. Mặc dù hoa không phải tặng cho cô nhưng được boss đẹp trai đưa tới tay cô cũng là một loại vinh dự, phải biết rằng Yến Giác ở công ty chính là hình tượng lý tưởng nhất trong mắt các nữ nhân viên.
Thư ký ôm tâm tình sung sướиɠ tựa thiếu nữ vuốt ve cánh hoa,sau đó cầm lấy tấm thϊếp gắn bên trong, “A” một tiếng.
“Yến tổng, lần này hoa hình như không phải do ngài Mục tặng.”
Yến Giác ngẩng đầu hỏi: “Đó là ai?”
“Chung?” Thư ký lắc lắc đầu, mặt tỏ vẻ mờ mịt: “Chữ này là Chung sao? Vậy chữ phía sau là gì nhỉ?”
Chung Hàn?!
Yến Giác đột nhiên đứng lên: “Cho tôi xem.”
Trên thiệp chỉ có hai chữ viết cứng cáp hữu lực, y liền nhận ra là chính tay Chung Hàn viết. Biết được người tặng hoa không phải tên kia, bó hoa trong mắt Yến Giác lập tức trở nên khác thường, so với những bó trước đẹp hơn rất nhiều.
Thư ký rõ ràng nhận thấy được Yến Giác do dự, đau lòng hỏi: “Yến tổng, hoa này có phải anh không muốn đưa tôi không?”
“……….”
Hoa này khẳng định không thể tặng, khó có khi ba ba nhà mình lãng mạn, y thật sự không thể đem sự lãng mạn hiếm hoi này tặng cho người khác nhưng lời nói ra giống như nước hắt ra ngoài, Yến Giác cảm giác mình sắp bị đánh sưng mặt.
Y lúng ta lúng túng ho nhẹ một tiếng, căng da đầu nói: “Tina, lần này người tặng hoa là bạn của tôi, tặng người khác thật có chút không hợp quy củ. Bất quá cô đừng thương tâm, ngày mai tôi sẽ mua một bó hoa càng to hơn, càng đẹp hơn tặng cho cô.”
Thư ký cũng là người phụ nữ thông tình đạt lý, cô cười đem hoa đưa tới trong tay Yến Giác, nghịch ngợm nháy mắt: “Boss, anh nói rồi nhé. Ngày mai tôi muốn bó hoa to gấp đôi đấy.”
Yến Giác gật gật đầu, cảm kích nói lời cảm ơn: “Được, nói được thì làm được.”
Bên này vừa mới hứa hẹn xong, một nhân viên nam đã mang một bó hoa hồng khác gõ cửa đi vào: “Boss, hoa của ngài.”
Lúc này Yến Giác đã biết rút kinh nghiệm hỏi trước: “Ai đưa?”
Nhân viên nam nhìn tấm thϊếp: “Họ Mục.”
Yến Giác an tâm thở phào nhẹ nhõm, cười với thư ký nói: “Tina, hoa này tôi tặng cô. Lần này tôi sẽ không đòi lại nữa đâu.”
Thư ký hoan hỉ nhận lấy, vừa đi vừa hướng Yến Giác hôn gió: “Cảm ơn boss.”
Yến Giác gật đầu mỉm cười.
Nói thật Yến Giác không thích hoa, thậm chí cả loại nào tên gì cũng không biết nhưng Chung Hàn đưa là chuyện khác. Y còn đặc biệt nhờ người mua giùm bình hoa thật xa hoa rồi đem cành hoa tỉa bớt, tỉ mỉ cắm vào, đặt trên bàn làm việc, nâng má nghiêng đầu thưởng thức.
Thưởng thức trong chốc lát cảm thấy còn chưa đã nên y lấy di động ra, tìm tư thế cầm bình hoa cho đẹp, cố ý để tấm thiệp Chung Hàn ký tên đặt ở giữa rồi vụng về chụp ảnh selfie, sau đó gửi cho Đỗ Minh Nghị và Hạ Viêm Tu.
Di động nhanh chóng rung lên hai lần.
Đầu tiên Yến Giác mở hồi âm của Đỗ Minh Nghị, một bên quần kéo xuống lộ mông, một bên bị quần che đi, ở trên còn có hai vết roi hồng hồng, phía dưới là Đỗ Minh Nghị giải thích, “Thắt lưng dính nước lạnh, trừng phạt đến từ anh trai, luận xem anh hai và ba có bao nhiêu chênh lệch”, phía sau còn có icon khóc rống.
Một cỗ cảm giác ưu việt đột nhiên sinh ra, không đợi Yến Giác đắc ý vài giây, ảnh chụp của Hạ Viêm Tu thành công đánh y sấp mặt.
Hạ Viêm Tu không biết xấu hộ trực tiếp lõa thể nửa người, hơn phân nửa ngực trần trụi lộ ra ngoài, hai viên thịt trước ngực bị sưng tấy lên, ngón tay của anh còn không quên chỉ vào hình xăm chỗ xương quai xanh, mười phần khoe khoang nói: “Cuộc đời này dùng hai núʍ ѵú cho em trai ăn để trưởng thành, tôi là người anh tốt nhất thế giới.”
Yến Giác lập tức bái phục, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục làm việc.
Sau khi tan tầm, Yến Giác không trực tiếp về chung cư, thay đổi bộ đồ không quá mức nghiêm túc mang theo thư ký cùng đặc trợ đi tới quán bar đã hẹn.
Lần hợp tác này người đứng đầu là trung niên hơn năm mươi tuổi, tương đối thích chơi, mỗi lần nói tới công việc đều ở địa phương đèn đỏ, cũng may ra tay hào phóng, điều kiện hợp tác cũng rất có thành ý, xem như có chút nghênh ngang, Yến Giác cũng không cảm thấy bất mãn.
Tina là nhân viên có thâm niên, uống rượu không chút nào kém cỏi, lần nào cũng đem bên đối tác uống tới phục, liên tục trầm trồ khen ngợi. Bởi vì có trợ thủ đắc lực nên cuối cùng Yến Giác có thể tranh thủ rảnh rỗi trong chốc lát đi ra ngoài thay đổi không khí.
Tửu lượng Yến Giác không tốt, hai ly đã nóng mặt rồi. Y vào toilet, tìm vòi nước sạch sẽ nhất rửa mặt.
Hơi lạnh phủ lên mặt ít nhiều cũng có hiệu quả, Yến Giác thoải mái lắc lắc đầu, giống như chú chó đem bọt nước văng xuống, sau đó vuốt cằm, vừa lòng nhìn chính mình trong gương.
“Leng keng.”
Cửa toilet đột nhiên bị mở, Yến Giác lập tức đứng thẳng, mắt nhìn thẳng tiếp tục rửa tay, phảng phất như người vừa rồi mới tự hào soi bản thân trong gương không phải là y.
Xông vào là một thanh niên người Hoa, y phục không chỉnh tề, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp gấp gáp bất thường. Cậu ta mờ mịt nhìn chung quanh một vòng, vừa thấy Yến Giác, đôi mắt liền phát sáng tựa hồ hy vọng vừa tan biến lại lần nữa được thắp lên. Cậu ta hướng Yến Giác lảo đảo đi tới, trong miệng mơ hồ lặp lại: “Cứu tôi, cứu cứu tôi… Cầu ngài… cứu cứu tôi……..”
Vạt áo tây trang bị nắm lấy gắt gao, y sửng sốt một chút rồi vươn tay đỡ thanh niên sắp ngã ngồi trên sàn, nhăn mày hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Thanh niên như bắt được cọng rơm cứu rạ, thân thể hư nhuyễn nửa dựa vào trong lòng Yến Giác, gian nan hô hấp, hơi nóng tỏa ra: “Tiên sinh, tôi bị người hạ dược… Cứu cứu tôi với… Cầu ngài giúp tôi, đừng để bọn họ mang tôi đi…. Tôi không muốn không muốn……”
Ý nghĩ của thanh niên có chút mơ hồ, sắp xếp ngôn ngữ cũng rất khó khăn nhưng Yến Giác vẫn nghe hiểu rồi nhanh chóng nắm giữ được thông tin mấu chốt. Kỳ thật y hoàn toàn có thể không cần giúp nhưng thấy đồng bào mình bị người ta tính kế thế này liền không thể mặc kệ. Yến Giác dùng sức đem người kéo lên, khoác tay qua vai để đối phương dồn trọng lực lên mình sau đó đem người đi ra ngoài.
“Có thể chịu đựng được không? Tôi đưa cậu ra ngoài.”
Thanh niên cảm kích nhìn Yến Giác, liên tục nói cảm ơn.
Ngón trỏ Yến Giác để trên môi, làm động tác im lặng, thấp giọng nói: “Không cần lên tiếng.”
Thính lực của y rất tốt, giữa âm nhạc ồn ào vẫn nắm bắt được động tĩnh. Ở chỗ quẹo phía trước có tiếng bước chân lộn xộn ngày càng gần, tiếng mắng cũng càng ngày càng rõ ràng. Hai người đã không còn chỗ trốn, Yến Giác cúi đầu nhìn thanh niên run bần bật, trong lòng cố gắng hạ quyết tâm. Cởϊ áσ khoác màu đen ra rồi tiêu sái tung lên cao, y đem người giam trong vòng tay cùng vách tường, dùng áo khoác che đầu y và thanh niên, nhẹ thì thầm: “Đừng nhúc nhích, phối hợp với tôi.”
Tiếng nói mê người ở bên tai nổ tung, tay run run ôm lấy eo Yến Giác, thành thật trốn trong áo khoác, không lên tiếng.
Áo khoác màu đen che hai người kín mít, từ bên ngoài căn bản không nhìn ra ai với ai, chẳng qua người sáng suốt đều hiểu bọn họ đang làm gì. Yến Giác vì muốn thêm chân thật, y duỗi một chân chen giữa hai chân thanh niên, dùng đầu gối đỉnh lên vị trí cương cứng, sau đó cúi xuống bên tai lẩm bẩm nói: “Mạo phạm.”
Thanh niên cắn môi nhẹ lắc đầu, tay ôm lấy Yến Giác chặt hơn.
Nhóm bắt người không ít, phần lớn là người da trắng cường tráng. Không bao lâu sau, một đội lớn ồn ào đi tới hành lang gấp khúc này, nhìn thấy Yến Giác thì đi qua huýt sáo xem náo nhiệt, dùng ngôn ngữ hùng hùng hổ hổ hù dọa bọn họ, không hề sinh ra nghi ngờ, hoàn toàn coi bọn họ như đôi tình nhân cầm lòng không đậu.
Yến Giác nhịn xuống cảm giác oi bức cùng khó chịu, dựng lỗ tai nghe tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng xa, thẳng đến lúc toàn bộ đều biến mất y mới kéo áo khoác xuống khoác trên người thanh niên.
“Bọn họ đi rồi.”
Thanh niên không có điểm chống đỡ, nhanh chóng trượt tường ngã xuống đất, hơi thở càng ngày càng nặng, thân thể nóng tới mức phát sốt: “Cảm……. cảm ơn…… tiên sinh, cảm ơn ngài………..”
Dáng vẻ này chỉ sợ chạy không được mấy bước đã bị bắt lại lần nữa, Yến Giác không phải người ý chí sắt đá, y quyết định làm người tốt tới cùng, nhận mệnh giúp người, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói, tôi giúp cậu thoát ra ngoài.”
Bọn họ từ cửa sau quán bar yên lặng rời đi, đem người ngồi trên xe, Yến Giác mới gọi điện cho thư ký: “Tina, tôi có chút việc muốn đi trước. Hai người tiếp tục bàn việc hợp tác cho tốt.”
Thư ký không hỏi nhiều, chỉ nói câu “Boss yên tâm”.
Yến Giác nói một ít chuyện phải chú ý rồi nhìn qua thanh niên bắt đầu rêи ɾỉ, cúp điện thoại, khởi động xe, về nhanh tới chung cư.
Yến Giác đem người về nhà. Vừa lúc phòng Đỗ Minh Nghị còn trống, y không nghĩ ngợi đem người an bài ở trong phòng kia.
Thân thể thanh niên trắng nõn dần phiếm hồng, chân kẹp lại khó nhịn chà xát drap giường, ý thức mơ hồ rêи ɾỉ.
Tình huống có chút xấu hổ, Yến Giác mất tự nhiên sờ sờ sau cổ, dời mắt hỏi: “Cậu tên gì?”
Thanh niên bị dược vật khống chế tựa hồ nghe ra những lời này, nửa mở mắt, nhẹ giọng đáp: “Tiên sinh, tôi gọi Đường Hâm.”
“À, Đường Hâm…” Yến Giác nhìn mũi chân, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, vội vàng xoay người đi phòng kho.
Phòng kho khá hỗn loạn, y từ trong ngăn tủ lấy ra hai búp bê bơm hơi, tóc dài là bạn gái y tên Nhu Nhu, tóc ngắn là bạn gái Đỗ Minh Nghị tên Điềm Điềm.
Y không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, Nhu Nhu đã bồi y vượt qua vô số đêm dài khó ngủ, bất quá từ sau khi nước cô ấy vẫn chưa có cơ hội lên sân khấu. Ý tưởng trước kia khá đơn giản, lấy Nhu Nhu luyện tập vài tư thế, y vốn định đem kỹ thuật khổ luyện dùng trên người Chung Hàn lại không nghĩ tới ở trước mặt người đàn ông kia tất cả nỗ lực đều là vô dụng. Chung Hàn một bên ôm y, một bên xoa mông y đã khiến cả người y đều mềm nhũn ra rồi chứ đừng nói tới xoay người thao hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới để hắn thao.
Đối mặt với đôi mắt đen thiện lương của Nhu Nhu, Yến Giác thẹn thùng cúi đầu.
Thời gian cấp bách, Yến Giác vứt bỏ tạp niệm, giữa Nhu Nhu và Điềm Điềm rối rắm một phen, cuối cùng vẫn lựa chọn hy sinh bạn gái Đỗ Minh Nghị, khiêng Điểm Điềm tới trợ giúp Đường Hâm.