Chung Hàn đi theo người hầu vào phòng trong cùng trên tầng hai.
“Ngài Chung, mời.” Người hầu cung kính đẩy cửa phòng ra.
Chung Hàn đẩy bánh xe về phía trước tiến vào phòng, mà Thẩm Xuyên ở sau lại bị ngăn ngoài cửa.
Ánh mắt Thẩm Xuyên đột nhiên trầm xuống, buốt lạnh liếc người hầu, nói với Chung Hàn: “Hàn gia, tôi ở ngoài cửa.”
Chung Hàn gật đầu để cậu yên tâm.
Cửa phòng lại bị đóng lại lần nữa.
Trong phòng thiết kế theo phong cách Châu Âu xa hoa, trên vách tường treo mấy bức tranh sơn dầu thoạt nhìn rất có giá trị.
Trong phòng không phải chỉ có một mình Chung Hàn.
Đứng sát cửa sổ còn có một người đàn ông.
Y đưa lưng về phía Chung Hàn, tây trang được cắt may độc đáo tôn lên vòng eo tinh tế, đôi chân dài thẳng tắp. Y tiêu sái chuyển động cơ bida trong tay, chậm rãi xoay người lộ ra mặt nạ màu bạc: “Ngài Chung có nguyện ý cùng tôi chơi một ván chứ?”
Chung Hàn cười theo lễ tiết: “Chung mỗ tất nhiên là nguyện ý, chỉ là thân thể Chung mỗ có tật không thể khiến ngài đây tận hứng.”
Người đàn ông đeo mặt nạ nhún vai tỏ vẻ không sao, dùng đầu cơ cọ cọ đỉnh chóp gậy bida: “Thật đáng tiếc. Nếu vậy thì mời ngài Chung xem tôi đánh xong trận này đi.”
Y ghé vào mặt bàn, hai chân bước lên đứng thẳng, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, năm ngón tay mở ra để tay trái cầm chặt gậy bida nhắm chuẩn vào, lấy khớp xương khuỷu tay làm điểm tựa, linh hoạt thúc về phía trước.
“Đã chạm!”
Quả cầu màu trắng được tiếp một lực vừa phải để lăn về phía trước làm nhiều quả cầu chạy tán loạn, quỹ đạo như được dày công tính toán qua. Chỉ nghe hai tiếng lụp thụp vang lên, hai quả cầu lần lượt đổ xuống.
Đây là mở đầu thành công, Chung Hàn không chút nào bủn xỉn vỗ tay.
Người đàn ông đeo mặt nạ cười nhếch miệng, tư thế ưu nhã tiếp tục đánh bida.
Bắt đầu còn thuận lợi, mỗi lần lọt một quả cầu cho đến lần thứ sáu thì xuất hiện khó khăn, vị trí quả cầu có chút khó, chỉ hơi vô ý là sẽ đánh lạc hướng.
Y ngừng lại, gậy bida chuyển động trong tay, trầm tư trong chốc lát. Sau đó y cởi bỏ áo khoác âu phục, tiêu sái ném sang một bên. Xem ra là do áo khoác hạn chế y phát huy.
Không có gì bất ngờ xảy ra, phía dưới áo khoác âu phục là sơ mi trắng, dưới ánh đèn vàng nhạt hơi lộ ra màu da, vòng eo tinh tế lộ rõ không sót gì.
“Ngài Chung có phiền không?” Người đeo mặt nạ đến trước mặt Chung Hàn, lịch sự duỗi tay.
Chung Hàn điều khiển bánh xe lăn về sau chừa ra một ít không gian cho đối phương.
“Cảm ơn.”
Đôi tay y để trên bàn, nhìn trái phải rồi tìm được đúng góc độ, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên. Người đàn ông ghé hơn nửa cơ thể lên mặt bàn, một chân nhẹ nhàng nâng lên đáp ở góc bàn.
Đây không tính là tư thái ưu nhã nhưng y làm lại vô cùng tự nhiên, thậm chí có thể nói là mê người cũng không quá.
Vạt áo sơ mi bị giữ chặt bên trong quần tây, cái mông tròn trịa không có gì che lấp lộ hết trước mặt người ngoài. Dường như y không nhận thấy có gì không đúng, chuyên chú nhìn chằm chằm quả bóng bida, chân lại nâng cao về phía trước.
Lúc này mông càng vểnh lên, thậm chí quần còn phối hợp để thít chặt kẽ mông làm hai cánh mông tròn trịa lộ ra rõ hơn.
Cảnh đẹp ý vui.
Chung Hàn không nói lời nào, lẳng lặng xem, chỉ là không rõ là đang thưởng thức người đánh hay là trận đánh bida.
Sau một lúc lâu, y thúc gậy bida, hoàn thành một trận. Cho dù mang mặt nạ những vẫn như cũ có thể thấy được biểu tình sung sướиɠ của y. Y buông gậy bida, rót hai ly rượu vang đỏ, rất tự nhiên đưa cho Chung Hàn một ly, hỏi tiếp: “Ngài Chung thấy kỹ thuật của tôi thế nào?”
Chung Hàn nhấp một ngụm: “Ngài quả thật rất giỏi.”
Nam nhân đeo mặt nạ thấp giọng cười: “Ngài Chung quá khen.”
Chung Hàn: “Là ngài quá khiêm tốn.”
Hai người uống rượu nhìn ánh trăng, thỉnh thoảng trao đổi vài câu.
Uống hết mấy ly, người đàn ông ấy hình như cảm thấy hơi nóng nực, y cởi hai cúc áo đầu của áo sơ mi ra, hơi hơi nghiêng người về phía Chung Hàn.
Cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh tế được thu hết vào đáy mắt.
“Ngài Chung sao không hỏi đến việc Hắc phu nhân lại không xuất hiện?” Nam nhân dùng hai ngón tay ngắt quả nho ném vào trong miệng, hàm răng hơi dùng sức đã có thể ép ra nước ngọt trái cây, chất lỏng màu tím trộn lẫn với màu đỏ uốn lượn từ khóe miệng tràn ra.
Chung Hàn làm lơ động tác đầy ám chỉ này, cầm ly rượu đặt lên bàn trà, thần sắc thản nhiên: “Xin hỏi, tại sao Hắc phu nhân không tự mình gặp mặt với tôi?”
Người đan ông nghe vậy thì không chút để ý đáp: “Hắc phu nhân muốn tìm người trải qua buổi tối lãng mạn nên để tôi tới thay.”
Chung Hàn nhướn mày: “Tôi cho rằng có ngài ở đây thì Hắc phu nhân sẽ không còn tịch mịch.”
“Không không.” Y lắc lắc ngón tay: “Tôi chỉ muốn an ủi tâm tình Hắc phu nhân, không có nghĩ đến việc muốn an ủi cơ thể Hắc phu phân. Tôi là một người có nguyên tắc.” Nói xong, y nghịch ngợm nháy mắt.
Chung Hàn cười nói: “Như vậy xin hỏi ngài nguyên tắc đây, giao dịch của tôi và Hắc phu nhân ngài có thể làm chủ?”
“Tôi tất nhiên có thể làm chủ rồi. Còn phải xem biểu hiện của ngài Chung có làm tôi vừa lòng không.” Nam nhân nhìn Chung Hàn, ái muội duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi, chậm rãi liếʍ đi nước trái cây đang chảy ra.
Chung Hàn nhìn cặp môi mê người của đối phương, ngữ khí không chút dấu vết trầm xuống: “Chung mỗ vẫn không hiểu ý của ngài.”
Người đàn ông nhẹ giọng cười, tiếng cười kia không phải loại từ tính khàn khàn mà là vô cùng câu nhân. Y quỳ một gối trước mặt Chung Hàn, thẳng lưng, tầm mắt ngang hàng với Chung Hàn: “Như thế này, ngài Chung hiểu ra chút nào chưa?”
Nói xong y nghiêng đầu, cằm giơ lên, hạ mắt xuống, tới gần.
Toàn bộ quá trình dường như là đang cố ý thả chậm, khoảng cách càng thu hẹp, hơi thở quấn lấy nhau, hormone lưu động, bốn cánh môi sắp chạm với nhau.
“Xin lỗi.” Chung Hàn rời khỏi, sắc mặt bất biến lui về sau: “Nói vậy ngài cũng biết tôi là người nguyên tắc. Tôi sắp đính hôn, Chung mỗ đây cần phải có trách nhiệm với nửa kia của mình.”
Nam nhân cười nhạo một tiếng, mất hứng thu hồi động tác, sửa sang cổ áo hỗn độn, sau đó môi hơi mím lại, thay đổi thái độ: “Như vậy thì chúng ta không có gì để nói nữa.”
Chung Hàn xem ra cũng không muốn ở lại nữa, gật đầu nói: “Được, Chung mỗ đi trước.”
Hắn hề lưu luyến rời đi như vậy khiến người đàn ông bực mình ngã lên sô pha, chộp lấy ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn sạch.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng bị gõ vang.
Y âm u nói: “Vào.”
Nhưng người tới không có ý muốn vào. Người đàn ông không thèm để ý tiếp tục uống rượu.
Sau một lúc, ngoài cửa mới truyền tới thanh âm trầm thấp của Chung Hàn.
Hắn nói: “Yến thiếu, nếu đã trở lại sao không về nhà thăm người ba già này?”
Yến Giác rốt cuộc vẫn trở về đại trạch Chung gia, bất quá đã là sáng ngày hôm sau.
Trên bàn ăn là món mà Yến Giác thích. Y cởϊ áσ khoác, ưu nhã ngồi bên trái Chung Hàn, hơi mỉm cười: “Hàn gia.”
“Ừ.” Chung Hàn cầm đũa thành thạo gắp đồ ăn cho Yến Giác.
Yến Giác vui vẻ nhận: “Cảm ơn, Hàn gia.”
Chung Hàn quay đầu, làm như lơ đãng hỏi: “Trở về từ khi nào?”
Yến Giác nhai đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, không nhanh không chậm đáp: “Một tuần trước.”
Chung Hàn hỏi: “Sao không báo tôi một tiếng?”
Yến Giác nghiêng đầu, nhếch khóe miệng: “Hàn gia không phải hy vọng tôi lớn lên tự lập sao? Tôi vẫn luôn nghe ngài nên tự mình trở lại cũng không muốn phiền ngài.”
Chung Hàn có thể nghe ra ý oán trách ít nhiều từ trong lời nói ấy. Thời gian ba năm, Yến Giác thay đổi không ít, từ một thiếu niên cái gì cũng không biết biến thành một thanh niên ưu tú mê người. Vì để Yến Giác nghĩ kỹ, Chung Hàn tránh không tiếp xúc quá nhiều. Mỗi năm nhiều nhất là đi thăm y một lần, có chuyện quan trọng cũng chỉ trò chuyện qua video, thời gian còn lại đều không quan tâm, đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài, còn quan tâm ngầm nhiều hay ít thì không thể biểu lộ thôi.
“Tôi ăn no rồi.”
Yến Giác nhanh chóng dùng xong bữa sáng, buông đũa, xoay người lấy áo khoác.
Chung Hàn theo bản năng nhíu mày: “Yến thiếu sao lại vội như vậy?”
Yến Giác cong khóe miệng: “Hàn gia, Yến thiếu thì không vội nhưng Yến tổng lại rất bận.”
Y mặc xong áo khoác rồi đi tới bên người Chung Hàn, dựa vào bàn cúi mặt xuống.
“Hàn gia.”
Chung Hàn ngẩng đầu, đối mắt với thanh niên.
Yến Giác ngẩn người, hơi che khuất một bên mắt. Y vươn tay cọ vết sữa không quá rõ bên khóe miệng hắn. Sau đó dưới ánh mắt rất có tính công kích của Chung Hàn, bình tĩnh để bên môi mình dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ.
“Ba ba, tối tôi sẽ về.”