Trong phòng chỉ còn mỗi nhân tình của Trần lão đại là vẫn còn sống, ả đang ngã ngồi trên mặt đất khóc sướt mướt.
Chung Hàn hoàn toàn không quan tâm, lạnh lùng ra lệnh: “Thẩm Xuyên, xử lý sạch sẽ.”
“Vâng, Hàn gia.”
Chung Hàn ngậm điếu thuốc, hít một hơi sâu rồi chậm rãi nhả ra khói trắng làm nhạt đi lệ khí trong mắt hắn. Sau khi khói tan đi chỉ còn lại một ánh mắt bình thản.
Yến Giác xuất thần nhìn hắn.
“Yến thiếu bị dọa rồi?” Chung Hàn phà một hơi khói về phía Yến Giác, cong môi trêu chọc.
Yến Giác hơi sặc, y không thích nhưng không né tránh, nhíu mày lắc đầu.
Chung Hàn cười cười, dời điếu thuốc ra chỗ khác.
Yến Giác nhìn Chung Hàn rồi chỉ chỉ vào mặt mình: “Trên mặt anh có vết bẩn.”
Chung Hàn không động, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Yến Giác nghĩ Chung Hàn không nghe rõ nên lặp lại lần nữa: “Mặt anh có chỗ bị lem rồi kìa.”
Chung Hàn vẫn không nhúc nhích.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Yến Giác tự giác chủ động ngồi xổm xuống, đưa tay ra lau cho hắn.
Nơi đó chỉ dính vài giọt máu có thể là do lúc nãy nổ súng, lau một chút là xong. Thế nhưng Yến Giác lại thật sự nghiêm túc lau đi lau lại khiến vết máu hoàn toàn biết mất nhưng tầm mắt của y vẫn dừng ở trên mặt người đàn ông này.
Chung Hàn cười khẽ: “Đang nhìn gì thế?”
Yến Giác: “Nhìn anh.”
Chung Hàn nhướn mày: “Ồ?”
“Rất đẹp trai.” Yến Giác dời tay đi, đứng dậy, thành thật cường điệu lên: “Thật sự rất đẹp trai.”
“Ha ha.” Chung Hàn bị lời khen lấy lòng thiếu muối này làm cho bật cười, hắn bắt lấy tay Yến Giác để trên tay vịn xe lăn: “Yến thiếu, đẩy xe lăn cho ba nào, chúng ta sẽ đi tới nơi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.”
Nơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn là tầng ba.
Chợ đen quyền anh.
Một loại đánh cược tràn đầy bạo lực, máu tanh thế nhưng lại có thể khiến kẻ khác hưng phấn run rẩy.
Trên ghế toàn là tiếng kêu gào, một đám người xem điên cuồng đặt cược. Trong không khí tản ra một cỗ hương vị máu tươi rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Yến Giác ngồi trên khán đài khách quý,chống má tò mò nhìn quanh. Chung Hàn ngồi phía sau y, thích ý thưởng trà.
Giữa sân vang lên tiếng chuông tới giờ, mọi người nhốn nháo trở về vị trí của mình. Trên màn hình lớn lập tức xuất hiện tóm tắt lý lịch người thi đấu, người chủ trì cầm micro kích động hô to.
Giữa đám khói trắng lượn lờ, hai con đường bên trung tâm lôi đài được mở ra, hai tay quyền anh mặc áo choàng xuất hiện trong tiếng hò reo từ khán đài rồi uy phong bước lên sân khấu. Trong lúc nhất thời, tiếng gào thét hòa cùng tiếng huýt sáo nối đuôi nhau tạo thành một khung cảnh hỗn loạn điếc tai.
“Thấy thế nào?”
Yến Giác nghiêm túc trả lời Chung Hàn: “Kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trước kia chưa từng xem qua.”
Chung Hàn chỉ chỉ hai người trên lôi đài, hỏi: “Cậu đoán xem ai có thể thắng?”
Yến Giác nhíu mi tự hỏi.
Thân hình của hai tay quyền anh này chênh lệch khá lớn. Người áo màu đỏ cao lớn hùng tráng, cơ bắp cuồn cuộn, thoạt nhìn khiến người ta có chút sợ hãi. Mà người áo màu xanh lại bình thường, độ linh hoạt sẽ cao hơn. Hai bên đều có ưu và khuyết điểm, Yến Giác cân nhắc một chút, không chắc lắm mở miệng: “Tôi cho rằng người áo xanh khả năng thắng sẽ cao hơn.”
Chung Hàn uống một ngụm trà: “Ánh mắt không tồi.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông lại vang lên lần hai, trận thi đấu chính thức bắt đầu.
Đầu tiên hai bên thử thăm dò nhau rồi công kích, ra quyền mạnh bạo. Bên đỏ dựa vào sức mạnh dễ dàng áp đảo bên xanh. Nhưng theo thời gian trôi qua thì bên đỏ bị bên xanh linh hoạt trốn tránh dần hao sức, dẫn đến trận đấu phát sinh biến hóa.
“Nhân tố thắng lợi trong quyền anh không chỉ là lực lượng còn có cốt cách, thân thể, thiên phú đều không thể tách rời nhau.”
Vì để Yến Giác xem hiểu rõ hơn, Chung Hàn giảng giải đơn giản một chút. Đột nhiên hắn nheo mắt lại, khóe miệng mang ý cười giống như phát hiện chuyện gì đó rất thú vị.
“Bên đỏ bị thương đầu gối chân phải.”
Chung Hàn vừa nói xong thì tay quyền anh bên xanh tựa hồ cũng phát hiện vị trí này, hắn ta bắt đầu chạy tới làm nhiễu loạn đối phương. Người cao to vốn có thương tích đã sớm bối rối, hoàn toàn không theo kịp nhịp độ của đối phương, chỉ có thể tức giận tung ra nắm đấm để uy hϊếp.
Chung Hàn nhìn tình hình giữa sân, khẽ cười một tiếng: “Chính là lúc này.”
Giây tiếp theo, tuyển thủ bên xanh lách người tìm ra khe hở, đánh trực diện lên đầu bên xanh khiến gã ngã trên mặt đất, khán đài lập tức sục sôi.
Yến Giác không che giấu được biểu tình kinh ngạc trên mặt mình, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chung Hàn hỏi: “Sao anh biết được nhược điểm đội đỏ?”
Chung Hàn buông chén trà đáp: “Trước kia tôi từng đánh quyền anh ở chợ đen, tuổi hẳn là xấp xỉ cậu bây giờ.”
Lúc này độ kinh ngạc của Yến Giác càng tăng cao, biểu cảm trên mặt có há mồm trợn mắt cỡ nào cũng không thể diễn tả được loại khϊếp sợ tột độ này.
Chung Hàn: “Vì kiếm tiền và để em trai tôi được đọc sách, ngoài như vậy ra thì không còn cách nào khác.”
Yến Giác: “Nhưng kiểu kiếm tiền cực kì nguy hiểm.”
“Đúng.” Ngữ khí Chung Hàn rất bình thản, không có gì quá kích động: “Dân cờ bạc đều thích sự hưng phấn và máu tươi. Bên thua thường không có giá trị sống sốt, chỉ để giải trí, nhẹ thì tàn tật, nặng thì tử vong.”
Lúc đó trên lôi đài, bên thắng là đội xanh nhảy lên cao sau đó nặng nề nện xuống đầu tuyển thủ bên đỏ đã bất tỉnh, máu tươi trào ra, chảy ào ạt xuống lôi đài. Tiếng thét chói tai càng điên cuồng hơn.
Chung Hàn: “Sao? Có phải rất tàn nhẫn không?”
Yến Giác nhìn xa xa, nhàn nhạt đáp lại: “Không, người thắng làm vua, cá lớn nuốt cá bé, tôi hiểu.”
“Tốt, cậu đã hiểu được điều kiện cơ bản nhất để kiểm soát nơi này rồi. Tiếp theo…”
“… Tiếp theo?”
Chung Hàn cố ý dừng lại khiến lòng hiếu kỳ của Yến Giác càng lớn: “Tiếp theo chúng ta ăn gì? Tôi nghĩ là đã tới giờ cơm tối rồi, có muốn ăn tiết canh không? Hay là óc heo nướng? Thịt kho tàu? Chân giò? Cổ gà?” Chung Hàn nghiêm túc đặt câu hỏi.
(Quỳ:v Anh đại hung dữ cũng biết ham ăn chớ)
Cơm tối?
A!
Hiện giờ tâm tình của Yến Giác giống như đang nhảy lầu, từ trên đỉnh cao bỗng chốc rơi xuống đất, không gì cứu vớt được.
Chung Hàn cười hiền từ: “Thích ăn gì?”
Yến Giác giật mình. Hôm nay y đã thấy quá nhiều cảnh tượng máu me rồi, nếu ăn những món đó thì thật sự mặn quá chịu không nổi. Yến Giác vẫn chưa thể bình tĩnh được, dù gì cũng là tay mới, không so được với cao già thành tinh Chung Hàn này.
Yến Giác lắc đầu: “Hàn gia, tôi đi toilet đã. Còn buổi tối thì nên ăn món thanh đạm sẽ tốt hơn.” Nói xong liền bước vội vào toilet.
Yến Giác đi WC không nhanh lắm, sau khi y hong khô tay thì trong phòng có thêm một người.
Y nhận ra gương mặt kia, tuy đã thay đổi quần áo nhưng Yến Giác vẫn biết được đó là tay quyền anh vừa mới giành thắng lợi.
Lúc này người kia đã rút đi sự hung ác, ngoan ngoãn quỳ gối bên chân Chung Hàn, mặt dán lên đùi nam nhân, từ báo hoang biến thành mèo con.
Quan hệ hai người này quá mức rõ ràng, Yến Giác không tự giác nhăn mày.
“Hàn gia, em rất vui khi ngài có thể tới xem em đấu.” Trong mắt người này tràn đầy mê luyến, tay hắn ta lớn mật vuốt ve chân Chung Hàn.
Chung Hàn coi người đó giống như là mèo, sờ sờ cằm người nọ: “Biểu hiện hôm nay không tồi.”
Tay quyền anh dùng mặt cọ lên lòng bàn tay Chung Hàn, ôn nhu nói: “Hàn gia, ngài vừa lòng không?”
“Ừ, vừa lòng.”
“Vậy có thể thưởng cho em không?” Hắn ta thè đầu lưỡi đỏ tươi ra liếʍ môi câu dẫn, tràn đầy dụ hoặc.
Chung Hàn không chút để ý hỏi: “Cậu muốn thưởng gì?”
“Em muốn đêm nay ngài cùng em…”
“Hàn gia!”
Yến Giác thật sự nghe không nổi nữa, y mặc kệ lễ tiết bước về phía trước: “Tôi đói bụng rồi, không phải anh nói muốn đi ăn cơm tối sao?”
Đối với Yến Giác không lễ phép chen ngang, Chung Hàn chẳng mảy may để ý, ngược lại tay quyền anh bên chân hắn thì rất cảnh giác, cơ bắp căng chặt, giống như chỉ cần Yến Giác tới gần chút nữa thì sẽ đánh nát đầu của cậu.
“Hàn gia, cậu ta là ai? Sao có thể tùy tiện vào phòng của ngài?” Người này dùng ánh mắt chiến đấu trên lôi đài nhìn chằm chằm Yến Giác, thấy Chung Hàn lạnh mặt nhìn mình thì mới thu hồi khí thế, không dám nói nữa.
“Cậu ta là con nuôi của tôi, có vấn đề gì sao?”
Tay quyền anh vội vàng gục đầu xuống: “… Không có.”
“Không có thì tốt.” Chung Hàn chẳng hề nhìn hắn ta, chuyển qua Yến Giác hỏi: “Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?”
Yến Giác bất chấp tất cả: “Ăn gì cũng được! Tiết canh, óc heo nướng, thịt kho tàu hay cổ gà đều được!”
Chung Hàn vừa lòng gật đầu, tiện đà nói với người bên chân: “Cậu đi về trước đi, có thời gian tôi sẽ tìm cậu.”
“Nhưng mà, Hàn gia!”
“Đi ra ngoài!”
Tay quyền anh run người, mất mát đứng dậy rồi đi ra ngoài. Trong lòng hắn ta hiểu Chung Hàn vĩnh viễn sẽ không tới tìm hắn ta.
Người đi rồi, khẩu khí Yến Giác lúc này mới dịu lại.
Chung Hàn nhìn y nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng cậu sẽ thích hắn ta, bởi vì biểu hiện trên lôi đài của hắn làm cậu rất hưng phấn.”
“Không thích.” Yến Giác đơn giản ném trả hai chữ.
“Ồ? Vì sao?”
Yến Giác xụ mặt: “Tôi hy vọng mẹ nuôi là một người chứ không phải một đám người, còn không biết là nam hay nữ.”
Chung Hàn tự nhiên hiểu Yến Giác quanh co lòng vòng mắng hắn lạm tình, hắn cười ha ha, gật đầu nói: “Ý kiến của cậu tôi sẽ tiếp thu, còn giờ chúng ta có thể đi ăn tối chưa?”
Yến Giác mặt mày xám như tro tàn gật đầu. Y nhớ tới những món máu me mới nãy đã đồng ý, dự cảm dạ dày đêm nay xác định sẽ không thoải mái gì cho cam.