Thẩm Giai Vân toàn thân khó chịu, có chút sợ hãi, miệng cô mở to thở mạnh, nhưng hơi thở rất bất ổn.
“Vậy đi.” Thời Phong Thụy đột nhiên trở nên nhẹ giọng: “Giúp tôi làm việc này, tôi sẽ cho cô một phần, để cô giảm đau, sau khi xong việc, tôi sẽ bán nó với giá thấp cho cô, sao?”
Hắn đột nhiên tiến đến bên tai Thẩm Giai Vân, nhẹ tiếng nói: “Cô gϊếŧ Cố Thu cho tôi, nếu cô ta chết, cái gì tôi cũng có thể cho cô.”
Thẩm Giai Vân đã hoàn toàn mất ý thức, vốn không thể nghĩ được gì, gật đầu liên tục.
Thời Phong Thụy rút khăn tay ra lau tay rồi ném xuống đất, từ trong két sắt chỗ làm việc, lấy ra một túi nhỏ, ném trước mặt Thẩm Giai Vân.
Thẩm Giai Vân đã không còn chú ý đến hình tượng, giống con chó vậy bò qua đó, nhặt tui đó lên, bò dưới đất, móc ra một thứ bột, bỏ lên mũi ngửi rồi hít thứ đó vào.
Thời Phong Thụy nghiêng đầu, dựa vào bàn làm việc, miệng móc lên.
Cho đến khi Thẩm Giai Vân mê man, cả người nằm trườn dưới đất, Thời Phong Thụy mới đứng dậy, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh của Thẩm Giai Vân.
“Những lời tôi vừa nói với cô, cô nhớ chưa?” Thời Phong Thụy uống ly cà phê, cúi đầu nhìn Thẩm Giai Vân đang nằm kế chân mình.
“Nhớ, nhớ rồi.” Thẩm Giai Vân cúi đầu, âm thanh hơi nghẹn lại, sắc mặt trắng ra, thở gấp.
“Cô phải làm cho tốt đó.” Thời Phong Thụy đưa tay ra chỉ vào đỉnh đầu cô: “Máy quay quay cận mặt cô đó, nhìn vô cùng rõ ràng, cô nên cẩn thận tí.”
Thẩm Giai Vân đôi mắt đỏ ngầu, cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn phẫn nộ: “Thời Phong Thụy! Người thật vô liêm sỉ! Lúc đầu nếu không phải ngươi ép ta, sao ta lại….”
Thời Phong Thụy cười một tiếng, sờ mũi: “Vậy thật xin lỗi.” Hắn chỉ vào tủ bảo hiểm: “Thứ trong tủ này đủ cho cô sử dụng vài năm, còn có thể cho cô hay không, còn phải xem biểu hiện của cô.”
Thẩm Giai Vân mắt đầy sự phẫn nộ, nhưng cô biết, cô vốn không có cách chống lại Thời Phong Thụy, cô dựa lưng vào ghế sofa, từ dưới đất đứng lên, đôi chân còn run: “Khi tôi làm đúng theo lời anh nói, thì cũng xin anh, làm đúng hẹn ước.”
Thời Phong Thụy nhún vai, cười rồi từ trên bàn lấy cái điều khiển mở ti vi lên.
“Hôm nay, Tập đoàn Cố Thị mở cuộc họp báo, con gái của chủ tích tiền nhiệm của tập đoàn Cố Thị Cố Thu, đã ký hợp đồng chính thức, chính thức trở thành chủ tích mới của tập đoàn Cố Thị.”
Thời Phong Thụy nhìn Thẩm Giai Vân, thấy Thẩm Giai Vân cũng đang xem tin tức, cười nói: “Thấy chưa? Giúp tôi đạt được Cố Thị, đối với cô có lợi chứ không có hại, Thời Thiếu Tu của cô sẽ không yêu Cố Thu nữa, còn tôi, cũng thuận lợi lấy được mọi thứ của Cố Gia, nhất cữ lưỡng tiễn.”
Thẩm Giai Vân nhắm đôi mắt lại, nắm chặt tay thành nắm đấm, hô hấp cuối cùng đã trở lại bình thường,: “Được, tôi biết rồi, vài ngày nữa tôi sẽ ra tay.”
Thời Phong Thụy dựa vào ghế sofa, đưa tay kiểu “mời”.
Thẩm Giai Vân cầm lấy túi màu trắng dưới đất lên, cho lại vào túi xách, rồi quay đầu đi, cô cúi mắt nhìn xuống, không thể nhìn thấy bất kỳ biểu hiện gì của cô.
Thời Phong Thụy ngồi im trên ghế, nhìn gương mặt hơi trắng nhẹ của Cố Thu trên màn hình ti vi, nhẹ lắc đầu, cười khẽ: “Cố Thu, cô không thể cứ không nghe lời như thế, nếu không nghe lời, cô biết thủ đoạn của tôi ra sao mà đúng không?”
Cố Thu đang ngồi trước bàn buổi công bố để ký hợp đồng, toàn than run lên, cô che ngực mình, luôn có cảm giác, trong lỏng không yên.