“Cố Thu” đằng sau cô vọng lại một âm thanh, khiến Cố Thu toàn thân run rẩy, liền vội quay đầu lại nhìn.
Thời Phong Thụy nhìn dò xét cô một hồi, bộ dạng lạnh lùng nhìn có vẻ như muốn nuốt sống Cố Thu vậy.
Cố Thu nuốt nước bọt, iền vội cúi thấp đầu.
Thời Phong Thụy nghi ngờ bước ra phía trước, nhìn mặt Cố Thu, sau đó quay đầu lại nhìn con đường cô vừa đi qua, nhăn trán lại hỏi: “Cô vừa đi đâu vậy?”
Toàn thân Cố Thu đầy sợ hãi, nhưng vẫn ép mình trấn tĩnh lại: “Tôi vừa mới đi vệ sinh.” Cô hốt hoảng không dám nhìn thẳng vào mắt của Thời Phong Thụy, nhưng Thời Phong Thụy đã tiến lên phía trước, một tay nắm lấy tay cô.
Bị động tác của Thời Phong Thụy làm cho hoảng sợ giật mình lùi lại một bước, Cố Thu vội vàng rút tay lại, cúi thấp đầu: “Đừng đυ.ng vào tôi.”
Khóe môi Thời Phong Thụy móc lên, lại tiến gần thêm một bước: “Cô có phải đã làm chuyện gì mà không dám cho người khác thấy được rồi không? Mới sợ sệt trốn tránh tôi như thế?”
Cố Thu ngầng cao đầu lên, ánh mắt hiện lên sự hốt hoảng, sau đó lại quay đầu né mắt nhìn chỗ khác.
Thời Phong Thụy hung hăng nắm lấy cổ cô, mạnh bão nâng đầu cô lên: “Cô nói mau!”
Cố Thu sợ hãi run lên, nhìn Thời Phong Thụy không dám hít thở, cô nắm chặt lấy góc áo, các ngốn tay thon nhọn của mình đang run run.
Thời Phong Thụy đột nhiên mở to hai mắt, đột nhiên chuyển đầu nhìn phòng sách bên đó, sau đó kéo Cố Thu đi về hướng phòng sách.
Cố Thu bị kéo lê lết, sợ hại khi thấy mình càng ngày càng tiến gần phòng sách.
Mạnh bạo mở cửa phòng, Thời Phong Thụy vứt Cố Thu vào trong, đóng cửa phòng lại, Thời Phong Thụy quay đầu nhìn xung quanh.
Hắn sờ xung quanh kệ sách, sau đó lại mở ngăn kéo ra xem, sau đó hắn ta mở máy tính ra, mở file xem rất lâu.
Không khí trong phòng đột ngột hạ nhiệt, hắn lặng lẽ tắt máy tính, sau đó tiến đến bên Cố Thu, từ từ cúi người xuống: “Cô nói xem, có phải đã vào đây?”
Cố Thu nuốt nước bọt, nước mắt sắp chảy ra, cô lắc đầu liên tục: “Tôi không có.”
Thời Phong Thụy cười khinh bỉ, anh đột nhiên tát một tát lên mặt Cố Thu, cái tát giáng trời đó khiến Cố Thu hoa cả mắt, ngã xuống đất, hai tai nghe ù ù, cô che mặt mình lại, trườn trên sàn mà toàn thân run run.
Nhưng khi cô còn chưa hoàn hồn lại, thì đột nhiên tóc cô bị giữ chặt, kéo về phía sau.
Cố Thu hốt hoảng kêu lên, nước mắt phun ra như mưa, cô giữ tóc trên đầu mình, nhưng vì đầu cô bị kéo rất đau nên không dám cựa quậy.
Thời Phong Thụy kéo cô đến trước bàn vi tính, rồi đặt đầu cô lên bàn, để cô nhìn, lạnh lùng nói: “Đây không phải cô sao?”
Cô ngơ người ra, không ngờ, trong lúc cô đang mở máy tính, toàn bộ camera trong phòng sách bỗng hoạt động, tất cả các hành động của Cố Thu, đều được quay lại một cách vô cùng rõ ràng.
Cố Thu cảm thấy sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh, cô run run nhìn vào màn hình camera giám sát trên máy tính: “Anh, anh giám sát tôi!”
Trên màn hình, không chỉ là phòng sách, còn phòng ngủ, nhà vệ sinh, nhà bếp, đại sảnh, thậm chí vườn hoa.
(**Lời dịch giả: Thằng nam phụ này biếи ŧɦái qua. Ai làm vợ hắn chắt chết_Hai li- App inovel)
Cả căn nhà này không có chỗ nào không bị giám sát.
Thời Phong Thụy cười lạnh, lại mở một màn hình camera khác, màn hình đó, là hình ảnh cô và Thời Thiếu Tu đang trong nhà vệ sinh, cả hai đều trong trạng thái không mặc đồ.
Mặt Cố Thu không còn giọt máu, cô thất thần ngồi dưới nền nhà, đến thở cũng trở nên nặng nề.
“Cố Thu, cô đừng hòng lừa tôi.” Thời Phong Thụy trầm tĩnh cuối mặt, mới lỏng cà vạt của mình, rồi tháo nó xuống cột tay Cố Thu về phía sau: “Hôm đó cô vốn không làm theo những gì tôi nói.”