Rất nhanh phía dưới lầu vọng lên một âm thanh điềm đạm của Thời Phong Thụy: “Quên một ít tài liệu.” Không lâu sau, tiếng bước chân của Thời Phong Thụy từ từ tiến lên trên lầu.
Cố Thu che miệng lại, dù hai má cô vẫn chưa hề hết đỏ, nhưng người đang ở trên cơ thể cô lại nở một nụ cười ác ý, không hề có chút sợ hãi nào.
Cửa lớn của phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân vang lên vô cùng rõ ràng, Cố Thu cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm, nhưng lại thấy thân thể ở dưới lại hoạt động liên tục không có dấu hiệu ngừng lại, trong đầu trống rỗng.
Tiếng bước chân người đàn ông đi từ ngoài vào, sau đó lại đi ra, đột ngột, người ấy dừng bước lại, tiếng đẩy cửa lại vang lên lần nữa, nhìn trước cửa, thấy bóng dáng một người đang đứng ngoài đó: “Cố Thu, cô ở trong đó?”
Cố Thu bị doạ đến mức sắc mặt cô lại trắng bệch ra, nhưng người đàn ông trên cơ thể cô vẫn không ngừng động tác của mình, âm thanh cô mang theo sự run rẩy không thể kiểm soát được, nhưng lại không thể không giả vờ bình tĩnh: “Em, em đang tắm.”
Thời Phong Thụy khẽ nhăn mày, nghiêng đầu nhìn qua khe cửa, nhưng cũng chỉ thấy một mảng mơ hồ.
“Thời Thiếu Tu đâu rồi?” âm thanh Thời Phong Thụy mang theo sự băng lạnh như mặt hồ.
Cố Thu nhìn thấy nụ cười ác độc đang tạo nghiệp của Thời Thiếu Tu, nuốt nước bọt: “Anh ta, ứ, em không biết.” bị Thời Thiếu Tu cố tình trêu đùa, trong miệng cô thốt lên một âm thanh kỳ lạ.
Thời Phong Thụy khẽ nhướn mày lên, muốn hỏi thêm, chuẩn bị dùng tay đẩy cánh cửa phòng tắm ra, lại thu lại: “Tối nay tôi không về nữa.”
Nói xong, rời khỏi phòng ngủ.
Tiếng bước chân từ từ rời xa căn phòng, nghe thấy ở một chỗ rất xa tiếng bảo mẫu đang nói chuyện: “Tối nay thiếu gia có về ăn cơm không?”
Cố Thu lúc này mới thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm, thân thể bên dưới lại đột nhiên vận động.
Cắn chặt lấy bờ môi, trên trán Cố Thu chảy đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ hây hây, nhìn vô cùng đẹp, trong mắt cô vừa chứa đựng tình cảm, lại chứa đựng sự đau khổ.
“Từ đầu đến cuối, đều chỉ là người phụ nữ của tôi, đúng không?” Thời Thiếu Tu nắm lấy tóc của cô, ép cô ngưỡng mặt lên, ánh mắt cô mang theo sự cầu xin, mê mẩn nhìn anh.
Cố Thu nước mắt rơi xuống không muốn trả lời, nhưng người đàn ông càng hành động mãnh liệt hơn, động tác đó dường như muốn nuốt chửng cô, toàn thân cô mềm nhũn, cả người đều chìm trong bồn nước.
Uống ực ực một ngụm nước lớn, lại bị Thời Thiếu Tu kéo ra khỏi mặt nước, lớn tiếng quát: “Trả lời tôi!”
Trong mắt Cố Thu một hàng nước mắt chảy ra, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng, em và anh ấy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thực tế.”
Câu nói này vừa lọt vào lỗ tai anh, khiến Thời Thiếu Tu anh nở một nụ cười đắc ý: “Vậy rốt cuộc em sợ cái gì?” Anh nhẹ nhàng cắn vào tai Cố Thu, giọng điệu đầy sự mê hoặc.
Toàn thân Cố Thu giống như lá rụng khi thu về không ngừng run lên, cô nghiêng đầu, chột dạ né tránh ánh nhìn của Thời Thiếu Tu, không dám nói.
Sự trầm mặc ấy đã làm cho Thời Thiếu Tu nổi giận, anh mạnh bạo đè Cố Thu xuống thân thể mình, ngông cuồng xả cơn giận tình cảm của mình.
Trong phòng tắm lúc này, toàn tiếng thở dốc và rên nhẹ.
Cho đến lúc Thời Thiếu Tu từ trong bồn tắm đứng dậy, Cố Thu sớm đã cạn hết sức lực, trông giống như mộ con búp bê baby bị nhàu nát, cứ ngồi im ở trong bồn tắm, thở dốc rất mạnh.
Thời Thiếu Tu mặc áo tắm, quay người ra khỏi phòng tắm: “Cố Thu, đừng để anh thấy bộ dạng xấu hổ khi làʍ t̠ìиɦ của em nữa.”
Trong phòng tắm, giờ chỉ còn tiếng khóc của Cố Thu.
Thời Thiếu Tu sau khi ăn mặc chỉnh tề, cũng không để ý đến lời bảo mẫu hỏi trong biệt thự, nhìn đồng hồ, 9h, từ biệt thử xuất phát đến thẳng công ty.