Edit: Băng Di
Chu Kì Lân mời chính là buổi tối, nhưng Tiết Trạm cấp bách đến nỗi không kịp ăn cơm trưa cũng không kịp nghỉ ngơi cứ thế chạy tới đây, hai người lập tức dính như bôi hồ,
đến chạng vạng thì thiết yến giữa hồ.
Trong đình, Chu Kì Lân lấy chân nâng cầm đàn một khúc 《 phượng cầu hoàng 》.
Ánh trăng sáng trong, nam nhân mày kiếm tinh mâu, mặt như quan ngọc, ngồi ngay ngắn trên lan can đình, ngón tay khẽ vỗ về chơi đùa trên đàn cổ. Làn điệu kiều diễm triền miên liền theo đó mà ra.
Nguyên bản Tiết Trạm ghét nhất là loại làn điệu dây dưa triền quấn này, ngại nó không đủ kích động, nhưng hôm nay mới phát hiện hắn không hề chán ghét chút nào.
Làn điệu thì vẫn triền triền, chỉ là người đã không còn như bình thường. Tựa như ngày hôm nay, cùng một làn điệu, tài nghệ cũng không thể nói rõ cao siêu hay không, nhưng hắn cứ nghe như si, người thì
như say, mặt đỏ tim đập, cái lổ tai phát sốt.
Mẹ ôi, nam nhân nói đến luyến ái thật sự là cùng một bộ! Quả thật là ‘chân nhân bất lộ tượng, lộ tượng bất chân nhân’
Một khúc xong, Tiết Trạm nâng cằm, ánh mắt mê ly: “Lại đàn một lần.”
Chu Kì Lân đối diện nhìn hắn, vui vẻ nhận lời.
Khúc đến nửa đường, Tiết Trạm đứng dậy, một tay vẫy bay đàn cổ, khóa chân ngồi lên trên, Chu Kì Lân phối hợp vòng tay qua thắt lưng hắn, cằm khẽ nâng, vừa vặn.
Đón nhận môi Tiết Trạm dán lên.
Hai môi vừa tương giao liền vội vã mở ra khớp hàm, làm cho môi lưỡi giao triền, nước sữa hòa nhau.
Hoặc kịch liệt, hoặc ôn nhu, hoặc triền miên, hoặc bá đạo, thắt lưng Tiết Trạm cũng nhuyễn, Chu Kì Lân dễ chịu không muốn rời, càng yêu thương siết chặt đối phương.
Tay hận không thể đem người khảm vào trong xương cốt!
Tiết Trạm thối lui, cảm giác vật cứng để ngay bụng, buồn cười ra tiếng: “Ngươi chừng nào thì học khúc phổ《 phượng cầu hoàng 》?”
“Ngày hôm qua.” Chu Kì Lân ánh mắt nóng rực.
Đón nhận ánh mắt kích động này, Tiết Trạm ác tâm dùng phần bụng cọ a cọ.
Hô hấp của Chu Kì Lân lập tức biến đổi. Hừ nhẹ ra tiếng: “Luyện một canh giờ.”
“Một canh giờ?” Ngón tay Tiết Trạm khẽ vuốt mặt Chu Kì Lân, cuối cùng dừng ở bên môi, lấy đầu ngón tay áp lên, trêu đùa không muốn ngừng.
Khe khẽ duyện hôn.
” Chỉ có thể đàn cho ta nghe. Nếu bị ta biết còn có người thứ ba. Ta chém ngươi trước. Lại sẽ gϊếŧ hắn. Quay đầu lại ta cho ngươi chôn cùng!”
Loại tình thoại bá đạo này nghe xong, Chu Kì Lân hít thở một chút, sau đó một cỗ tìиɧ ɖu͙© đủ để đốt cháy lý trí từ lòng bàn chân bạo tạc lên.
Ngọn lửa hóa thành thực chất, tay vòng ở trên lưng đối phương căng thẳng, cứ như vậy đứng dậy, một tay kia xoa cái ót hung hăng kéo về phía mình.
Hai chân gắt gao chàng ở trên lưng Chu Kì Lân, theo nhịp bước đi lại của đối phương, vùng bụng hai người gắng gượng cách quần áo ma sát, tâm tình của Tiết Trạm cũng chẳng hề bình tĩnh hơn bao nhiêu so với y!
Một cước đá văng cánh cửa, sau đó nhấc chân khép lại, quản không được có đóng kín hay không, Chu Kì Lân ôm người cất bước tiến vào trong phòng, tới gần bên giường, ôm người thẳng tắp ngã vào giường mềm.
Tiết Trạm bị áp hừ một tiếng. Âm cuối lại bị Chu Kì Lân nuốt vào miệng. Miệng cũng bị hôn đến đau. Chỉ kịp nghiêng đầu hít một ngụm khí, quần áo trên người liền nguy rồi.
Xoẹt một tiếng, cẩm phục tốt nhất báo hỏng.
Chống hai khuỷu tay, Tiết Trạm khinh bỉ: “Ta nói ngươi không thể hảo hảo thoát sao?”
“Không thể.”
Mụ nội nó, ngươi muộn tao! Tính cách cao lãnh cấm dục không thích nói cười của ngươi đâu? Lại xé xuống đi, lão tử cho ngươi trướng chết tin hay không?!!
Mặc kệ Tiết Trạm tạc mao như thế nào, phản ứng của Chu Kì Lân là vẫn xé đến cùng, đợi cả người kia đều trần như nhộng mới quỳ gối giữa hai chân Tiết Trạm, giữ thẳng thân trên, một tay niết áo của mình dùng sức xé!
Động tác làm bừa mà gợi cảm đốt người kết hợp với khuôn mặt nam thần, Tiết Trạm cảm thấy chính mình không xong, quả thực không khoa học!
Ngoài phòng ánh trăng sáng trong, trên chiếc giường sau trướng, hai thân thể nam tính trần trụi quấn lấy nhau cọ sát, điên cuồng, hận không thể đem đối phương hung hăn nuốt vào bụng.
Tiết Trạm nghển cổ ngâm khẽ, chỗ trọng yếu nơi yết hầu lập tức thất thủ trong miệng Chu Kì Lân, môi ngậm, lộng, mυ'ŧ, thậm chí còn nhẹ nhàng gặm cắn.
Mệnh môn yếu đuối bị công hãm, cái loại cảm giác ngay cả tánh mạng cũng giao nộp vào trong tay đối phương, quả thực làm cho người ta nổi điên!
Chu Kì Lân không có kinh nghiệm, nhưng đã nghiên cứu sách đen thật là tốt. Vừa hôn người đến hoảng hốt mơ mơ màng màng, vừa cầm tính khí của hai người ma sát.
Hoa lửa văng khắp nơi, điện thiểm lôi ngâm, Tiết Trạm suýt nữa vì bị hắn cầm lấy như vậy mà tiết ra.
Bất quá Chu Kì Lân đã không còn là tiểu ca mù mờ trước đó, nghiên cứu qua sách cấm hắn đã học hỏi không ít, hắn càng triệt để, càng sâu, càng kịch liệt, càng bá đạo muốn giữ lấy người này. Thẳng đến khi ở chỗ sâu nhất của người này nhiễm mùi vị của mình, làm cho hắn thuộc về mình, khiến hắn không bao giờ có thể đem ánh mắt đặt vào trên người kẻ khác nữa!
Cô đơn tịch mịch hơn hai mươi năm, một khi bị người ta nhồi đầy trái tim, nếm trải cảm giác có người cùng bồi, phần bá đạo, phần cố chấp kia gần như làm cho lòng người hoảng sợ! Tiết Trạm trước đó nói hắn sẽ chém người gϊếŧ người, hắn sẽ làm như thế nào nếu y di tình biệt luyến? Nhưng nếu chọc y, nếu làm cho y động tình, biết tình là thứ gì, vậy một đời không chết không tỉnh ngộ!
Giấu bên dưới bề ngoài tuấn suất là phần tình cảm cuộn trào mãnh liệt bành trướng, bị tìиɧ ɖu͙© bức bách phá ra một khe hở, Tiết Trạm phát hiện, cả thân thể giống mở điện, ngay cả ngón chân cũng muốn co rút.
Hai má phát sốt, lấy tay che mặt, cảm thấy thẹn nên tức giận mắng: ” Ngươi là tên muộn tao!”
Chu Kì Lân nhướng mày, nằm sấp người, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, mở ra, sờ soạng một hồi lại lấy ra thứ trong đó.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hoa cúc thực sự bị đυ.ng tới, Tiết Trạm khó tránh khỏi run lên. Nơi riêng tư bị sờ soạng bôi quỳnh cao, mùi hương thanh nhã nhàn nhạt vờn quanh mũi, sau đó bị nhét vào một ngón tay, đầu ngón tay còn không thành thật vừa hướng vào bên trong đâm chọc vừa sờ soạng tìm kiếm bốn phía!
Cũng không phải đau, nhưng mà loại tâm lý này rất áp bách, cùng với cảm giác thẹn, Tiết Trạm hoài nghi chính mình ngay sau đó sẽ bùng nổ mà gϊếŧ người!
” Ma cọ xát cọ, ngươi còn không bằng trực tiếp thống vào cho ta đau một lần!”Cứ ma sát tiếp nữa, hắn khó giữ được, thật sự sẽ tìm cách gϊếŧ thân phu!
Dũng đạo non mềm nóng rực lại kẹp chặt vờn quanh đầu ngón tay, vừa chặt vừa nóng lại vừa nhuyễn, trời biết y là dùng bao nhiêu nghị lực mới không trực tiếp làm bừa. Hắn thì hay rồi, còn ngại y cọ xát!
Chu Kì Lân dở khóc dở cười: “Không được. Ngươi sẽ bị thương.”
Tiết Trạm: “...” Đao đâu? Đao của ta đâu? Ta muốn gϊếŧ tên nam nhân muộn tao vô sỉ này!
Ngón tay sờ soạng tìm kiếm, từ ngón trỏ tăng thêm ngón giữa, quỳnh cao gặp nhiệt hóa lỏng, dũng đạo khô khốc cũng trở nên càng trơn mềm ướŧ áŧ, chịu đựng một đầu đổ mồ hôi, cuối cùng cũng đem ngón áp út thả vào trong. Ba ngón tay sờ soạng, ngón giữa dài nhất trong lúc vô tình đảo qua một điểm ngạnh, cảm giác người dưới thân toàn thân run lên, Chu Lân Lân thở ra một hơi. Bản chép tay của Lý thái y không phải nói suôn, cuối cùng cũng tìm được rồi!
Ngón tay sờ soạng hung hăng mở rộng, đâm thọc, cái loại kɧoáı ©ảʍ khác thường làm cho Tiết Trạm nhịn không được ngâm khẽ thành tiếng.
“Ân......”
Chu Kì Lân thân thể cứng đờ, cái thứ tên là lý trí ‘phựt’ một tiếng đứt đoạn, ngón tay rời khỏi hậu huyệt, ở trên côn th*t của mình vội vã bôi quỳnh cao, sau đó để ở huyệt khẩu lấy tốc độ thong thả nhưng kiên định đẩy vào dũng đạo chật hẹp, cái loại xúc cảm bị cắn chặt cùng với nóng rực làm cho hắn bị bức ra một thân mồ hôi nóng.
Tiết Trạm cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, nam nhân thiên phú dị bẩm, côn th*t so với người thường lớn vượt quá số 1, lại vừa cứng vừa nóng, nơi tư mật chưa từng bị người nào đυ.ng chạm đến đang tấc tấc mở rộng, cảm giác áp bách của sinh lý cùng với tâm lý cảm thấy thẹn làm cho hắn càng trở nên mẫn cảm, một khi mẫn cảm thì càng khẩn trương co rút lại, Chu Kì Lân càng tiến lại càng khó khăn.
Đây quả thực là một vòng tuần hoàn ác tính!
Chịu đựng xúc động mạnh mẽ muốn xuất, Chu Kì Lân cúi người xuống hôn môi: “Nghe lời, thả lỏng.”
Tiết Trạm trừng y, chỉ biết bảo hắn thả lỏng, tại sao không biết đem cái nghiệt cái của ngươi thu nhỏ lại chút đi? Vừa lớn lại vừa cứng vừa nóng. Đem lão tử làm thành cái gì?
Trong lòng táo bạo nghĩ muốn lật bàn, nhưng vẫn cố sức hấp khí thả lỏng thân thể, Chu Kì Lân cũng không tiến thêm nữa mà là lui lại một chút, lại tiến một chút, nhờ sự giúp đỡ của quỳnh cao một tấc một tấc đẩy vào.
Quá trình tuy rằng chậm chạp giày vò người, nhưng tóm lại là đã đi vào. Hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Tiết Trạm nhìn Chu Kì Lân một ót đầy mồ hôi, chủ động đem chân quấn trên lưng đối phương, ám chỉ y có thể nhanh lên.
Chu Kì Lân theo dõi hắn, tựa như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi của mình, phần eo đĩnh động, côn th*t rời khỏi lại đi vào, từ thăm dò đến thong thả, sau đó mau lên, lại đến cấp bách, cuối cùng gần như là mãnh liệt! Giường chạm trổ rất chắc chắn rất nặng cũng kẽo kẹt rung động, nếu chân không quấn lấy thắt lưng y, phỏng chừng một lần đẩy có thể đem Tiết Trạm đâm đến rớt xuống giường.
Ma xát kịch liệt, thao kiền thần tốc, cảm giác mẫn cảm cũng bị huy động lên, tiếng rêи ɾỉ của Tiết Trạm kềm nén ở yết hầu cuối cùng cũng từ miệng tràn ra.
“... Ân... Chậm...”
Giọng mũi khàn khàn ngọt nị, không chỉ không làm cho tốc độ chậm lại, trái lại càng mau!
Một lần, một lần, thần tốc đâm vào, dũng đạo vốn khô khốc bị quỳnh cao hóa thành nước làm dịu càng mềm nhẵn, vô hình trung giúp cho động tác của Chu Kỳ lân càng thuận lợi, ưỡn eo mở háng, tay phối hợp tống đẩy, làm cho mỗi một lần thao đều đâm đến nơi sâu nhất! Hung hăng ma xát chỗ ngạnh kia một chút! Trùng trùng điệp điệp thao đẩy khiến hắn bị bức đến đỉnh điểm!
“... A... Ngô...”
Cảm giác tê dại ở bên trong thân thể không ngừng nổ tung, kɧoáı ©ảʍ tích lũy như cỏ dại lan tràn, hỏa hoa trước mắt văng tung toé khắp nơi, làm cho Tiết Trạm có loại cảm giác chính mình sẽ bị y thao đến bắn.
Trên thực tế Chu Kì Lân đích xác có dự định này, muốn cho nam nhân này thần phục, muốn cho nam nhân này lộ ra tư thái mềm mại chưa từng có. Đồng thời muốn cho hắn khoái hoạt, muốn cho hắn vui vẻ, muốn hắn vĩnh viễn không rời khỏi mình!
Tuyến tiền liệt bị ma xát mãnh liệt, nhưng bởi vì côn th*t không được vỗ về làm cho Tiết Trạm bị buộc muốn điên, muốn lấy tay làm.
Mông bị hung hăng thao, một bên tự mình thủ da^ʍ, ngẫm lại cũng cảm thấy nhục nhã, nhưng ý tưởng này lại bị nam nhân vô tình phía trên ngăn lại.
” Không cho phép.”
Tiết Trạm trừng lớn mắt. Khóe mắt đã bị ép ra ‘nước muối sinh lí’
” Từ nay về sau không có sự chấp thuận của ta, không cho phép ngươi chạm vào.” Ngọn lửa trong mắt Chu Kì Lân hung mãnh, sự cảnh cáo trong mắt không có nửa phần giả, động tác của côn th*t trong cơ thể nửa phần không ngừng, kɧoáı ©ảʍ khó nhịn làm cho Tiết Trạm vô ý thức nắm chặt sàng đan, chịu đựng tiếng rêи ɾỉ sắp ra khỏi miệng, thở hào hển hỏi: “Đi tiểu thì sao? Tắm rửa thì sao? Cũng không cho chạm?”
Chu Kì Lân thối lui thân, côn th*t thối lui đến huyệt khẩu sau đó lấy tốc độ sét đánh hung hăng đi vào, trông chừng người dưới thân bị đυ.ng chạm đến hồn phi phách tán, hai tay kháp chặt sàng đan, liền thối lui thân thể, sau đó lấy lực đạo càng mạnh mẽ càng hung ác hơn so với vừa rồi hung hăng đẩy vào.
“Không......” Tiết Trạm ngửa đầu hét lên, ngón tay gắt gao giảo chặt sàng đan cũng trở nên trắng.
Du͙© vọиɠ chiếm cứ không cần ngụy trang dưới lớp da tuấn mỹ nữa, ngọn lửa trong mắt Chu Kì Lân biến thành màu đen:” Không cho phép chạm, nếu không ta liền đem ngươi trói lại.”
Hồn vía của Tiết Trạm trở về, thở hổn hển không cam lòng yếu thế, “Có bản lĩnh về sau cũng đừng lấy tay, toàn bộ quá trình đem ta thao bắn!”
“Có gì không thể?”
Âm cuối hạ xuống, Chu Kì Lân lại lui về phía sau, khiến côn th*t lui đến huyệt khẩu, sau đó lấy xu thế lôi đình lần thứ hai hung hăng tiến vào! Lại thối lui ra phía sau, lại tiến vào! Lặp lại như thế làm cho Tiết Trạm bị thao đến nước mắt chảy ròng, cứ thế hung hăng đυ.ng vào điểm ngạnh, hai tay gắt gao chế trụ thắt lưng hắn không cho hắn chạy trốn, tiếp tục đυ.ng vào điểm kia, nghiền, đè, ép!
“!!!!!!” Tiết Trạm ngửa đầu, miệng mở lớn lại không phát ra tiếng! Nước mắt rơi vào thái dương, một lúc sau mới tìm về thanh âm khàn khàn trầm thấp;”... Muốn bắn... Để ta bắn...” Cả thân thể mẫn cảm tới cực hạn. Hắn biết chỉ cần hơi chút chạm vào côn th*t, thân thể có thể đạt tới đỉnh, nhưng hắn nhớ rõ lời nói trước đó, chạm thật sẽ bị trói lại! Lúc đó mới hết đường cứu!
Thân thể buộc chặt, cơ huyệt cũng cắn chặt, hung hăng hút lấy côn th*t, Chu Kì Lân hừ lạnh, mồ hôi trên ót chảy thành giọt xuống cằm, thắt lưng đĩnh động như muốn nói cho hắn biết: Nghĩ muốn bắn, ta khiến cho ngươi bắn, bao nhiêu lần cũng quan trọng, thẳng đến khi ngươi bắn không ra mới thôi.
Hung hăng thao vào, cấp tốc rời khỏi, ra đến mị thịt nơi huyệt khẩu lại thao vào, nghiền áp tuyến tiền liệt bắn ra hoa lửa, lặp lại như thế, đợi cho kɧoáı ©ảʍ tích lũy, thân thể mẫn cảm đến co giật, ngọn lửa màu đen trong mắt Chu Kì Lân hóa thành thực chất, gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Trạm, tốc độ đĩnh động bên hông không ngừng nhanh hơn! Tăng thêm! Làm sâu thêm! Tính toán góc độ tốt, côn th*t mỗi lần rời khỏi thao nhập đều ma xát thật mạnh chỗ kia một chút, sau một đòn mạnh mẽ sáp nhập thẳng vào! Theo một tiếng gầm nhẹ của Chu Kì Lân, trước mắt Tiết Trạm tối sầm, miệng côn th*t đau xót, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sớm chờ không kịp đều phun tóe lên! Cũng gần như đồng thời, côn th*t cực đại đang thao nhập cũng run rẩy, tinh quan thất thủ, bắn nhanh ra trọc dạ ở chỗ sâu nhất.
Hai người ở cùng thời gian đạt tới cao trào!
Tình ái quá mức kích động làm cho Tiết Trạm hai mắt rã rời thất thần, Chu Kì Lân sờ soạng lấy khăn lau khô mồ hôi trọc dịch trên người hai người, sau đó đưa tay để người nọ gối lên cánh tay mình, nhân tiện kéo cằm hắn, dán môi lên liếʍ lộng trấn an, Tiết Trạm chớp mắt, hừ nhẹ một tiếng dán vào trong lòng ngực Chu Kì Lân.
Trong lòng nhuyễn thành một bãi nước, liếʍ lộng ôn nhu trấn an dần dần biến thành dày đặc tràn trề, lúc sau khớp hàm thất thủ, môi lưỡi giao triền, thủ phủ sau lưng trở nên mẫn cảm, dục hỏa đốt lại là tất nhiên. Lần này không hề có cọ xát tiền diễn, Chu Kì Lân ám chỉ Tiết Trạm xoay người, ánh mắt ám trầm kéo hai tay qua bên hông giữ chặt, sau đó đĩnh thắt lưng để ở cửa vào, khố bộ hung hăng đâm vào trong.
Tiết Trạm ngâm khẽ, Chu Kì Lân cũng sảng khoái thở ra một hơi, đầu tiên là nhẹ nhàng nghiền ép đĩnh lộng, theo kɧoáı ©ảʍ tích lũy, tốc độ lại nhanh lên, tư thế nằm dùng sức không tốt, phần eo Chu Kì Lân sử lực xoay người lên, sau đó mở hai đùi để Tiết Trạm quỳ trên giường, tư thế sau lưng so với trận đánh mặt trước rất tốt để thi lực!
Thao nhập lại rút ra, sau đó lại thao nhập, mới qua cao trào không bao lâu làm cho thân thể mẫn cảm dị thường, chịu không được chơi đùa, rất nhanh lại trầm luân trong một vòng kɧoáı ©ảʍ mới!
Lúc này đây so với trước đó còn muốn kéo dài hơn, Tiết Trạm lại gào thét bị thao bắn, Chu Kì Lân lại nhịn xuống, cố chịu đựng rút ra côn th*t, yêu thương hôn hôn Tiết Trạm lúc này hai mắt đã thất thần, xốc sàng trướng lên thuận tay phủ thêm quần áo, đến ngoại thất đẩy cửa phòng ra.
Thân ảnh Quý Lâm dùng bông nhét cái lổ tai từ chỗ tối đi ra.
Chu Kì Lân liếc hắn: “Chuẩn bị nước ấm.”
Khóe miệng Quý Lâm vừa kéo, Quốc công gia, ngài còn nhớ rõ ta là tướng quân có phẩm chất mà không phải người phục vụ tắm rửa không nha? Ngài ở bên trong phiên hồng phóng túng, ta ở bên ngoài nuôi muỗi, tâm ta vỡ nát mất rồi!
Trong lòng phun tao như vậy, quay đầu lại vẫn là xách hai thùng nước ấm lớn thả tới cửa.
Chu Kì Lân lại mở cánh cửa, xách hai thùng nước, chân dài duỗi ra đóng cửa lại.
“Đi nghỉ ngơi.”
“......” Coi như có chút lương tâm! Bất quá xoay người vừa nhìn sắc trời, con bà nó hãi hùng. Ngày cũng đã sáng, còn ngủ cái khỉ gì mà ngủ!
Thuộc hạ phun tào Chu Kì Lân cũng không có tâm tư đi quản, hắn mang theo hai thùng nước đổ vào dục dũng, thử qua nước ấm vừa vặn, quay đầu lại đem Tiết Trạm sắp ngủ ôm lại đây.
“A Trạm. Tắm sạch ngủ tiếp.”
Tiết Trạm ghé vào trên vai hắn lật lật mí mắt, tỏ vẻ còn chưa ngủ.
Chu Kì Lân cười khẽ, duỗi cánh tay đem người ôm vào dục dũng, sau đó cởϊ qυầи áo giẫm lên đi vào trong.
Nước ấm thích hợp thư giải mỏi mệt, bất quá cơ thịt trần trụi dưới nước thân cận, nguyên bản chưa được phóng thích Chu Kì Lân rất nhanh lại ứng rắn hiên ngang, dưới ánh mắt trừng lớn của Tiết Trạm, đĩnh khố đưa vào trong!
Tiết Trạm: “......”
Dưới giường nam thần cao lãnh, trên giường nam thần hung mãnh, ta có thể trọng thương hay không?!
Thân thể tố chất hảo của ta chỉ dùng để kiến công lập nghiệp bảo vệ quốc gia, không phải dùng để bị ngươi gây sức ép ở trên giường đâu!
Chia tay! Phải chia tay! Mẹ nó, sớm biết rằng ngươi là đồ gϊếŧ người như vậy, lão tử mắt mù mới có thể nhảy vào hố này của ngươi!
Nói ngươi xem trọng lão tử sẽ không là bởi vì lão tử chịu thao chứ? Bởi vì căn cứ theo nghiệt cái biếи ŧɦái cùng thể lực biếи ŧɦái kéo dài này của ngươi, người bình thường thật đúng là chịu không nổi!
Trong lòng oán niệm mạnh mẽ, cuối cùng một câu than thở bất tri bất giác nói ra miệng, đợi hắn phát hiện, Chu Kì Lân đã nghe xong hiểu được, Tiết Trạm rắc rắc cổ quay đầu, Chu Kì Lân nhướng mày với hắn.
” Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng.” Hai tay tóm chặt lấy phần eo làm cho đưa lưng về phía mình, ý bảo hắn bám vào thành dục dũng, Chu Kì Lân dùng côn th*t ở huyệt khẩu cọ cọ, lập tức hung hăng đυ.ng nhập!
“!!!” Tiết Trạm bị đυ.ng thân hình rung động, nội tâm đứt phựt.
Không! Nam thần! Ngươi đã đủ cố gắng! Thật đó! Cầu ngươi đừng cố gắng như vậy! Cục cưng chịu không nổi nha!!! Hu Hu Hu..... Cầu cẩu tha! Cầu hối hận!! Cầu buông tha!!!