Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 94: Tuệ Nương sinh nữ

Edit: Mạc Thiên Y

Đoạn thời gian gần đây, bên trong Thượng Kinh rất không yên ổn, nguyên nhân bởi vì Nhạn Môn Quan bị Thát Tử công phá. Đây thật sự là một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, Nhạn Môn Quan kia ấy là yếu đạo trấn giữ phương bắc, một khi bị công phá, Thát Tử liền giống như ngựa hoang mất cương, trong khoảnh khắc sẽ xông thẳng vào cướp gϊếŧ. Đại Thụy kiến quốc tính đi tính lại cũng mới hơn mười năm mà thôi, nỗi sợ hãi của dân chúng đối với Thát Tử vẫn sâu tận xương tủy, vô số lời đồn bắt đầu len lỏi giữa Thượng Kinh, nơi nơi lòng người bàng hoàng. Yến Hoằng Chân bởi vì chuyện này, cũng càng thêm bận bịu, hắn xuất thân là Cẩm Y Vệ, có quyền lợi không cần qua thẩm phán trực tiếp bắt người bỏ tù, cho nên những kẻ tung lời đồn đãi kia, kích động dân chúng, nhân cơ hội làm loạn, tất cả đều bị hắn dẫn người đến bắt.

Tác phong của Cẩm Y Vệ chính là trực tiếp, tàn nhẫn, Yến Hoằng Chân lại càng học được tinh túy trong đó. Ban đầu có một vị công tử nhà bá tước nọ, lúc cùng bạn ăn uống hứng chí nói mấy câu, kết quả tối hôm đó bị Yến Hoằng Chân dẫn theo nhân mã xông vào, bất chấp sự uy hϊếp của vị bá gia kia muốn khởi bẩm bệ hạ vạch tội hắn, cũng mặc kệ vị lão thái quân kia một thân cáo mệnh xiêm y thần sắc nghiêm nghị, tuyên bố nếu dẫn cháu nội bà đi, bà sẽ đập đầu chết tại chỗ, Yến Hoằng Chân trực tiếp trói người lên hình giá, hạ ngục. Thủ đoạn như vậy, trong nháy mắt trấn áp được mọi người, từ đó trở đi đại danh của Yến Hoằng Chân ở trong Thượng Kinh càng trở nên không ai không biết —— mặc dù cũng không phải là tiếng thơm gì cam.

Thế cục rối ren, Tô Tuệ Nương cũng khó tránh khỏi lo lắng, nàng cố gắng lục tìm trong ký ức, làm cách nào cũng không nhớ nổi trong bản sử thư nào từng ghi lại trận hỗn loạn này, nhưng điều này cũng chứng tỏ, thế cục sẽ không tệ lắm. Quả nhiên, chẳng đến bao lâu, triều đình bắt đầu dồn dập phát lực, Chu Trọng Quốc điều hai mươi vạn binh lực của Tây sơn đại doanh, cấp tốc đến Nhạn Môn Quan tiếp viện, cán cân thắng lợi lại bắt đầu nghiêng về phía Đại Thụy. Song cũng bởi vì chuyện này, Chu Trọng Quốc nhìn ra sự thiếu hụt về mặt tướng lãnh của Đại Thụy. Trong vòng 4~5 năm sau, bắt đầu đề bạt những nhân tài mới nổi trong quân doanh lại từ đầu, đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới, mà nói hiện tại. Cứ thế lại một tháng trôi qua, tại lúc bước vào tháng tư, Nhạn Môn Quan bên kia bắt đầu liên tiếp báo về tin chiến thắng, lúc thì quân cánh tả gϊếŧ địch hai trăm, bắt được ba trăm; lúc thì quân cánh hữu gϊếŧ địch bốn trăm, bắt được một ngàn, đợi cuối tháng tư, lại truyền tới chiến báo: tam quân thống nhất, vây địch bên bờ sông Vị Thủy, gϊếŧ địch hai vạn, tù binh bắt được vô số.

Cả kinh thành thoáng chốc sôi trào, người người phở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ca công tụng đức, mà cái người được ca tụng kia chính là Tam hoàng tử Tấn vương — Chu Viêm. Lần này hắn là người suất binh tiếp viện Nhạn Môn Quan.

Nhận nhiệm vụ ngay lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ, đủ loại ca ngợi đối với anh hùng toàn bộ như miễn phí ném lên người Tấn vương, nhất thời cái tên Chu Viêm, hầu như là quán triệt phủ dưới vòm trời.

Nói tới đây thì không thể không nói tới mấy vị hoàng tử của đương kim thánh thượng.

Trưởng tử, cũng là Hoàng thái tử Chu Biểu, đã qua đời từ mấy năm trước, chỉ để lại một con trai, cũng chính là Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn bây giờ.

Nhị hoàng tử, Thành vương Chu Phú.

Tam hoàng tử, Tấn vương Chu Viêm.

Ngoài thái tử đã mất ra, Thành vương và Tấn vương coi như hai hoàng tử trưởng thành duy nhất. Khác với tính tham tiền háo sắc, danh tiếng vô cùng khó nghe của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử Chu Viêm trong quá trình cha hắn lập quốc, từng lập nên công lao hiển hách, hắn là người cơ mẫn ham học hỏi, cực thạo lãnh binh tác chiến, rất được lòng của lớp người có công khai quốc. Mà cũng bởi như vậy, Chu Trọng Quốc đối với đứa con trai này vừa kiêu ngạo vừa kiêng kỵ, điều này có thể nhìn ra từ việc y giữ Chu Phú ở lại kinh thành, mà tấn phong cho Chu Viêm đến một nơi hẻo lánh xa xôi, vật liệu khan hiếm. Lần này cũng bởi vì trong triều thực sự không có người lĩnh quân nhân, mới lại cho Chu Viêm ra trận.

Chuyện trên triều đình, đối với cuộc sống của Tô Tuệ Nương vẫn cách tương đối xa xôi, chỉ cần Thát Tử không đánh đến Thượng Kinh, vậy thì hết thảy dễ nói. Từ Ngọ môn hiến phu*, quân sĩ chiến thắng trở về, lúc cả Thượng Kinh bắt đầu lần nữa khôi phục yên tĩnh, Tô Tuệ Nương cũng tiến gần đến ngày dự sinh.

* hiến phu: một loại quân lễ của cổ đại, khi khải hoàn đem quân tù binh thu hoạch được dâng lên tông miếu, biểu hiện chiến công

Vì bảo bối trong bụng, Tô Tuệ Nương đã chuẩn bị tất cả mọi thứ nên làm trước đó, cho nên lúc này ngược lại bình tĩnh hẳn.

Như thế, một ngày nọ mùng tám tháng năm, kèm theo từng cơn đau co rút, Tô Tuệ Nương mở mắt, không vội gọi người, nàng cau mày thầm chịu, đoán chừng lại qua hơn nửa canh giờ, cơn đau bụng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm lợi hại, bấy giờ Tô Tuệ Nương mới xác định mình e là sắp sinh.

“Mộc Hương!” Tô Tuệ Nương gọi một tiếng.

Bây giờ hàng đêm Mộc Hương đều trông chừng trên chiếc giường nhỏ bên ngoài, lập tức đi đến, nhìn chủ tử đầu đầy mồ hôi, nàng trắng mặt, gấp giọng hỏi: “Phu nhân, ngài làm sao vậy?”

“Ta sắp sinh, đi gọi bà đỡ.”

Mộc Hương nghe vậy sắc mặt càng tái, song trải qua hai năm huấn luyện, nàng từ lâu đã không còn là nha đầu ầm ầm ỹ ỹ năm đó nữa, hít sâu một hơi, nàng bước vội đi. Trong chốc lát, cả phòng bừng sáng, bọn nha hoàn thay bộ đồ trong cho Tô Tuệ Nương, hai bà đỡ cũng đi tới trước mặt nàng.

Một bà đỡ trắng tròn mập mạp trong đó, vươn tay sờ sờ bụng Tô Tuệ Nương. “Phu nhân đừng sợ a, ngài bây giờ vẫn chưa thực sự chuyển dạ đâu!”

Tô Tuệ Nương nghe vậy rất trấn định gật gật đầu, quay sang Mộc Hương hỏi: “Báo cho lão gia chưa?”

“Tiểu Thuận Tử đã đến ngoài cửa cung đợi rồi ạ!”

Hôm qua là Yến Hoằng Chân trực đêm, vì thế cũng không có ở nhà.

“Đừng khẩn trương, đi, làm cho ta bát mì gà, ta ăn, mới có sức sinh a!” mồ hôi hột trên trán Tô Tuệ Nương như mọc thành mảng, song, trên mặt lại hoàn toàn là ý cười.

Đã quá lâu quá lâu rồi, nàng rốt cục đã chờ đến cái ngày này.

Cả phòng im ắng, hai bà đỡ ngồi trên ghế con cạnh giường tỉ mỉ sắp xếp lại công cụ sinh sản một lát phải dùng, Mộc Hương ngồi bên cạnh Tô Tuệ Nương cầm khăn thêu lau mồ hôi cho nàng, tại bầu không khí vừa yên tĩnh lại trịnh trọng này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một bóng người vọt vào như gió.

“Lão gia, lão gia, ngài không thể vào a, phu nhân đang…” Tiểu nha hoàn Phương Nhi mặt đầy lo lắng đi theo sau người đến, muốn ngăn cản.

“Cút ngay!” Người đến không kiên nhẫn quát một câu, cũng không biết dùng thủ đoạn thế nào, Phương Nhi như con diều đứt dây, lăn xồng xộc ra cửa, vừa nhìn lại, người cũng đã sùi bọt mép rồi.

Một phen biến cố, quả nhiên khiến ai nấy trợn mắt hốc mồm, ngay cả Tô Tuệ Nương cũng phải một lúc lâu mới định thần lại.

“Tuệ tỷ tỷ, Tuệ tỷ tỷ, nàng có sao không? Nàng đừng sợ a, Tiểu Thất ở đây, nếu thật sự chịu không nổi, vậy khỏi sinh nữa!” Yến Hoằng Chân quỳ gối trước giường Tô Tuệ Nương nắm chặt tay nàng, hoang mang lo sợ nói.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi…” Tô Tuệ Nương lúc này không biết nói sao cho phải rồi, nàng đập mạnh xuống giường: “Mộc Hương, mau đi xem Phương Nhi thế nào?”

Sự thật chứng minh, Phương Nhi chẳng qua là bị đạp ngất đi mà thôi, bất quá rất hiển nhiên, cho dù là như vậy cũng không cách nào ngăn được ngọn lửa tức giận trong lòng Tô Tuệ Nương.

Sớm biết thằng nhóc này ở phương diện khác hết sức ngang tàng rồi, nhưng cũng không ngờ ngông đến tình trạng này, nơi này chính là phòng sinh a, là chỗ mà một đại nam nhân như ngươi có thể vào sao? Rồi! Cho dù ngươi xót ta, vẫn cứ xông vào, nhưng ngươi có cần phải thương tổn nha hoàn bên cạnh ta không? Nữ nhân sinh đẻ rất để ý dấu hiệu, ta còn chưa sinh đâu, ngươi đã đả thương một người, còn nữa, cái gì mà bảo là chúng ta không sinh nữa chứ? Ngươi tưởng ta mang trong bụng là cái gối, vén áo lên là có thể lấy ra à?

Không biết có phải hay không bị đủ loại ngang tàng của Yến Hoằng Chân chọc tức, cơn đau bụng của Tô Tuệ Nương đột nhiên tăng mạnh, nàng cau mày, không thể kiềm mà kêu một tiếng.

Sắc mặt Yến Hoằng Chân xoạch cái trắng bệch.

Bà đỡ bên cạnh gấp giọng nói: “Vỡ nước ối rồi…”

Cơn đau tựa như không có tận cùng, từng cơn lại nối tiếp từng cơn, dần dần Tô Tuệ Nương trở nên không thể nghĩ được gì nữa, nàng chỉ theo bản năng nghe giọng của bà đỡ, hít vào, thở ra, dùng sức, dùng sức… Nhưng thật sự là quá đau, nàng cắn môi, thậm chí cũng nếm thấy mùi máu tươi, trong mê mê mang mang không biết qua bao lâu, sau khi một lần nữa dùng hết khí lực toàn thân, đột nhiên toàn thân buông lỏng, tựa như từ địa ngục trở về thiên đường.

“Oa oa oa oa…” tiếng khóc to lớn vang dội cả phòng.

“Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, là một thiên kim ạ!”

Tô Tuệ Nương nhếch khóe miệng, rốt cục cho phép mình chìm vào cơn mê.

Edit: Mạc Thiên Y

Thời gian nàng ngủ cũng không lâu, đoán cũng chỉ khoảng nửa canh giờ, mở mắt lần nữa, trong phòng chỉ còn lại Yến Hoằng Chân, hắn nắm tay nàng, đang yên lặng rơi lệ.

Thương tâm, ủy khuất, kinh hoảng, hệt như một đứa bé bất lực.

Trong nháy mắt, tim Tô Tuệ Nương hóa thành một vũng nước trong.

“Khóc cái gì, ta không phải êm đẹp sao?” Nàng khàn giọng nói.

Yến Hoằng Chân nghe vậy nước mắt chảy càng nhiều, hắn nằm sấp trên giường, gò má hai người dán chặt sít sao, thậm chí Tô Tuệ Nương cũng có thể cảm giác được nhiệt độ nước mắt của hắn.

“Nhiều, nhiều máu như vậy… ” Hắn khẽ run: “Chảy nhiều máu như vậy…”

“Đồ ngốc, sinh con đều như vậy cả!” Tô Tuệ Nương khẽ cười nói: “Ta không sao, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”

“Đừng sinh nữa, đừng sinh nữa!” Yến Hoằng Chân quyệt miệng, ủy khuất nức nở nói: “Làm ta sợ muốn chết.”

Trong lòng Tô Tuệ Nương lại rất phản đối, có điều nàng cũng biết tình cảm Yến Hoằng Chân đối với mình, lúc này cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, chỉ nói: “Con đâu, mau bế tới cho ta xem.”

Nàng nhớ là một bé gái a!

Chẳng bao lâu, một cái bọc vải hoa màu đỏ thẫm được Mộc Hương ôm ra ngoài.

“Con thật xinh đẹp!” Nhìn đứa bé nhỏ xíu này, Tô Tuệ Nương muốn tan chảy cả người.

Yến Hoằng Chân nghe vậy lại khinh thường hừ một tiếng.

Đứa bé đỏ hỏn, nhăn nhúm như vậy, y hệt con khỉ, rốt cuộc đẹp chỗ nào chứ.