Editor: Chi Misaki
"Viễn Chu bị trễ máy bay, lập tức sẽ đến." Cố Tương khẩn trương giải thích.
Bởi vì có liên quan đến công việc, cho nên Viễn Chu không thể mỗi ngày đều ở bên cạnh cô chuẩn bị cho hôn lễ ở thành phố A. Mà ở thành phố B bên kia cũng có cả một hồi tiệc cưới cần anh giải quyết.
Hôm nay anh đã phải vội vàng cho đến trưa, sau đó lại chân không kịp nghỉ liền lên máy bay trở lại thành phố B, ngẫm lại cô lại càng thêm đau lòng thay anh.
"Cố Nhiên còn đang trong phòng phẫu thuật. Nhưng cũng sắp xong rồi." Vương Giai Tuệ giống như người phát ngôn của Cố Nhiên mà nói.
"Xem ra người làm liền bận tối mặt tối mũi rồi." Bà nội Cố cười nói."Vậy thì cùng chờ bọn nhỏ đi. Cố Mạc, vết thương ở đầu gối Tiếu Nhiễm còn chưa tốt, cháu đưa con bé về phòng nghỉ ngơi một lát đi. Đợi tất cả đến đủ, bà sẽ kêu người đi gọi hai đứa."
Nghe thấy bà nội nói, Tiếu Nhiễm lập tức xua tay: "Bà nội, con không thấy phiền hà gì đâu. Vết thương trên gối cũng đã khỏi tương đối rồi."
"Không phiền hà vậy quầng thâm dưới mắt kia là cái gì?" Bà nội Cố nghiêm mặt, bất mãn hỏi.
"Báo cáo bà nội, cháu biết. Là vành mắt đen." Vương Giai Tuệ lập tức giống học sinh tiểu học giơ tay lên trả lời câu hỏi.
Cố Tương vụиɠ ŧяộʍ giơ ngón tay cái lên với Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không để ý ánh mắt kháng nghị của Tiếu Nhiễm, cười đến như tên trộm.
"Thật đúng là có vành mắt đen." Cố Mạc đau lòng tiến đến nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn ngắm mặt cô"Giấc ngủ không tốt sao?"
Tiếu Nhiễm hoảng hốt liếʍ một môi dưới, bắt đầu bịa chuyện: "Không có! Ngủ được, ăn được! Mọi người nhìn lầm rồi!"
Nói xong, Tiếu Nhiễm liền đẩy Cố Mạc ra, lui lại phía sau một bước dài.
Cố Mạc thở dài, cúi người bế Tiếu Nhiễm lên bước nhanh lên lầu.
"Anh thả tôi xuống! Tôi không cần lên lầu!" Tiếu Nhiễm bất mãn vùng vẫy.
Căn phòng trên kia tràn ngập những hồi ức của cô và anh, có ngọt ngào cũng có chua xót.
Cô sợ mình sẽ nhớ lại.
"Anh cũng không ngủ được. Không tin em xem? Vành mắt anh cũng thâm cuồng." Cố Mạc đáng thương tội nghiệp giơ khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhìn đến khuôn mặt tiều tụy của Cố Mạc, trong lòng đầy chua xót.
Anh cũng không tốt sao?
"Cùng tôi có liên quan sao?" Tiếu Nhiễm u oán nhìn Cố Mạc, bắt buộc trong tâm phải cứng rắn.
"Em đau, anh cùng em đau. Em mất ngủ, anh cùng em mất ngủ." Cố Mạc thâm tình nói xong, liền đá chân mở cửa phòng, ôm cô vào phòng ngủ.
"Tôi muốn xuống lầu!" Bị Cố Mạc thả xuống trên giường Tiếu Nhiễm liền vùng vẫy đứng dậy, lại bị anh bá đạo đè lại, cường thế ôm vào trong ngực.
"Em coi như bố thí cho anh đi. Anh đã 48 tiếng không được chợp mắt rồi." Cố Mạc quỳ ở bên giường, gắt gao ôm lấy Tiếu Nhiễm, thanh âm khàn khàn nói.
Tiếu Nhiễm cũng không nói gì, sâu xa nhìn trần nhà, hai tay cũng không đẩy anh ra ngoài nữa.
Cảm thấy Tiếu Nhiễm đã dịu lại, đáy mắt Cố Mạc liền nở hoa. Anh hắng giọng, bắt đầu khẽ hát 《Ifyou》.
"Em rời đi, cái gì anh cũng không làm được
Tình yêu rời đi, anh vẫn còn ngây ngộc đứng đó
...
Nếu còn không quá trễ, chúng ta có thể quay về bên nhau lần nữa được không?
Nếu em cũng khổ sở giống anh, chúng ta có thể cùng sánh bước bên nhau lần nữa được không?
Cùng ở bên cạnh nhau, anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Nghe thấy lời ca của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm rốt cục tan vỡ, khóc không thành tiếng.
Cô có thể cảm nhận được lời xin lỗi chân thành của anh.
Đúng là giải thích không đủ.
Tình yêu nào mà không chứa sạn.
Cô không cần lại yêu một cách hèn mọn nữa, cũng không cần làm mất đi tôn nghiêm của mình.
"Nha đầu, lại cho anh một cơ hội nữa được không." Cố Mạc năn nỉ nói.
“Em không biết... Em không biết..." Tiếu Nhiễm ra sức lắc đầu, nước mắt rơi xuống trên đầu vai Cố Mạc, nóng ẩm thấm ướt chiếc áo sơ mi của anh.
"Anh sẽ không bức em." Cố Mạc khẩn trương an ủi Tiếu Nhiễm. Nước mắt của cô khiên cho lòng anh quặn thắt."Anh cho em thời gian chữa thương. Chỉ là đừng cự tuyệt sự chăm sóc của anh, được không?"
"Em có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình." Tiếu Nhiễm quật cường cự tuyệt.
"Chăm sóc mình thành người giấy thế này cũng được gọi là tốt sao?" Cố Mạc phẫn nộ gầm nhẹ.
Anh hận anh không có cách nào có thể ở bên cạnh chăm sóc cô, hận chính mình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gầy yếu.