Editor: Chi Misaki
Đứng ở trước mộ của Ứng Mẫn, Cố Mạc trầm mặc nhìn bức ảnh trên bia mộ, tâm tình nặng nề.
Ứng Mẫn mà anh quen biết là một bác sĩ ngoại khoa đủ tư cách, là một người con gái thiện lương.
Cô đã bị con người ác trong”Ứng Mẫn” hại chết.
Cô chịu đủ sự hành hạ của hai tính cách nên mới quyết tuyệt kết liễu cuộc đời mình như vậy, cũng là cách để gϊếŧ chết nhân cách thứ hai trong con người mình.
Đặt bó cúc trắng trong tay lên trước mộ, anh men theo bức ảnh trên bia mộ nói: "Ứng Mẫn, cám ơn! Thiện lương của cô đã ngăn cản mọi sự chết chóc. Ở bên kia nhất định phải sống thật thoải mái nhé."
Thật lâu, thật lâu sau anh mới xoay người rời đi.
"Ứng Mẫn" là người phức tạp, cũng là người đáng thương.
Sự thiện lương của cô không muốn hại bất cứ ai, nhưng tà ác trong cô không ngại gϊếŧ chính bản thân mình chỉ để làm tổn thương anh.
"Không nên yêu" cũng là cái tội đã hủy đi Ứng Mẫn.
Anh chỉ có thể nói câu xin lỗi.
...
"Rốt cục cũng bị quản rồi ha?" Trần Lương nhìn Tần Viễn Chu, khóe môi hơi nhếch.
Tần Viễn Chu ôm sát bả vai Cố Tương, khẳng khái gật đầu: "Phải!Bị quản rồi, nhưng một chút khổ sở cũng không có."
" Tư vị của hạnh phúc." Trần Lương không có chút tư vị nhìn thoáng qua Cố Tương.
Tần Viễn Chu là anh em của anh, từa trước đến nay anh dù khi dễ anh em cũng sẽ không động đến vợ bạn, cho nên cho dù từng có cảm giác đối với Cố Tương, anh cũng sẽ không đánh đổi tình bạn này của mình.
Chỉ là sau Cố Tương sẽ còn người con gái khác có thể khiến tim anh đập loạn nhịp sao?
Anh có chút lo lắng.
"Nói rất đúng!" Tần Viễn Chu vẻ mặt hạnh phúc cười nói.
"Đừng có khóc xong vác mặt tới tìm tớ là được." Trần Lương cười vỗ vỗ bả vai Tần Viễn Chu.
Vẫn chưa hãm sâu cho nên anh có thể bước ra đi?
Hiện tại anh chỉ có thể chúc mừng Tần Viễn Chu cùng Cố Tương.
Cố Tương nghe thấy Trần Lương nói, cô lập tức bất mãn kháng nghị: "Hai gạch ba sao, anh cho tôi là ôn thần sao?Chúng tôi sống rất vui vẻ!"
"Gọi anh Trần!" Trần Lương nghiêm mặt, lạnh giọng ra lệnh, giống như ra lệnh cho binh sĩ của mình, tràn ngập uy nghiêm.
Cố Tương vẻ mặt không sờn nói: "Hai gạch ba sao, nhà anh chỉ là cao hơn Viễn gia một chút thôi.”
"Cái này mà cô cũng biết?" Trần Lương nhếch mày rậm nhìn về phía Tần Viễn Chu, "Viễn Chu, tớ thấy cậu đang ngày càng tiến vào cái vòng quản chồng của Cố Tưởng rồi đấy."
"Vậy cũng không sai." Tần Viễn Chu một bộ dáng như không có chuyện gì"Tớ nguyện ý mà."
"Trên đời này còn ai có thể khiến cho cậu tự nguyện làm như thế nữa đây?" Trần Lương cười ha ha hai tiếng.
Anh chưa bao giờ biết Tần Viễn Chu lại là người đàn ông sẽ đặt bạn gái lên trên hết như vậy.
Cố Tương này quả nhiên là người phụ nữ có độc!
Tần Viễn Chu cũng cười nói: "Cậu cực kỳ hiểu tớ đấy."
"Kỳ thật, tớ hy vọng cậu sẽ làm em rể tớ hơn, chỉ có điều cậu cùng Tiểu Lam thật không có duyên.”Trần Lương có chút đáng tiếc nói.
"Hai gạch ba sao, Viễn Chu là của tôi." Cố Tương lập tức ôm lấy Tần Viễn Chu, công khai biểu thị quyền sở hữu."Em gái anh đã tái hôn rồi!"
"Cô…Người phụ nữ này có thể giống phụ nữ một chút được không?" Trần Lương bất đắc dĩ mím môi.
"Anh cũng đã nói tôi là phụ nữ, tôi thế nào còn không phải phụ nữ?" Cố Tương kiêu ngạo nói.
Tuy cô không phải vưu vật cấp nữ thần, nhưng cũng có thân hình đẫy đà quyến rũ.
"Tôi chính là muốn nói - -ưu điểm của phụ nữ Trung Quốc chính là hàm súc cùng ôn nhu." Trần Lương kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
"Hàm súc? Ôn nhu?Tôi phải dối trá như vậy làm gì? Cố Tương như vậy còn là Cố Tương sao?" Cố Tương kiêu ngạo lườm Trần Lương.
Cô không phải là một người con gái truyền thống, cũng chưa bao giờ biết hàm súc là cái gì.
Nếu như cô là người phụ nữ có chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, vậy thì cô đã không còn đơn thuần là Cố Tương nữa rồi.
Cố Tương là độc đáo, là người phụ nữ thiên hạ độc nhất vô nhị!
Nếu như Tần Viễn Chu thích người con gái ôn nhu hàm súc, anh cũng sẽ không phải là người đàn ông mà cô yêu.
Tuy hai người bọn họ yêu nhau, nhưng anh không hề hạn chế hành động của cô, cho cô tự do lớn nhất.