Editor: Chi Misaki
Nhìn Cố Mạc lái xe rời đi, Tiếu Nhiễm đau lòng xoắn xuýt không thôi.
Rõ ràng chính cô là người không muốn hợp lại, vì sao cô lại thống khổ như vậy?
Mãi đến khi Maybach biến mất khỏi tầm mắt, cô mới xoay người trở lại biệt thự.
Sau khi lên lầu, cô ngồi xuống giường, từ trong túi lấy ra thiệp cưới của Cố Tương.
Cô tất phải giữ gìn để còn đến tham gia hôn lễ.
Nửa tháng này cô sẽ phải trải qua như thế nào đây?
Phải cùng anh hô hấp chung dưới một bầu không khí, cô có thể sẽ vì thiếu không khí mà ngột chết.
Thật sự sẽ chết!
Nhẹ buông tay, thϊếp cưới liền rơi xuống trên giường, túi xách cũng rơi từ trên đầu gối xuống, từ bên trong liền rơi ra một khối ngọc Dương Chi trắng tinh
Cô lập tức kinh nghi nhặt lên.
Miếng ngọc Dương Chi hoàn mĩ đã xuất hiện vết rạn vỡ.
Tiếu Nhiễm cắn răng nhìn miếng ngọc trong tay, thương tâm rơi lệ.
Có phải ông trời cũng đang ám chỉ cho cô biết, tình cảm của cô cùng Cố Mạc đã xuất hiện vết nứt, sẽ không bao giờ có thể lành lại?
Cô quỳ ngồi dưới đất, đem miếng ngọc hợp lại trong lòng bàn tay, đau lòng rơi lệ.
Tuy bị tổn thương sâu sắc, nhưng trong lòng cô ý thức mãnh liệt vẫn không buông bỏ.
Cô vẫn không buông tha!
"Tiếu Nhiễm, mày là cuồng bị ngược sao?"Giọng nói cô khan khan tự hỏi bản thân.
Trong lòng có có thanh âm như đang nói với cô: Cô cũng không có khuynh hướng thích bị ngược, chẳng qua là vì cô đã quá yêu anh ấy.
...
Cố Mạc nhốt mình trong phòng trò chơi, một đêm điên cuồng chơi.
Anh quên đi thời gian, trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh Tiếu Nhiễm vui vẻ khi chơi trò chơi.
Anh rất muốn giống như trước đây được ôm cô vào trong ngực, ngắm cô thắng, xem cô thua. Mặc kệ như thế nào Tiếu Nhiễm cũng đều tràn đầy nhựa sống, nhưng lúc nãy khi trở về, trên người cô không có lấy một chút sinh lực, trên người tỏa ra một cỗ nồng đậm bi ai.
Là anh đã gϊếŧ chết sức sống ấy của cô, là anh tưới lên người cô sự bi thương ấy.
Đều là anh!
Cố Mạc một quyền nên máy trò chơi, trò chơi đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ ngừng lại, một giây kia cũng khiến trái tim anh như ngừng đập.
Lần đầu tiên anh phát hiện ra, Tiếu Nhiễm chính là hô hấp của anh, là dưỡng khí của anh, là động lực để tim anh có thể đập.
Vậy còn Tưởng Y Nhiên?
Anh dùng sức nắm chặt quả đấm, cố nén lại miệng vết thương đang rỉ máu, nhắm mắt lại tỉnh táo.
Nụ cười của Tưởng Y Nhiên vẫn hoàn mỹ như vậy.
Anh không có cách nào có thể quên đi 25 năm tươi đẹp như thế.
Nếu vứt bỏ toàn bộ, đây không phải là quá tàn nhẫn với Y Nhiên sao.
Y Nhiên không sai.
Vậy là ai sai?
Vận mệnh?
Đương lúc Lynda cầm một chồng tài liệu đứng ở trước cửa phòng gõ cửa khi đó, Cố Mạc mới ý thức được anh đã ngồi hơn nửa ngày, anh không chỉ bỏ qua bữa sáng.
Anh chỉnh lại trang phục, mở cửa.
"Sao lại đột nhiên qua đây?" Giọng nói Cố Mạc khàn khàn hỏi.
"Vì cái này." Lynda đem tư liệu trong tay cho Cố Mạc, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Cố Mạc nhận lấy tư liệu, đi đến phòng khách, ngồi lên ghế sô pha, bắt đầu lật giở từng trang một.
"Ứng Mẫn có bệnh tâm thần phân liệt nghiêm trọng?" Xem qua rất nhiều tư liệu, Cố Mạc liền chấn kinh nhìn Lynda.
"Phải. Cô ta có hai mặt.Bởi vì mẹ cô ta là bác sĩ khoa tâm thần, bí mật này vẫn được giấu rất kỹ. Nếu không phải Ứng phu nhân vì xuất huyết não mà mất, tư liệu này cũng sẽ không bị khóa chặt ở trong phòng không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng." Lynda cẩn thận nhìn Cố Mạc, "Tôi lo lắng Ứng Mẫn bây giờ là nhân cách thứ hai của cô ta. Cố tổng, con người thứ hai này có tính công kích rất mãnh liệt. Quá nguy hiểm rồi."
"Tiểu Nhiễm!" Cố Mạc lập tức khẩn trương đứng lên.
Nếu Ứng Mẫn lại muốn công kích, Tiểu Nhiễm chính là mục tiêu gần nhất.
"Cố tổng, có một việc tôi tra được từ trường Đại học của Ứng Mẫn." Lynda gọi lại Cố Mạc đã muốn xông ra khỏi cửa" Cô ta đã từng chọn học qua môn tâm lý học, cũng đã từng nghiên cứu qua thuật thôi miên."
"Thôi miên?" Cố Mạc sửng sốt.
Đây là nguyên nhân khiến Tiểu Nhiễm tự xưng mình là hung thủ?
Ứng Mẫn thật đáng giận!