Editor: Nhã Y Đình
Bởi vì nhận được tin có người thấy một cô gái cực kỳ giống Tiếu Nhiễm ở thành phố A, Cố Mạc bỏ mọi công việc, đêm đó bay trở lại thành phố A.
Cố Mạc không đến nhà nữa, Tiếu Nhiễm không hề vui vẻ mà trở nên trầm mặc không nói gì.
Trác Liệt lo lắng cho cô.
Sau khi thương lượng với ba mẹ, anh ấy quyết định dẫn Tiếu Nhiễm ra ngoài.
"Tiểu Nhiễm, anh đã xin nghỉ phép. Em có muốn đến thành phố B giải sầu với anh không?" Trác Liệt nhẹ nhàng hỏi.
"Được!" Tiếu Nhiễm gật đầu.
Có lẽ Cố Mạc đã từ bỏ việc tìm kiếm cô.
Trên báo cũng không có đăng tìm cô nữa, chắc là mọi người đã từ bỏ hết rồi đúng không?
Có được đáp án của cô, Trác Liệt dẫn Tiếu Nhiễm xuống núi ngay ngày hôm đó.
Thành phố B có rất nhiều hồi ức giữa cô và Cố Mạc.
Lúc ra khỏi sân bay, hốc mắt Tiếu Nhiễm đã ẩm ướt.
Còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái, bọn họ còn mặc áo bông nghịch tuyết.
Chỉ chớp mắt, cảnh còn người đã mất.
——
Cố Mạc trở lại thành phố A, theo manh mối tìm kiếm, phát hiện cô gái đó chỉ giống Tiếu Nhiễm chứ không phải cô, anh thấy thất vọng không thôi.
"Đừng tức giận! Có lẽ lần tới sẽ có tin của Tiếu Nhiễm!" Ninh Hạo cười an ủi Cố Mạc.
"Hi vọng vậy!" Cố Mạc nhìn ánh mặt trời xinh đẹp, nheo mắt.
Tiếu Nhiễm cũng nhìn thấy mặt trời này đúng không?
Rốt cuộc cô ở đâu chứ?
Anh rất hi vọng mình có thể biến thành ánh nắng, chiếu lên người Tiếu Nhiễm.
——
Tiếu Nhiễm ngồi trong ký túc xá của Trác Liệt, dùng máy tính của anh ấy lên mạng, tra những tin tức liên quan đến Cố Mạc.
"Cố Tương kết hôn rồi!" Nhìn thấy ảnh trong đám cưới của Cố Tương và Tần Viễn Chu, Tiếu Nhiễm cười vui vẻ.
Rốt cuộc, chị ấy và Tần Viễn Chu cũng tu thành chính quả.
"Tân hôn vui vẻ! Chị Cố Tương!" Hai tay Tiếu Nhiễm nắm thành chữ thập, nói với Cố Tương tươi cười sáng lạn trên màn hình máy tính.
Lúc cô nhấn ‘X’ ở góc phải màn hình, cô nhìn thấy màn hình QQ mà ngẩn người.
Đã lâu không đăng nhập QQ rồi, không biết có tin gì cần phải trả lời gấp không.
Liệu có nhận được thư gì không?
Nhưng liệu đăng nhập vào QQ rồi sẽ khiến cho mọi người biết cô đang ở đâu không?
Cô bồn chồn nhìn màn hình đăng nhập QQ, do dự.
Có lẽ trong lòng vẫn lo lắng, cuối cùng cô không nhịn đc mà kích vào biểu tượng QQ, ngón tay theo bản năng nhập dãy số và mật mã đăng nhập QQ đã lâu không vào.
Cô vừa xuất hiện đã thấy khung thoại bắn ra, là Giai Tuệ.
Tiếu Nhiễm khẩn trương liếʍ môi.
"Tiếu Nhiễm, mình biết bạn đang login! Trả lời mình đi!"
"Giai Tuệ....." Tiếu Nhiễm nghẹn ngào trả lời.
"Đồ xấu xa này! Mấy hôm nay bạn chết ở chỗ nào vậy hả? Sao không báo tin gì? Vì sao không online QQ hả? Cũng chẳng trả lời tin nhắn. Bạn muốn vứt bỏ cả thế giới sao? Chỉ có Cố Mạc khiến bạn tổn thương thôi, mình không mà! Bạn đã đồng ý với mình, vô luận là đi đâu đều phải nói cho mình biết, tại sao lại nuốt lời? Vì sao? Vì sao? Vì sao chứ?..." Vương Giai Tuệ gửi rất nhiều câu hỏi ‘Vì sao?’, bất mãn chất vấn.
"Thật xin lỗi! Mình muốn yên lặng một mình một chút!" Tiếu Nhiễm áy náy trả lời.
"Bạn muốn yên tĩnh một mình nhưng lại khiến chúng mình gà bay chó sủa, bạn biết không hả? Cố Mạc điên cuồng đi tìm bạn, sụt hơn 10 cân. Bạn cũng thật nhẫn tâm!"
"Không liên quan tới mình!" Tiếu Nhiễm cố nén lệ, gõ mấy chữ.
"....."
"Đừng nói với Cố Mạc là mình liên hệ với bạn!"
"Đây mà gọi là liên lạc sao? Ngay cả mình bạn đang ở đâu mình cũng không biết. Đối với mình, bạn chẳng khác nào một dãy số!"
Tiếu Nhiễm bị sự tưởng tượng của Vương Giai Tuệ chọc cười, "Mình đang ở Bắc Kinh. Mới tới hôm qua!"