Editor: Quỷ Quỷ
Nhìn thấy Cố Mạc, Ưng Tích lập tức thay một vẻ mặt nhu nhược bất lực, bi thương nâng mẹ Ưng dậy, kinh hoảng kêu to:”Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh lại đi! Đừng làm con sợ!”
Cố Mạc đi tới, ôm ấy mẹ Ưng, nói với Ưng Tích:”Mau đưa bác gái đi bệnh viện!”
“Ừm! Em quá căng thẳng nên cái gì cũng quên mất.” Ưng Tích lập tức giả bổ khôi phục bình tĩnh, lau nước mắt nói, “Em đi lấy xe!”
Cố Mạc đưa mẹ Ưng đi bệnh viện, đứng ngoài phòng cấp cứu, lạnh lùng nhìn “Ưng Mẫn”.
“Cố Mạc, mẹ em liệu có chết không?” Ưng Tích đáng thương nói.
“Cô là chủ nhiệm khoa nã, hẳn là còn rõ hơn tôi.” Cố Mạc bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Ưng Mẫn.
“Đó là mẹ em, cho nên em không thể bình tĩnh….” Ưng Tích yếu ớt dựa vào tường, “Mẹ em yêu em như vậy, nếu mẹ đi rồi, em phải sống sao đây.”
“Bác gái làm sao đột nhiên té xỉu?”
“Mẹ ép em đi xem mặt, em không đồng ý, mẹ tức quá ngất đi.” Ưng Tính liêm môi, che dấu sư bất an, buông xuống suy nghĩ trong con người, “Em không muốn làm mẹ tức giận, em thật sự không muốn đi xem mặt, trong lòng em vẫn có anh! Cố Mạc, em yêu anh! Em không quên được anh!”
“Cho nên cô liền nói xấu Tiếu Nhiễm, đổ tội danh gϊếŧ người lên đầu cô ấy?” Cố Mạc lãnh khốc nhìn “Ưng Mẫn”, không chút thương tiếc.
“Cố Mạc?” Ưng Tích kinh hoảng lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, cô mới không phục lý trí, chua xót cười:”Sao anh có thể nghĩ như vậy? Em nói xấu Tiếu Nhiễm? Cố Mạc, trong lòng anh, em ti tiện đến vậy sao?”
Cố Mạc nhíu mi một chút:”Tiếu Nhiễm sẽ không đẩy bác gái nhảy lầu. Ưng Mẫn, cô làm cho tôi quá thất vọng.
Anh nghĩ Ưng Mẫn phạm sai lầm xuất phát từ lòng đố kỵ, chỉ cần anh chấn vấn, cô sẽ tỉnh ngộ, không ngờ cô lại khăng khăng một mực, không hề có ý hối hận.
“Em làm anh thất vọng? Cố Mạc, nếu anh muốn định tội cho em, anh cứ việc. Em không sao cả. Dù sao em cũng trắng tay rồi, cùng lắm thì tiếp tục trắng tay.” Ưng Tích nhìn Cố Mạc cười khổ, liền cắn mạnh môi, trầm mặc.
“Cô có thể phủ nhận, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho Tiếu Nhiễm.” Cố Mạc nói xong, liền xoay người rời đi thật nhanh.
Cho tới bây giờ anh cũng không hề nghĩ Ưng Mẫn lại là người như thế này.
Ưng Mẫn trong lòng anh có thể không xuất chúng, nhưng quang minh lỗi lạc, chân thành thiện lương.
Ưng Tích nhìn theo bóng lưng Cố Mạc, lạnh lùng nở nụ cười.
Cố Mac, anh tra đi!
Cái gì cũng không tra ra được đâu!
Tiếu Nhiễm đã bị cô thôi miên.
Chỉ cần cô không nhận, cho dù cảnh sát có đến đây, cũng không thể làm gì được cô!
Lúc này, một bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, lạnh nhạt hỏi:”Ai là người nhà Lưu Lệ?”
“Tôi.” Ưng Tích lập tức tiến lên, “Bác sĩ, mẹ tôi thế nào?”
“Bệnh nhân bị xuất huyết não nghiêm trọng, phải lập tức phẫu thuật. Cô đi theo tôi ký tên.”
“Não xuất huyết nghiêm trọng?” Ưng Tích nghe bác sĩ nói, lập tức lạnh lùng nói, “Vậy không cần thiết phải phẫu thuật. Để cho bà an tâm mà đi thôi.”
Xuất huyết não nghiêm trọng?
Sao bà ta không chết luôn đi?
Ưng Tích thấp giọng nguyền rủa trong lòng.
Nếu mẹ Ưng chết, sẽ không còn người nào phát hiện ra bí mật của cô.
Cô có thể dùng cái tên “Ưng Mẫn” cả đời.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là “Ưng Mẫn” không chạy đến đây!
Bác sĩ bị Ưng Mẫn nói làm cho sửng sốt.
“Ý tôi là nếu cứu sống bà ấy, không mất trí cũng nằm liệt giường. Tôi không muốn bà ấy chịu khổ.” Ưng Tích vội vàng giải thích.
Bác sĩ khó hiểu nhìn Ưng Tích.
Có thể cứu lại không cứu, đây là lời mà một người con gái nói ra sao?
“Chữa trị não thật sự rất tốn kém, tôi có tiền cũng không trả nổi.” Ưng Tích lạnh lùng nói.