Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm tựa vào trong lòng Cố Mạc, mặc cho con ngựa chở bọn họ nhàn nhã tản bộ.
Đột nhiên, hai bóng dáng tiến vào trong tầm mắt của Tiếu Nhiễm.
Cô kéo kéo vạt áo của Cố Mạc: "Ông xã, hình như là Giai Tuệ cùng anh Cố Nhiên."
"Rất giống." Cố Mạc đạp bụng ngựa, đuổi theo bóng người phía trước.
"Là Giai Tuệ cùng anh Cố Nhiên!" khi đến sát phía sau hai người, Tiếu Nhiễm hưng phấn khẳng định."Giai Tuệ, anh Cố Nhiên!"
"Tiếu Nhiễm?" Vương Giai Tuệ nhìn thấy Tiếu Nhiễm, liền có chút kinh ngạc. Nghĩ đến chính cô còn đang gắt gao tựa vào trong lòng Cố Nhiên, mặt cô liền đỏ bừng, đứng dậy.
"Ôm chặt lấy!" Cố Nhiên bá đạo ra lệnh.
"Anh trai với chị dâu!" Vương Giai Tuệ nhỏ giọng nhắc nhở Cố Nhiên.
"Chị dâu nhỏ vẫn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh trai anh. Em trốn cái gì?" Cố Nhiên bất mãn kháng nghị.
"Làm sao có thể giống nhau?" Vương Giai Tuệ hì hì cười một tiếng.
Cố Nhiên đây là bất mãn với thái độ của cô sao?
Tiếu Nhiễm cùng Cố Mạc đã là vợ chồng, còn bọn họ chỉ là người yêu.
Có thể giống nhau sao?
"Xem ra vẫn còn rất căng thẳng." Cố Nhiên bất mãn mím môi mỏng, "Anh quang minh chính đại ôm em là khẳng định thân phận của em."
Cố Nhiên nói như vậy khiến cho Vương Giai Tuệ vô cùng tự hào.
"Bác sĩ Mông Cổ, em còn chưa được 20. Nguyện vọng của anh vẫn chỉ có thể là nguyện vọng." Vương Giai Tuệ cười khẽ nói.
Tiếu Nhiễm có thể cùng Cố Mạc kết hôn, bởi vì cô ấy là người dân tộc thiểu số.
Cô cũng không có loại chính sách ưu đãi này.
Cho nên cô chỉ có thể 20 tuổi mới được gả cho Cố Nhiên.
Cố Nhiên có chút bất đắc dĩ: "Em vì sao lại không sinh sớm một năm chứ?"
Nếu cô đã đủ 20 tuổi, đã không có gì có thể cản nổi anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Anh không phải là nhân tình bí mật của cô.
Anh là chồng của cô!
"Sinh ra sớm một năm, em cũng sẽ không có cơ hội gặp được anh rồi." Vương Giai Tuệ nhìn về phía Tiếu Nhiễm, cười đáp Cố Nhiên.
Nếu không phải là vì Tiếu Nhiễm, cô căn bản là không có cơ hội quen biết Cố Nhiên, cũng không có cơ hội cùng anh soạn nên khúc ca tình yêu này.
"Cũng đúng. Xem ra anh chỉ có thể làm lưu manh thêm một năm nữa rồi." Cố Nhiên không còn cách nào nhún vai.
"Chỉ là lưu manh trên danh nghĩa, anh thở dài cái gì?" Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
Lời của cô khiến cho Cố Nhiên kiêu ngạo cười to.
"Hai ngươi cười cái gì mà vui vẻ như vậy?"Sau khi đuổi tới bên cạnh hai người, Tiếu Nhiễm tò mò hỏi.
"Không có gì." Vương Giai Tuệ sợ Cố Nhiên "Nói hươu nói vượn", nên nhanh chóng mở miệng.
Cố Mạc nhìn em trai, nhàn nhạt cười lẩm bẩm một câu: "Quả nhiên là anh em."
Hai người bọn họ vậy mà lại chọn cùng một phương pháp để giúp người phụ nữ của mình thả lỏng tâm tình.
"Sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy?" Cố Nhiên cười hỏi.
“Không phải em cũng vậy sao?" Cố Mạc dụng ánh mắt chỉ chỉ Vương Giai Tuệ.
"Ngày mai thi đại học rồi, nha đầu kia hôm qua khẩn trương đến không ngủ được. Em chỉ là dẫn cô ấy đi thư giãn thôi." Cố Nhiên cười giải thích.
Tại lúc Vương Giai Tuệ đỏ mặt véo eo Cố Nhiên khi đó, Tiếu Nhiễm rốt cục cũng phát hiện ra ái muội trong lời nói của anh.
"Anh Cố Nhiên, anh làm sao mà biết được ngày hôm qua Giai Tuệ khẩn trương đến không ngủ được?" Tiếu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.
"Anh nhìn thấy." Cố Nhiên cấp cho Tiếu Nhiễm một cái biểu tình “ Chúng ta chính là cùng nhau ngủ, thế nào?”
"A... A.... Nhìn thấy a?" Tiếu Nhiễm che miệng lại, cười xấu xa nhìn khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc của Giai Tuệ.
"Rốt cục cũng ở bên nhau rồi sao?" Cố Mạc nhàn nhạt cười nói, "Tốc độ này của hai người, người như tôi cũng muốn gϊếŧ người a."
"Cố tiên sinh!" Vương Giai Tuệ không nghĩ tới Cố Mạc cũng sẽ trêu trọc cô, cô liền đỏ mặt kháng nghị.
"Gọi anh cả!" Cố Mạc cười ra lệnh.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt, Cố Nhiên còn không kìm chế được cười to: "Anh cả, em dâu anh da mặt anh mỏng."
"Bác sĩ Mông Cổ, anh ngứa da phải không?" Vương Giai Tuệ một bên véo eo Cố Nhiên, một bên thấp giọng uy hϊếp.
"Nhẹ chút!" Cố Nhiên thống khổ kêu:"Ôi"."Hạt Tiêu Nhỏ, anh không có nói sai đi?"