Editor: Nhã Y Đình
"Ba!" Thấy Tiếu Bằng Trình tỉnh lại chừng mười mấy giây lại hôn mê, Tiếu Nhiễm lo lắng ngẩng đầu nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc vỗ vào tay cô, an ủi: "Thuốc gây mê chưa hết tác dụng!"
"A....." Tiếu Nhiễm mới an tâm hơn một chút.
Tiếu Bằng Trình được đưa vào phòng VIP, Cố Mạc vươn tay cản Tiếu Lạc chuẩn bị theo vào phòng bệnh: "Cô không cần đi vào!"
"Anh rể?" Tiếu Lạc bi thương, khó hiểu nhìn anh.
"Vừa tỉnh lại, tại sao ba vợ lại chỉ vào cô?" Cố Mạc thấp giọng chất vấn.
Tiếu Lạc sợ hãi, ánh mắt chớp chớp vài cái: "Anh rể.....em....."
"Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm!" Cố Mạc nói xong thì nháy mắt với Tiểu Trương.
Tiểu Trương đưa túi dịch truyền cho Cố Mạc, khách khí nói với Tiếu Lạc: "Tiếu tiểu thư, tôi đưa cô về nhà!"
"Tôi muốn ở cạnh ba!" Tiếu Lạc không cam lòng kháng nghị.
"Im đi!" Tiếu Nhiễm tức giận.
Ba còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm vậy mà Tiếu Lạc lại ầm ĩ trước phòng bệnh như vậy.
Cố Mạc thấy cả người Tiếu Nhiễm tức giận đến run rẩy, vội vươn tay giữ chặt cô: "Bé con, vào xem ba đi!"
Nói xong, Cố Mạc đỡ Tiếu Nhiễm vào phòng bệnh, chặn Tiếu Lạc ở bên ngoài.
Tiếu Lạc cắn môi dưới, đôi mắt không ngừng láo liên.
Cô ta không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khẳng định Cố Mạc sẽ không để ba chết dễ dàng như vậy, chỉ sợ sẽ nghĩ mọi cách cứu ông.
Nếu ba mà tỉnh lại, cô ta ở lại đây thì chẳng khác nào đi tìm đường chết
Xem ra, cô ta chỉ còn cách trốn.
Cô ta xoay người, lấy tay ôm mặt, cực kỳ đau lòng đi về phía thang máy.
"Tiếu tiểu thư!" Tiểu Trương vội vàng đuổi theo.
Cố tổng bảo cậu đưa Tiếu tiểu thư về. Cậu nhất định phải đưa đối phương bình an về nhà.
"Anh vẫn đi theo tôi sao?" Tiếu Lạc thấy Tiểu Trương đuổi theo, thút thít hỏi han. "Bọn họ cũng không cần tôi.....người một nhà còn vậy.....anh còn đi theo tôi làm gì?"
"Lệnh của Cố tiên sinh, tôi không thể không nghe!" Tiểu Trương thật tha.f
Tiếu Lạc bất mãn liếc mắt nhìn Tiểu Trương.
Mặt trời dần lên cao, mệt mỏi cả một đêm, lúc thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rốt cuộc Tiếu Nhiễm cũng ngủ trong lòng Cố Mạc.
Lúc y tá rút kim truyền, cô cũng không tỉnh lại chỉ đau mà nhăn mày một cái.
Cố Mạc lấy bông và gạc băng lên lỗ kim trên tay cô, đau lòng hôn lên trán cô.
Tiếu Lạc về đến nhà, phát hiện mấy người mặc áo đen vẫn ở lại trong biệt thự chưa đi.
Cô ta thất thần một chút rồi ra vẻ nữ chủ nhân, ngạo mạn nói: "Đây là nhà tôi, mời các anh ra ngoài!"
"Cố tiên sinh ra lệnh để chúng tôi bảo vệ Tiếu tiểu thư!" Một người mặc áo đen cúi người, không tỏ thái độ gì mà trả lời.
"Bảo vệ tôi? Tôi không gϊếŧ người, phòng hỏa sao cần bảo vệ chứ? Mấy người lập tức rời đi! Không thì tôi sẽ báo cảnh sát!" Tiếu Lạc hung hãn trừng mắt nhìn mấy người mặc áo đen.
Bảo vê?
Hừ!
Chỉ sợ không phải Cố Mạc muốn bảo vệ cô ta mà muốn theo dõi cô ta!
Chẳng lẽ Cố Mạc đã đoán ra được gì rồi sao?
"Cảnh sát vừa mới rời đi thôi. Nếu Tiếu tiểu thư muốn báo cảnh sát thì để tôi gọi họ lại!" Một người mặc áo đen lạnh lùng cười trả lời.
Bỗng chốc, mặt Tiếu Lạc trắng bệch.
Cảnh sát đã đến rồi?
Cố Mạc muốn tra rõ việc tối qua sao?
Nhưng ba vẫn chưa tỉnh lại thì không ai xác thực thì anh cũng không tra được gì.
Chỉ cần ba không tỉnh lại.
Một ý niệm lóe lên trong đầu cô ta.
Không!
Không phải vạn bất đắc dĩ cô ta không thể gϊếŧ người!
Gϊếŧ người phải đền mạng!
Hiện giờ, cô ta chỉ có thể cầu nguyện ba đừng tỉnh lại.
Bỏ mặc mấy người mặc áo đen ở sau, cô ta vội vàng đi lên tầng, đổi đồng phục, đeo ba lô đi xuống.
""