Editor: Chi Misaki
Dì Lưu nhìn thấy bọn họ liền lập tức ra đón.
"Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm, các người đã trở lại!" Dì Lưu nắm thật chặt bàn tay của Tiếu Nhiễm, cảm khái nở nụ cười nói.
"Dì Lưu đã lâu không gặp!Con thật nhớ người!" Tiếu Nhiễm cười ôm lấy dì Lưu.
Nhìn thấy dì Lưu, cô liền cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nơi này là nhà cô.
Về đến nhà cảm giác thật đặc biệt.
"Hai người trở về thật đúng lúc, nhà cửa dì mới thu dọn xong." Dì Lưu vỗ vỗ lưng Tiếu Nhiễm, cười nói.
Trong lúc này bảo vệ liền đem hành lý lên trên lầu.
"Dì Lưu, hai người nói chuyện đi. Cháu đi thu thập ít hành lý." Cố Mạc để Tiếu Nhiễm ở lại bên cạnh dì Lưu nói chuyện phiếm, còn anh thì đi theo bảo về lên lầu.
Dì Lưu nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, thần thần bí bí cười nói: "Cháu không ở nhà mấy ngày, tiên sinh liền để cho người ta đến sửa sang lại biệt thự."
"Sửa sang lại?" Tiếu Nhiễm chớp chớp mắt.
Căn biệt thự này vẫn trang hoàng khiêm tốn, cực kỳ phù hợp với tính cách của Cố Mạc. Có chỗ nào đã sửa sang lại đâu?
"Đi theo dì!" Dì Lưu cười nói.
Tiếu Nhiễm tò mò theo sát dì Lưu đi vào biệt thự.
Vừa vào biệt thự, cô liền nhìn thấy trong phòng khách trải một tấm lông dê lớn màu trắng. Thảm cũng một màu tuyết trắng, lông dê thật dài mềm mại, chân trần dẫm lên đặc biệt thoải mái.
"Trọng điểm không phải là thảm." Dì Lưu lôi kéo Tiếu Nhiễm tiếp tục đi vào trong.
Lúc Tiếu Nhiễm bị dì Lưu kéo đến cửa phòng chiếu phim, cô lập tức dừng bước lại, lắc lắc đầu nhìn dì Lưu.
Gian phòng này là nơi lưu giữ những hồi ức của Cố Mạc cùng Tưởng Y Nhiên, cô không thể đi vào.
Cố Mạc sẽ mất hứng.
Dì Lưu cười mở cửa: "Cháu xem!"
"Oa! Sảnh trò chơi sao?!"Lúc Tiểu Nhiễm nhìn thấy trong phòng chiếu phim là một đống lớn trò chơi khi đó, cô lập tức kinh hỉ nhảy dựng lên.
"Cháu coi tiên sinh đối với cháu thật tốt." Dì Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm tràn đầy hứng thú, liền cười nói.
Tiếu Nhiễm đi vào, lấy tay lần mò một đám thiết bị trò chơi, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ. Cô đi đến phía trước cửa sổ liền bị một tấm vải che khuất, cô tò mò tiện tay rút tấm vải nhung ra, một thứ đồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô, cô kích động che miệng lại, kinh hô: "Kính thiên văn?!"
"Dì cũng không hiểu. Dì chỉ biết cái kia có gắn kèm gương kèn fa-gôt." Dì Lưu hiền lành cười nói.
"Tên hỗn đản này!" Tiếu Nhiễm cảm động rơi nước mắt, "Anh ấy vậy mà ở sau lưng cháu làm nhiều chuyện như vậy."
Phòng này vẫn là điều cấm kỵ trong lòng Cố Mạc, là vùng cấm cô không thể tiến vào.
Cho tới bây giờ cô cũng không quá hy vọng xa vời, chỉ hy vọng có thể tự do ra ngoài, càng không nghĩ tới Cố Mạc sẽ vì cô mà thay đổi cái gì.
"Cảm động sao? Còn không mau lên lầu cám ơn cậu ấy đi?" Dì Lưu cười thúc giục.
Tiếu Nhiễm gặt đi nước mắt, cười xoay người chạy ra ngoài.
Cố Mạc mang tất cả quần áo treo lên mắc.
Khi anh nhìn thấy tây trang trầm tối cùng áo khoác treo bên cạnh những bộ quần áo đầy sắc màu tươi trẻ của Tiếu Nhiễm, trong lòng cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.
Rốt cục cũng có thể dẫn cô về nhà.
Về sau cuộc sống của anh sẽ không còn cô độc nữa.
Đóng tủ quần áo lại, anh đang định cầm lấy gói thuốc Đông y ở trên bàn, đi xuống lầu.
Lúc này, Tiếu Nhiễm liền nén lệ chạy vào, kích động nhào vào trong lòng anh.
"Như thế nào lại khóc?" Cố Mạc cả kinh. Lập tức vất gói thuốc Đông y trên tay xuống, ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực.
Tiếu Nhiễm một bên cười một bên lau nước mắt: "Người ta là cảm động!"
"Thấy rồi sao?" Cố Mạc nâng khuôn mặt Tiếu Nhiễm lên, thâm tình nhìn cô.
Tiếu Nhiễm gật đầu một cái, lần nữa lại nhào vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của anh: "Cảm ơn!"
"Cảm ơn sao? Không phải nên nói là” Em yêu anh” à?" Cố Mạc cười hỏi lại.