Editor: Chi Misaki
Ngồi ở trong quán cà phê XX, Cố Nhiên gọi một đống đồ nhưng một miếng anh cũng không ăn, toàn bộ đều đặt hết lưn trước mặt Vương Giai Tuệ.
"Nhiều như vậy, tất cả đều là cho tôi?" Vương Giai Tuệ hưng phấn hỏi.
Bỏ đi cái tính chăng hoa thì kỳ thật anh đối xử với cô cũng rất tốt.
Tuy nhiên nếu đảm đương chức bạn trai thì có chút nguy hiểm, vẫn là bạn bè tốt thì hơn.
"Anh không có hứng thú với đồ ngọt." Cố Nhiên bưng tách cà phê lên, nhẹ hớp một ngụm.
"Bánh chocolate đen này ăn rất ngon. Anh thật sự không muốn nếm thử?" Vương Giai Tuệ tay cầm thìa, ý cười chưa hết hỏi.
"Nhìn em ăn là đủ rồi." Cố Nhiên không kềm chế được chớp chớp mắt, ném cho Vương Giai Tuệ một cái mỵ nhãn.
Vương Giai Tuệ đảo cặp mắt trắng dã: "Xin nhờ, anh dùng bộ dáng này đi đối phó với bạn gái anh đi. Tôi miễn dịch rồi!"
Cố Nhiên xấu hổ cắn chặt răng: "Thật là lãnh huyết! Anh có bao nhiêu khuyết điểm đều bị em nắm trong lòng bàn tay.”
"Chỉ có tôi biết? Lịch sử phong lưu của anh không phải từ đầu đường đến cuối ngõ, từ ông già đến phụ nữ và trẻ em đều biết à?” Vương Giai Tuệ cố ý đùa giỡn Cố Nhiên.
Cô không có dũng khí theo đuổi Ninh Hạo, cũng không có dũng khí tiếp nhận Cố Nhiên.
Tình sử của anh thực sự quá phong phú, cô sợ tiếp theo mình sẽ thành người bị anh dùng chán rồi vứt bỏ, một người đáng thương.
Vẫn là làm bạn bè bình thường mới tốt.
Thời điểm cô cần anh, anh có thể ở bên cạnh làm bạn với cô, cô cũng rất vừa lòng rồi.
Cố Nhiên ôm ngực thổ huyết nói: "Hạt tiêu nhỏ, anh thực sợ. Anh không nói tới nữa. Được không?"
"Được! Tôi ăn bánh ngọt, anh không cần phá hoại tâm tình của tôi." Vương Giai Tuệ tính toán thả cho Cố Nhiên một con ngựa, tiện thể bắt đầu chuyên tâm ăn bánh ngọt của mình.
Hai người cứ như vậy trải qua một ngày hòa thuận nhất trong lịch sử từ trước đến nay.
Từ trong quán cà phê XX đi ra, Vương Giai Tuê không để cho Cố nhiên lái xe, túm anh tới phố buôn bán bên cạnh.
"Em muốn mua cái gì?" Cố Nhiên lấy bóp tiền ra, cười hỏi.
"Anh cho rằng đàn ông cứ bỏ tiền bao ra thì sẽ trở thành người đàn ông đẹp trai quý hiếm sao? Tôi mới không cần tiền bao của anh!" Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên lấy ví tiền ra, lập tức sẵng giọng.
Cố Nhiên nhếch khóe miệng: "Như thế nào, tiền bao cũng được chú trọng sao?"
"Đương nhiên là được chú trọng! Anh không biết học cách để bỏ tiền bao trên mạng sao? Về nhà học lại một khóa cho thật tốt, học được cách như thế nào là bỏ tiền bao ở Pháp, khẳng định anh có thể làm các cô gái chết mê chết mệt." Vương Giai Tuệ khoa trương cười nói.
"Anh đã nói với em rồi, anh cùng những người phụ nữ trước kia chỉ là chơi đùa thôi." Cố Nhiên tràn ngập cảm giác thất bại nhỏ giọng than thở.
Vương Giai Tuệ cũng không có đáp lại lời của Cố Nhiên, chỉ là túm anh đi vào một cửa hàng bán đồ tinh phẩm, sau đó đứng ở trước quầy chăm chú chọn lựa.
Cố Nhiên nhìn đến quầy giữa có bán kẹp caravat, trong lòng có chút vui sướиɠ, lại có chút không yên, chỉ sợ kết quả không phải như anh dự đoán.
"Phiền anh lấy cho tôi xem chiếc kẹp caravat màu bạc này." Vương Giai Tuệ chỉ vào một cái kẹp bạc tinh xảo nói với người bán hàng.
Người bán hàng lập tức lấy ra, nhiệt tình giới thiệu cho Vương Giai Tuệ biết cái kẹp này có bao nhiêu là đặc biệt.
Vương Giai Tuệ cười đem kẹp lên chiếc caravat của Cố Nhiên, lui ra phía sau một bước xem kỹ hồi lâu, mới mãn ý nói: "Hẳn là cái này rồi!"
Cố Nhiên vừa muốn bỏ tiền bao, lập tức bị Vương Giai Tuệ hung hăng trừng cho một cái.
"Tôi cho anh bỏ tiền sao?" Vương Giai Tuệ bất mãn nói xong, liền rút tiền từ trong túi áo ra trả.
Cố Nhiên lần mò cái kẹp trên caravat, trong lòng sung sướиɠ giống như giải được một vấn đề y học khó nhằn.
"Chiếc kẹp caravat này coi như là quà sinh nhật mà một người bạn bình thường tặng cho anh. Không được nói tôi keo kiệt!" Vương Giai Tuệ trả tiền xong, liền đi trở về bên cạnh Cố Nhiên, khí phách ra lệnh.
"Không tồi! Món quà này anh cực kỳ hài lòng! Thật sự đấy! Anh sẽ luôn mang theo nó!" Cố Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.