Editor: Chi Misaki
Lynda đứng ở trước cửa nhà họ Tiếu, không ngừng bất an nhìn đồng hồ.
Cũng sắp đến chín giờ rồi, Đoàn xe đón dâu của Cố Mạc như thế nào còn chưa tới?
Cô lấy điện thoại di động ra, vụиɠ ŧяộʍ gửi qua cho Trịnh Húc một tin nhắn: Trịnh Húc, bên các anh sao vậy? Sao bây giờ còn chưa đến đón dâu?
Trịnh Húc nhắn trở về mấy chữ: Tình hình là có chút quá giờ. Chờ!
Lynda nhăn lại mày: Tình hình làm sao?
Cô chờ Trịnh Húc nhắn lại, nhưng lại phát hiện ra bên kia như chìm vào đáy biển, không có chút tin tức gì.
Cô bất an cắn môi.
Nếu không phải có tình huống gì đặc biệt quan trọng, Cố Mạc bên kia cũng sẽ không có khả năng im lặng như vậy
Tới cùng là làm sao vậy?
Cố tổng không phải là người sẽ hủy hôn, anh chỉ mong sao có thể nhanh chóng cưới Tiếu Nhiễm về nhà, là người của anh mãi mãi.
Bởi vì rất hiểu Cố Mạc, cho nên thời gian mỗi phút trôi qua, lo lắng của Lynda lại tăng thêm một phần.
Dương Nguyệt Quyên đứng ở sau lưng Tiếu Bằng Trình, giọng nói mỉa mai: “Cố Mạc đây là xảy ra chuyện gì? Nghĩ muốn hủy hôn sao? Bằng Trình, ông nhìn một cái xem đã mấy giờ rồi!”
“Ngậm miệng!” Tiếu Bằng Trình bất mãn nói.
Cố Mạc không xuất hiện, khó chịu nhất không là bọn họ, mà là Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm nhìn khuôn mặt mình trên gương miễn cưỡng tươi cười, cảm giác có chút buồn cười.
Cố Mạc vì sao còn chưa đến?
Chẳng lẽ anh hối hận rồi?
Nhớ tới tối qua còn nói chuyện phiếm, cô khẳng định Cố Mạc không có khả năng hủy hôn. Anh còn cực kỳ để ý cô.
Cô đối với bản thân mình tuyệt đối tin tưởng.
Vương Giai Tuệ bất an đi tới đi lui, sợ chính cô lo âu lại càng tăng thêm áp lực cho Tiếu Nhiễm, nên lại ngồi trở về bên cạnh cô: “Tiếu Nhiễm, không nên suy nghĩ bậy bạ, có thể là đoàn xe bị hỏng gì đó nên chậm trễ thời gian. Chúng ta chờ một chút nhé.”
Tiếu Nhiễm cười trừ một cái, nói: “Tớ không sao. Tớ tin tưởng Cố Mạc, anh ấy nhất định là bị cái gì đó trì hoãn rồi.”
“Đúng vậy! Chỉ có lý do này thôi! Cố tổng yêu cậu như thế, làm sao lại nỡ tổn thương cậu, làm sao có thể...” Vương Giai Tuệ sợ câu nói kế tiếp sẽ thương tổn đến Tiếu Nhiễm, đành ngậm miệng lại, đổi đề tài khác.
...
Cố Nhiên để điện thoại xuống, lo lắng chạy về biệt thự, hỏi Trịnh húc vẫn đang đứng gọi điện thoại trong phòng: “Còn không có tin tức?”
“Không có! Mọi phương pháp tôi đều đã thử qua, tất cả đều không liên lạc được với Cố tổng.” Trịnh Húc nóng vội nói.”Cố tiên sinh, anh bên kia như thế nào? Có tin tức gì không?”
“Tôi đã tìm qua rất nhiều địa phương, cũng không có tin tức của anh ấy.” Cố Nhiên thất bại nói.
“Cố tổng tới cùng là làm sao đây? Hôn lễ này còn muốn tiếp tục hay không?” Trịnh Húc mất đi bình tĩnh ngày thường, vội vàng nói.
“Khẳng định vẫn muốn! Tình cảm của anh trai tôi đối với chị dâu là tình yêu chân thành, chỉ là anh ấy còn không có phát hiện ra.” Cố Nhiên kiên định nói.”Tôi không biết tới cùng là anh ấy nhận được điện thoại của ai, nhưng tôi có thể khẳng định anh ấy bị kéo lại rồi. Anh trước cứ để cho đoàn xe khởi hành, chúng ta đón cô dâu tới giáo đường. Tôi gọi điện cho anh em tới hỗ trợ đi tìm.”
“Được.” Trịnh Húc gật gật đầu, “Chỉ còn cách này thôi. Tôi đi an bài đã.”
“Đúng rồi, trước đừng cho người khác biết không có tin tức của anh trai tôi. Anh phải nhớ nhắc nhở mấy vị quản lý cấp cao trong công ty, vạn lần không được tiết lộ bất cứ tin tức gì cho ngươi nhà họ Tiếu.”
“Cố tiên sinh, tôi thấy người nhà họ Tiếu bên kia quen thuộc với anh hơn tôi, vẫn là anh đi đón cô dâu đi, tôi dẫn người đi tìm Cố tổng một chút.” Trịnh Húc sau khi tỉnh táo lại, đề nghị nói.
“Cũng được! Anh tôi đành nhờ anh rồi!” Cố Nhiên vỗ vỗ bả vai Trịnh Húc, rồi kêu mấy phù rể, vội vàng nhảy lên xe đã chuẩn bị sẵn, chạy về phía Tiếu gia.
Trịnh Húc gọi mấy cuộc điện thoại, đều không thể tìm được Cố Mạc, liền chạy ra khỏi biệt thự.
Sau khi mọi người rời đi, dì Lưu liền giơ hai tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, yên lặng vì hai đứa nhỏ mà cầu nguyện.