Tiếu Nhiễm cầm điều khiển, theo dõi hình ảnh trên TV, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh.
Cô đã nghĩ mục đích của Tiếu Lạc đến đây không đơn giản.
Quả nhiên!
Tiếu Lạc muốn nhòm ngó đến tiền trong nhà cô, lại còn muốn nhòm ngó người đàn ông của cô? Lại còn vô liêm sỉ xin ngủ lại.
Cố Mạc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang hầm hầm nhìn chằm chằm
màn hình, liền cười nhạt:”Em đã hạ sốt chưa? Xem loại tôm tép nhãi nhép
đó biểu diễn mà không nhàm chán sao?”
“Anh cũng biết nó là tiểu nhân.” Tiếu Nhiễm oán hận nghiến răng.
Hồi còn ở Moritz, Tiếu Lạc kiêu ngạo biết bao, lấy vụ tai nạn năm đó ra uy hϊếp cô.
Sau khi việc mẹ mình biển thủ công quỹ bị vạch trần, nó lại lấy đem chuyện đó ra để uy hϊếp mình câm miệng.
Tiếu Lạc tuy rằng mới chỉ có mười lăm tuổi, thật làm cho người chị cả hơn nó ba tuổi này cảm thấy hổ thẹn.
“Đừng xem nữa. Uống thuốc đi.” Cố Mạc ngồi vào mép giường, đưa thuốc bắc đến trước mặt Tiếu Nhiễm.
“Lại là thuốc bắc? Chú, anh có thể tha cho em một lúc không? Ngày nào cũng
uống rồi dạ dày em sẽ bị thủng đó!” Tiếu Nhiễm che miệng lui ra phía
sau.
Cô thực sự không thể chịu được cái mùi chua chua của thuốc bắc thêm nữa.
“Vết thương đã không đau nữa rồi. Hôm nay có đau bụng không? Cố Mạc lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Nhiễm.
“Đỡ hơn một chút…một chút…” Tiếu Nhiễm cười haha hai tiếng.
Không thể không thừa nhận, thuốc bắc này của mẹ chồng chữa đau bụng rất hiệu nghiệm, nhưng nó quá đắng.
“Tục ngữ nói:’Thuốc đắng dã thuốc’. Nếu uống vào không đắng mới chứng tỏ
thuốc có vấn đề. Ngoan, uống xong có thưởng.” Cố Mạc cười dỗ dành Tiếu
Nhiễm.
“Một viên chocolate?” Tiếu Nhiễm vẫn đang che miệng, nhưng trong mắt trần ngập sự tò mò.
Cố Mạc lắc lắc đầu.
“Dù sao cũng không phải là đường trắng đúng không?” Tiếu Nhiễm hỏi nửa đùa nửa thật.
“Cứ uống đi rồi em sẽ biết.” Cố Mạc thổi thổi bát thuốc, đưa đến bên miệng Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm đành phải đón lấy bát thuốc, một ngụm uống hết, sau đó há miệng nói:”Đường! Đường! Nhanh một chút!”
Cố Mạc lấy trong túi ra một túi kẹo đưa cho Tiếu Nhiễm.
“Jellybeans?” Tiếu Nhiễm vui sướиɠ xé vỏ, bỏ vào miệng mấy viên kẹo đậu.
“Còn đắng nữa không?” Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm đang nhăn nhó lập tức biến
thành vẻ mặt hưởng thụ tươi cười, liền yêu chiều xoa đầu cô.
“Không đắng! Cố Mạc, ở đại lục không bán Jellybeans anh làm thế nào mà có được?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
“Lúc mà em đấu võ mồm với Tiếu Lạc, Cố Nhiên đưa cho anh.” Cố Mạc cười nói.
Anh đã nghĩ chocolate có thể chữa được vị đắng của thuốc bắc nhưng ăn
nhiều sẽ bị ngấy. Jellybeans này có mấy chục hương vị, nghe nói vị ngon
nhất là vị đậu. Nhìn bộ dạng thỏa mãn của Tiếu Nhiễm, chắc danh tiếng
của nó không phải là giả.
Tiếu Nhiễm nhăn cái mũi nhỏ nhắn, vui vẻ nói:”Xem ra chú em Cố Nhiên này cũng không tệ lắm. Em sẽ cho hắn một thỉnh cầu!”
Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm làm cho bật cười. Nếu Cố Nhiên nghe thấy thì sẽ phản ứng như thế nào đây?
Một người đàn ông sắp ba mươi tuổi mà lại cần thỉnh cầu một cô gái nhỏ sao?
“Anh đừng cười! Đảm bảo không cho anh ấy xin xỏ em nữa.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo nói.
“Không cười! Nha đầu, anh muốn ăn đường.” Cố Mạc đột nhiên ôm thắt lưng Cố Mạc, thanh âm thô cứng nói.
Tiếu Nhiễm nghe xong, lập tức bỏ vào miệng Cố Mạc một nắm kẹo Jellybeans.
“Không phải ăn như vậy!” Cố Mạc nói xong, liền hôn Tiếu Nhiễm,”Anh muốn ăn kẹo trong miệng em!”