Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 308: Bị bán đứng

Tiếu Bằng Trình ném một đống báo cáo tài vụ lên bàn, cắm tức chất

vấn Dương Nguyệt Quyên đang đứng trước bàn làm việc:”Việc này rốt cuộc

là thế nào?”

“Đây là cái gì?” Dương Nguyệt Quyên không

yên bất an cầm lấy báo cáo tài vụ, lập một trang lên xem, càng xem sắc

mặt càng khó coi.

Lão Lý chết tiệt!

Cũng dám phản bội bà!

Bà cô nén lửa giận trong lòng, cười đi vòng ra sau Tiếu Bằng Trình, vừa

mát xa huyệt thái dương vừa giải thích:”Thuốc bán buôn kia đều được đảm

bảo chất lượng hàng tháng, sản phẩm của chúng ta tôi đều biết rõ, không

xảy ra vấn đề lớn. Tôi bắt bọn họ thay đổi phương thức đóng gói chuyển

đi tận ba tỉnh, tôi biết tôi sai lầm rồi, nhưng lúc ấy ông đang nằm

viện, công ty lại thiếu rất nhiều tiền. Tôi chỉ có thể nghĩ ra hạ sách

này. Ông đừng quá lo lắng.”

“Sao bà có thể khẳng định là thuốc không có vấn đề gì? Chẳng may có vấn đề gì thì đó cũng là chuyện

lớn, là tính mạng con người.” Tiếu Bằng Trình đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, tức giận đấm xuống bàn.

Ông chưa bao giờ nghĩ Dương

Nguyệt Quyên biết chuyện mà lại làm ra loại sự tình này. Bà nghĩ mạng

người là cái gì? Một khi gặp chuyện không may thì dù có bao nhiêu tiền

cũng không thể bù đắp nổi!

Dương Nguyệt Quyên bị lửa giận của Tiếu Bằng Trình làm cho hoảng sợ.

“Ông sao phải tức giận như vậy? Không phải thuốc chỉ quá hạn có mấy ngày

thôi sao? Đã hơn mười ngày trôi qua rồi, cũng không xảy ra việc gì. Ông

cũng quá lo nghĩ vô cớ rồi.” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nhìn Tiếu Bằng

Trình. Có đánh chết bà cũng sẽ không nói cho Tiếu Bằng Trình biết, thuốc quá hạn đã làm chết người. Bà biết nếu nói ra, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

“Cho dù chuyện không may có đến hay không, bà

đều đã làm sai rồi!” Tiếu Bằng Trình vỗ cái bàn, hung hăng trừng mắt

nhìn Dương Nguyệt Quyên.

Đến mức này mà bà còn không nhận sai, quả thực ngoài sức tưởng tượng của ông.

“Được được được, xin ông hãy bớt giận.” Dương Nguyệt Quyên lấy lòng khuyên nhủ.

“Nhanh chóng thu hồi! Bà đã bán đi bao nhiêu, phải thu hồi lại cho tôi bất

nhiêu!” Tiếu Bằng Trình cố gắng muốn xoay chuyển tình thế. “Nếu không

muốn xảy ra tai nạn chết người, nhất định phải nhanh chóng giải quyết

vấn đề thuốc bị quá hạn.”

“Không thể thu hồi!” Dương

Nguyệt Quyệt che bàn tay của Tiếu Bằng Trình, không cho ông bấm điện

thoại.”Bằng Trình, số thuốc bán buôn không hề nhỏ, nếu ông cố ý thu hồi, chúng ta sẽ tổn thất hơn một triệu. Hơn nữa ông định ăn nói thế nào với ban quản trị?”

“Bà….bà…bà….” Tiếu Bằng Trình ngã ngồi lên ghế dựa, tức đến run rẩy.”Tôi thật sự đã nhìn nhầm bà rồi!”

Một người có thể yêu tiền tài, nó đại diện cho sự thành đạt của ông, nhưng

có câu “Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý”. Không thể vì muốn đi đến cực hạn mà chuyện gì cũng dùng!

“Tôi chẳng qua

chỉ là nghĩ cho nha chúng ta. Nếu công ty phá sản, con gái bảo bối Tiếu

Nhiễm của ông cũng sẽ gặp phải tai ương!” Dương Nguyệt Quyên nhìn Tiếu

Bằng Trình cười lại.

Tiếu Bằng Trình nói đã nhìn nhầm bà, thật sự là buồn cười. Người đàn ông này cho đến giờ vốn không hề xem trọng bà.

Bà đã lợi dụng mười mấy năm thanh xuân từng bước tính kế, bức chết vợ cả,

mang theo con gái bức vua thoái vị rồi lên ngôi, còn không phải vi tương lại không phải gặp cảnh khốn cùng sao.

Ngực trái của

Tiếu Bằng Trình dâng lên một trận đau đớn. Ông cố hết sức ngồi xuống, ấn cuộc gọi nội tuyến với thư ký:”Gọi Lý tổng đến đây!”

“Ông gọi ông ta làm gì?” Dương Nguyệt Quyên căng thẳng túm lấy tay Tiếu Bằng Trình.

“Phải tra rõ xem rốt cuộc bao nhiêu thuốc quá hạn bị bà bán đi, cụ thể là bán đi chỗ nào!” Tiếu Bằng Trình gạt tay Dương Nguyệt Quyên ra, lạnh lùng

nói.

“Hóa đơn chỉ có tôi có, ông không tra được gì đâu!” Dương Nguyệt Quyên vô tình nhìn Tiếu Bằng Trình, liền trở mặt nhìn đối

phương.

Thư ký đột nhiên đi tới, nói với Tiếu Bằng

Trình:”Lý tổng không đi làm. Tôi gọi điện cho ông ấy, ông ấy nói ông ấy

sẽ không trở lại nữa. Ông ấy còn nói….ông ấy không xử lý tốt sự cố khi

chữa bệnh ka, người nhà họ có ý muốn kiện chúng ta.”

“Sự cố chữa bệnh gì?” Tiếu Bằng Trình ôm ngực, khó thở vịn vào cái bàn.