“Châu báu cũng có thể gia tăng tỉ giá tiền bạc.... Cũng coi như
một loại đầu tư.” Cố Mạc xấu hổ khụ một phen. Anh cũng không phủ nhận là mình nghĩ đến nhẫn ốc biển kia, đó là thừa nhận.
Tiếu Nhiễm không hiểu sao lại thấy cảm động.
Nếu cô không phải hung thủ, anh sẽ yêu thương cô như bảo bối.
Nghĩ đến anh cùng với mình trong lúc đó mãi vẫn không vượt qua được huyết hải thâm cừu, cô lại hạ tâm tình xuống.
Đúng lúc này, Cố Tương cầm theo hành lý đi xuống lầu.
Tiếu Nhiễm tò mò hỏi han: “Chị Cố Tương, chị muốn ra ngoài du lịch sao?”
“Em mới không đi du lịch vào quốc khánh, em muốn đi xem phong cảnh.” Cố
Tương cười nói: “Ngày mai em có hội chợ sách ở Hoa Trung thành phố B,
hôm nay phải đi rồi.”
“Vậy hôn lễ của anh cháu thì sao?” Bà nội lo lắng hỏi.
“Hai ngày nữa cháu sẽ trở lại, không chậm chuẩn bị hôn lễ của anh đâu.” Cố
Tương nói xong, cật lực cầm theo rương hành lý đi ra ngoài.
“Không có hôn lễ, Cố Tương, em không cần gấp gáp trở về.” Cố Mạc nói.
Lời anh nói khiến trái tim của Tiếu Nhiễm như bị rơi xuống đáy cốc ngay lập tức.
Anh không cần hôn lễ, cũng chứng minh anh hận cô.
Vừa rồi anh chăm sóc cô, chỉ là vì thói quen.
Cho dù anh có phần thích cô, cũng không có cách nào triệt tiêu thù hận của anh với cô.
Cố Tương đặt hành lý ở cửa, lập tức hạy về phòng khách. Cô trừng to mắt
nói với Cố Mạc: “Anh, tối hôm qua mẹ em nói với anh anh không nghe thấy
à? Mùng mười tháng sau, khách sạn An Đại. Hôm nay mẹ đi đặt khách sạn
rồi. Hiện giờ anh không có quyền từ chối, cứ an tâm chờ làm chú rể đi.”
Nói xong, Cố Tương liền xoay người rời đi.
Cho tới bây giờ, Tiếu Nhiễm chưa gặp được người nào khí phách với Cố Mạc như vậy, không khỏi bội phục Cố Tương.
Chỉ là Cố Mạc là người sẽ nghe theo sự sắp xếp của người khác sao.
Cô cảm thấy khả năng hôn lễ được cử hành đúng hạn là không thể.
Cố Mạc lạnh mặt đi lên lầu, cái gì cũng không nói.
Tiếu Nhiễm sợ anh nổi giận, nhanh chóng đuổi theo.
Vừa vào phòng ngủ, cô nhìn thấy anh đứng trước giá sách, cầm một đôi hình nhân gốm sứ nhỏ nhìn đến ngẩn người.
Cô thật cẩn thận đến gần, nhẹ giọng nói: “Cố Mạc, thực xin lỗi. Làm anh
khó xử rồi, nếu không, em nói với mẹ để hủy bỏ chuyện hôn lễ.”
Cố Mạc không trả lời, chỉ lấy tay vuốt ve hình nhân, ánh mắt có chút thâm thúy.
Tiếu Nhiễm nhìn thứ ở trong tay anh, trong lòng có chút thương cảm. Đôi hình nhân gốm sứ này thật đáng yêu, là quà của Tưởng Y Nhiên đi?
Anh lại nhớ đến Tưởng Y Nhiên.
“Em biết rồi.” Tiếu Nhiễm nói xong, liền xoay người chạy ra.
Cô chạy xuống dưới lầu, ngồi bên cạnh bà, vừa bóp chân cho bà, vừa cười
khẽ hỏi: “Bà nội, cháu nghe nói Cố Mạc là do một tay bà nuôi lớn.”
“Đúng! Mẹ cháu sinh Cố Mạc xong nghỉ ngơi ba tháng. Khi đó điều kiện của chúng ta không tốt, mời không nổi bảo mẫu, bà mang theo Cố Mạc ròng rã ba
năm, mãi cho đến khi nó đi nhà trẻ.” Bà nội cười nói. Bà nheo mắt lại,
dường như đang nhớ đến hồi ức.
“Bà nội, mẹ sẽ nghe lời bà đúng không?” Tiếu Nhiễm thật cẩn thận quan sát bà.
“Đúng, đừng nhìn mẹ cháu cả ngày nghiêm nghị, nhưng rất hiếu thuận.” Bà nội tự hào nói.
“Vậy bà có thể nói với mẹ một chút, chuyện hôn lễ trước tiên cứ để lại. Cháu còn đang học trung học, nếu gióng trống khua chiêng cử hành hôn lễ, các bạn cháu có thể nói không hay.” Tiếu Nhiễm ôm bà nội, làm nũng năn nỉ.
Cố Mạc không muốn, cô sẽ không làm.
Cho nên cô rất oan ức, nhưng cũng không đồng ý với hôn lễ này.
Lại nói cô, một hung thủ gϊếŧ người làm sao có thể mong có một hôn lễ lãng mạn.
Vốn nên là của Tưởng Y Nhiên.
“Là Cố Mạc bảo cháu đến khuyên bà sao?” Bà nội nhìn cô.
“Không phải!” Tiếu Nhiễm nhanh chóng giơ tay lên thề: “Thật là ý của cháu. Cháu muốn chờ sau khi tốt nghiệp mới cử hành hôn lễ.”