Editor: xẩm Xẩm
“Cố tổng, hai người so thắng thua cũng không có ý nghĩa. Không bằng chúng ta sáu người cùng nhau đi?” Lynda chỉ Tiếu Lạc một cái, tích cực đề nghị.
“Dì Lynda, vợ chồng chúng tôi đấu nhau, cô xem náo nhiệt gì chứ?” Tiếu Nhiễm không cảm xúc trừng mắt nhìn cô ta.
“Phu nhân Cố đây là sợ thua sao?” Lynda trào phúng hỏi lại. Mười Tiếu Nhiễm cũng khó mà thắng được cô. Từ nhỏ cô đã lớn lên trong núi tuyết, trượt tuyết giống như đi trên mặt đất bằng, ngay cả Cố Mạc cũng chưa chắc đã thắng được cô.
“Tôi mới không sợ!” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên.
“Vậy thì bắt đầu.” Lynda ngạo mạn cười, hoàn toàn không coi Tiếu Nhiễm là đối thủ.
“Được!” Tiếu Nhiễm lập tức gật đầu. Cô biết rõ Lynda hơn mình, nhưng vẫn tiếp nhận chiến thư, bởi vì cô không muốn chịu thua trước mặt Lynda.
“Tôi chịu thua. Nha đầu, anh đói bụng, đi ăn cơm với anh.” Cố Mạc cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt sủng nịnh nhìn Tiếu Nhiễm.
“Hiện giờ mới mười giờ rưỡi.” Lynda không cam lòng nhìn Cố Mạc. Đây là anh đang thiên vị Tiếu Nhiễm rõ ràng. Anh biết người thắng nhất định là cô, anh không muốn thấy Tiếu Nhiễm bị thua sẽ khó coi, mới có thể chịu thua nói đói.
“Đã đói bụng còn chọn thời gian sao?” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Lynda.
Lynda không nói gì nhìn anh. Vì Tiếu Nhiễm mà anh còn dùng cả thủ đoạn. Đây là anh có để ý cô ấy bao nhiêu? Trong lúc anh và cô ấy vẫn còn bị ngăn cách bởi huyết hải thâm cừu sao? Chẳng lẽ anh có thể dễ dàng quên đi Tưởng Y Nhiên như vậy?
Trịnh Húc bình tĩnh mở miệng: “Lynda, chúng ta đấu trận bốn người đi.”
“Em đồng ý.” Tiếu Lạc giơ tay lên tỏ ra đồng ý: “Anh nInh Hạo?”
Chỉ cần Tiếu Nhiễm ở đây, ánh mắt của Ninh Hạo đều không dời khỏi cô, cho nên cô nguyện ý dùng hai tay đồng ý với đề nghị của trợ lý TRịnh.
“Em không có ý kiến.” Ninh Hạo buông mắt xuống, nhàn nhạt giật giật khóe miệng, cười đến cực kỳ mất tự nhiên.
“Lớp trưởng cố lên!” Tiếu Nhiễm lập tức cổ vũ cho Ninh Hạo. Cô hi vọng có thể có người gϊếŧ chết nhuệ khí của Lynda, từ nhỏ lớp trưởng đã là kiện tướng thể dục thể thao, vừa rồi nhìn tư thế của anh trượt tuyết cũng rất tuấn tú.
Ninh Hạo tối tăm rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, gật đầu một cái:
“Đi thôi, đi xe cáp treo.” Trịnh Húc nhàn nhạt đề nghị.
Cố Mạc nhìn thấy bốn người trên xe cáp đi vòng quanh, liền nắm tay Tiếu Nhiễm nói: “Chúng ta tìm một nơi yên lặng.”
“Ăn cơm?” Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi.
“Em thực sự nghĩ là anh đói bụng?” Cố Mạc không thể tin được là Tiếu Nhiễm ngốc đến mức nghe không hiểu mục đích của anh. Vốn dĩ anh chỉ tính đơn độc một lúc đi cùng cô để hưởng thụ tuần trăng mật, không nghĩ tới còn có công việc. Bên người mang theo hai cái bóng đèn còn chưa nói, hiện giờ còn nhiều thêm hai cái nữa, còn lớn hơn.
“Em không ngốc như vậy. Chỉ là kỳ quái anh tìm chỗ nào yên tĩnh làm gì?” Tiếu Nhiễm liếc mắt nhìn anh. Anh thực sự nghĩ là cô ngu dốt? Tốt xấu gì cô cùng mười tám tuổi rồi?
“Vì muốn ôm thì ôm, muốn hôn liền hôn.” Cố Mạc cười nói.
“Lại vẫn không hay bằng trượt tuyết?” Tiếu Nhiễm cho anh một cái liếc mắt, anh ôm còn chưa đủ nhiều? Hôn còn chưa hết hứng? Nơi này là sân trượt tuyết, nên trượt tuyết mới đúng, không nên tìm chỗ hôn môi.
“Đùa em, chúng ta vừa mới tiếp tục trận đấu, anh muốn cho em thua được tâm phục khẩu phúc, tự nguyện bị phạt.” Cố Mạc nói xong, liền dắt tay Tiếu Nhiễm, đi vòng quanh bên cạnh.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt, cô cảm thấy được nếu lấy quả trứng gà để ở trên mặt nói không chừng đều có thể nóng kỹ. “Chú, anh nhất định có thể thắng em!”
“Nếu như anh thắng, em ở trên.” Cố Mạc tà tà nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.