*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, cái suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm lên
thì
bị chính nàng dập tắt --- Nếu như
hắn
là quân tử thanh tâm quả dục,
thì
chắc khắp thiên hạ này ai cũng là người hiền đức hết rồi.
Trong lòng nàng bắt đầu tập trung ổn định lại, Thanh Li cũng
không
nói
gì nữa mà chỉ nhìn Hoàng đế
một
cái, ‘Ngủ
đi
thôi.’
nói
xong, nàng bèn nhắm mắt lại trước.
Thấy tiểu
cô
nương cẩn thận từng li từng tí như thế, Hoàng đế cũng có chút
không
đành lòng doạ nàng, chỉ tiếc rằng cái ý niệm này vừa xuất
hiệntrong đầu, chớp mắt sau
đã
tan biến mất.
Hơi dịch lại gần Thanh Li
một
chút,
hắn
cúi đầu, thổi
một
hơi vào lông mi
thật
dài của nàng.
Thanh Li mở mắt ra nhìn
hắn, vẻ mặt cảnh giác chẳng hề che giấu, ‘--- Chàng làm gì đấy?’
‘Tiểu Diệu Diệu, lúc nào nàng cũng hay quên,’ Hoàng đế trách móc, ‘trên
giường chỉ có
một
cái chăn, mà nàng cũng nhẫn tâm chiếm
một
mình.’
Sắc mặt Thanh Li
không
thay đổi, ‘Chẳng phải chàng kêu nóng sao, cần chăn làm gì?’
‘Vừa rồi đúng là thấy nóng,’ Hoàng đế trả lời tim
không
đập nhanh mặt
không
đỏ, ‘hiện
giờ lại thấy lạnh rồi.’