Từng hàng từng hàng lũ lượt không ngớt trước quán nướng, dòng người ồ ạt, nóng hừng hực, tản phát ra từng đợt từng đợt pháo hoa rực rỡ.
Vừa ăn xiên nướng, vừa đi bộ trên con đường nhỏ, khoảnh khắc hạnh phúc trôi qua thật nhanh.
Trong đêm, Đoàn Hồng Huyên lái xe, cùng Ngải Tử Lam trở về Đoàn gia.
Đoàn gia hôm nay, lão phu nhân đang thoải mái ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, giống như bao người phụ nữ khác, say sưa xem phim truyền hình trên TV, biểu cảm phong phú, theo diễn tiến của bộ phim mà thay đổi.
“Về rồi à?” Lão phu nhân nghe thấy có tiếng động, liếc vợ chồng tân hôn một cái, bộ dạng ngọt ngọt ngào ngào không biết là đã đi đâu, có điều bất luận thế nào, bà cũng đã từng trẻ, cũng có khoảng thời gian như vậy, nên không có hỏi nhiều làm gì, chỉ nhắc nhở một câu, “Lão gia đang ở trong thư phòng đấy.”
Lão gia có lẽ là ba của Đoàn Hồng Huyên. Mặc dù trên miệng kêu là lão phu nhân lão gia, nhưng Đoàn cha Đoàn mẹ vẫn đang trung niên, chưa già đến vậy.
Đoàn cha từ chức CEO tập đoàn Đoàn Thị không lâu thì làm giáo sư một trường đại học, vùi đầu vào sách, có khi để thuận tiện còn ngủ lại cả trong ký túc xá dành cho giáo sư, không về Đoàn gia mỗi ngày nữa. Mặc dù mọi người đều biết là một cổ đông của trường đại học, nhưng Đoàn cha vẫn giống như bao giáo sư thông thường khác ở trong ký túc xá bình thường.
Ngày ngày đều chìm đắm trong việc hun đúc văn hóa, rời xa thương nghiệp, ông ấy rời xa hồng trần cũng là được đám đông học sinh và đồng nghiệp hỏi ra mới biết, con trai mình cư nhiên đã kết hôn rồi.
Hôn nhân chớp nhoáng không có bất cứ dấu hiệu báo trước gì, đây quả thực là chuyện mà đứa con trai trước giờ vẫn chỉ nghe theo ý của mình làm ra.
Hôm nay ông trở về đương nhiên cũng là để gặp người con dâu vừa mới bước chân vào nhà kia. Có điều đến bữa tối cũng không có thấy vợ chồng Đoàn Thị trở về, có chút thất vọng, bèn tới thư phòng vừa đọc sách vừa đợi.
Nghe lão phu nhân nói, ngược lại bộ dạng không quá lo lắng. Đứa con dâu Ngải Tử Lam kia mặc dù xuất thân từ Ngải gia, nhưng không hề bị tiêm nhiễm chút nào bởi gia phong xấu của Ngải gia, là một đứa con gái hiền dịu hiểu chuyện.
Điểm này, ông cũng tin 7 phần. Dù sao thì ông cũng hiểu con trai của mình, tin vào con mắt của nó.
“Cốc cốc.” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
Đoàn lão gia đã đoán được là ai, từ từ mà kêu: “Vào đi.”
“Cha.” Đoàn Hồng Huyên chào, có điều trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng trầm thấp mang theo mấy phần khẳng định, “Đây là Tử Lam.”
“Bác Đoàn xin chào.” Ngải Tử Lam lễ phép chào hỏi.
Đoàn cha dù sao cũng là người có kinh nghiệm trên thương trường, con mắt nhìn người rất chuẩn. Vừa nhìn thấy đứa con dâu Ngải Tử Lam này, tư thái đoan trang đứng đắn, giọng nói trong trẻo, ánh mắt sáng ngời mà thuần túy, không có chút gì là thực dụng hay xiểm nịnh, rất là khiêm nhường.
Quả thực không tồi.
Đoàn cha nhìn sự hào phóng của Ngải Tử Lam, khẽ gật đầu, trong lòng đã hơi chấp nhận, chỉ khẽ cười, giọng gần bình dị gũi nói: “Đều là người nhà cả, không cần câu nệ.”
Xem ra Đoàn cha cũng giống như Đoàn mẹ, không can thiệp vào việc chọn vợ của Đoàn Hồng Huyên, bước vào nhà rồi thì đối xử bình đẳng.
Ngải Tử Lam thật sâu cảm thấy, cô quả thực là rất may mắn, mới có thể gặp được người thấu tình đạt lý như Đoàn Hồng Huyên, cha mẹ bình dị gần gũi, không giống như nhiều người con gái khác, sau khi kết hôn liền gặp phải các vấn đề về mẹ chồng nàng dâu, hay mâu thuẫn gia đình. Mà những thứ này, cô đều không bị, trong lòng không thể không cảm thấy may mắn. Chứ không cần nói đến việc được ở trong nhà Đoàn Thị cao cấp như vậy, được như vậy đâu có dễ.
“Tử Lam, con bây giờ là sinh viên hả?” Đoàn cha thân là giáo sư đại học, đương nhiên là hứng thú với vấn đề này.
“Vâng, là đại học s, chuyên ngành thiết kế.” Không đợi Đoàn cha tiếp tục hỏi, Ngải Tử Lam liền nói luôn, nhưng thật ra là tiết kiệm.
“Ngành thiết kế? Nghe nói con gái học ngành thiết kế rất linh hoạt, tư duy sinh động. Ngược lại có thể bổ sung cho tên tiểu tử ngày ngày mặt lạnh này. Ha ha ha.” Đoàn cha vui vẻ cười lớn, không chút nể nang châm chọc đứa con trai của mình.
Đoàn Hồng Huyên sớm đã quen liếc Đoàn cha một cái, bộ dạng như không thèm chấp, sâu kín nói: “Ba, ngày mai ba có tiết mà, hay là nghỉ ngơi sớm đi. Sức khỏe là quan trọng.”
Đoàn cha nhất thời nghẹn họng.
Ngải Tử Lam ở bên khẽ cười, ai ngờ Đoàn Hồng Huyên lại đem mũi tên hướng về phía cô, thấy bộ dạng khẽ cười của cô, ánh mắt nhu nhu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ngày mai còn có buổi đàm phán quan trọng.”
Vẫn là buổi đàm phán quan trọng.