Cho dù chuyện này không hề vì quyền lực hay tài phú.
Nắm giữ Ngải Thị, là di nguyện của bà ngoại, cũng là trách nhiệm của cô.
Ngải Thị năm đó có thể chen chân được vào giới thượng lưu, mẹ của cô, bà Cố Hồng, gia đình bà là Cố Thị đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, không lâu sau Cố Hồng qua đời, để lại Ngải Tử Lam cho bà ngoại nuôi dưỡng thành người.
Sau đó, hai mươi năm bà ngoại như cũ bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho Ngải Thị, cũng đã từng nhiều lần tìm tới sự giúp đỡ của Cố gia, dù vậy vài năm sau đó, quyền lực của bà ngoại cũng dần bị giảm đi, cuối cùng cũng không thể vượt qua được sinh lão bệnh tử của nhân gian.
Có thể nói, Ngải Thị bây giờ ít nhất cũng có một nửa là thuộc về Cố Thị, Ngải Tử Lam tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Ngải Thị sau này rơi vào tay của Hà Phương và Ngải Tử kỳ, cô tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Đoàn Hồng Huyên rất tán thưởng sự thẳng thắn của Ngải Tử Lam, đây cũng là một trong những lý do hắn thích Ngải Tử Lam.
“Nắm giữu Ngải Thị không phải là tùy tiện nói ra mà được. Điểm này, em cũng rõ.” Đoàn Hồng Huyên nhìn chăm chú Ngải Tử Lam, từng chữ từng câu nghiêm túc nói, “Cùng anh trở về công ty, coi như là tham quan, cảm nhận một chút bầu không khí.”
Nghĩ tới việc có thể tiếp cận gần một chút kiến thức về tình hình vận hành kinh doanh nội bộ tập đoàn Đoàn Thị, Ngải Tử Lam có chút bị thuyết phục rồi.
“Đừng lo lắng, chúng ta đi lối đặc biệt, sẽ không bị phóng viên phát hiện.” Đoàn Hồng Huyên bổ sung một câu, để cho Ngải Tử Lam hoàn toàn yên tâm.
“Được, em có thể cùng anh trở về công ty.”
Đoàn Hồng Huyên vừa mới nói, nắm giữ Ngải Thị không phải tùy tiện nói là được, Ngải Tử Lam vẫn luôn rõ điều này, hơn nữa còn thiết thực hành động.
Từ đó đến giờ, mặc dù là học thiết kế, nhưng riêng tư, cô vẫn ngầm học tập kinh thương. Bà ngoại khi còn sống đã truyền thụ cho cô rất nhiều đạo lý kinh thương, sau đó cô cũng mua rất nhiều sách về tài chính, lén tham gia không ít khóa học quản lý, nhưng chuyên ngành học dù sao cũng không phải là tài chính, không cách nào hoàn chỉnh việc học tập một cách có hệ thống, nhiều khi vẫn là lực bất tong tâm.
Bất luận thế nào thì việc tham quan tổng công ty tập đoàn Đoàn Thị cũng là cơ hội học tập hiếm có, Ngải Tử Lam trong lòng có chút kích động.
Dọc đường đi, Đoàn Hồng Huyên vững vàng tay lái, vòng qua đám phóng viên đang thủ trước cổng tòa ốc Đoàn Thị, lái xe tiến vào bãi đỗ ngầm, đỗ vào vị trí độc quyền, rồi đưa Ngải Tử Lam theo lối đặc biệt đi vào công ty, trực tiếp vào thang máy riêng đi lên văn phòng tổng tài tầng 66.
“Đoàn thiếu gia, Đoàn phu nhân, xin chào.” Trợ lý Lý sớm đã đợi ở đây, trông thấy Ngải Tử Lam không những không lộ ra chút kinh ngạc nào, ngược lại bình tĩnh chào hỏi. Rõ ràng sớm đã nhận được thông báo rồi.
Nhiệm vụ của trợ lý Lý hôm nay không hề đơn giản, chính là đưa Đoàn phu nhân tham quan tổng công ty. Việc này không hề khó, lúc trước cũng đã có đối tác tới tham quan rồi, tham quan tường tận tỉ mỉ bao nhiêu còn tùy vào tình hình. Khó là ở chỗ, theo như yêu cầu đặc biệt của Đoàn Hồng Huyên, anh ta còn phải để cho Đoàn phu nhân thu được lợi nhiều, lưu luyến không thôi, đơn giản là muốn cả đời này ở trong tổng công ty.
Trợ lý Lý ít nhiều cũng đã hiểu được tâm ý của Đoàn Hồng Huyên, người làm trợ lý cũng kiêm luôn bạn tốt như anh ta, đương nhiên phải hết sức giúp đỡ rồi.
Có điều, nơi đầu tiên phải tham quan, đương nhiên là văn phòng của tổng tài rồi.
Tòa cao ốc Đoàn Thị nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất của trung tâm thành phố s, tổng cộng có 66 tầng, sừng sững trong mây, hùng hậu vĩ ngạn, cũng là một kiến trúc có tính tiêu chí của thành phố s.
Mà một loạt phòng tầng 66 trên cùng đều là văn phòng tổng tài của Đoàn Hồng Huyên, có thang máy riêng, thang máy vừa mở ra liền là phòng khách rộng rãi, một số cánh cửa dẫn tới những căn phòng khác nhau. Có thể nói tương đối sang trọng.
Ngải Tử Lam nhìn mà choáng.
Tập đoàn Đoàn Thị quả không hổ danh là tập đoàn tài phiệt hàng đầu châu Á. Không có gì là lạ khi người ta theo đuổi Đoàn Thị ở khắp mọi nơi.
Có điều, đây không phải là cái mà Đoàn Hồng Huyên muốn thể hiện, Ngải Tử Lam cũng không vì những thứ này mà bị câu dẫn, liền trực tiếp đưa Ngải Tử Lam tới văn phòng.
Đập vào mắt là một dãy cửa sổ sát đất, có điều hiện tại ánh sáng không được tốt cho lắm, phần lớn đều che rèm. Phía trước là một chiếc bàn làm việc lớn cùng ghế sofa, trên bức tường bên trái ba màn hình lớn độ nét cực cao đặt cạnh nhau, bên phải không có gì.
Ngải Tử Lam đang thắc mắc không biết bên phải dùng để làm gì, thì thấy Đoàn Hồng Huyên lấy chiếc điều khiển trên bàn, ấn một nút, bên phải liền xuất hiện slide lớn.