Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 24: Hợp tác làm ăn

Sáng hôm sau, Hoàng thức dậy sớm chuẩn bị nhiều thức ăn hơn mọi ngày, Milenia đã không còn đau đớn nữa nhưng vết đen trên mặt lại nhiều hơn một chút, cô ta không tỏ vẻ gì khác, vẫn sinh hoạt như bình thường. Sau bữa sáng, hắn lập tức bỏ vào phòng, chỉ nói lại với Milenia:

- Nếu không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền tôi.

Vấn đề quan trọng nhất hiện nay là tiền, có tiền mới mua được nguyên liệu cấp cao chế thuốc, có tiền mới đi đấu giá được, vấn đề thứ hai còn từ từ tính nhưng việc của Milenia đã như lửa cháy tới mông, không thể nào chậm trễ được. Hoàng tính tới tính lui thì khả dĩ vẫn phải là đi bán thuốc, tốt nhất là làm sao tuồn được vào lượt đấu giá sắp tới, nhưng vấn đề là thông qua ai và cách thức làm sao thì hoàn toàn mù tịt, hắn cũng không muốn mình lộ mặt ra khi chưa thể tự bảo vệ bản thân. Suy đi nghĩ lại một hồi bỗng Hoàng nghĩ tới một người, đành phải đánh cuộc thôi. Hắn tiến đến bộ chế tạo bắt đầu làm việc, hơn nửa ngày mới mò ra, nó với Mienia:

- Tôi có việc phải đi, trông nhà cẩn thận nhé.

Nhìn nữ Dược Sư tiều tụy gật đầu khiến hắn rất phiền lòng, mình đã mang cô ta về thì phải có trách nhiệm, không thể nào nhẫn tâm nhìn người bên cạnh chết đi được. Hoàng đi lại gần ôm chặt lấy Milenia, tự nói thầm:

-Nhất định tôi sẽ không để cô phải chịu khổ nữa.

Hắn bắt xe đến khu đèn đỏ, bây giờ vẫn đang là buổi chiều, tất cả các viện đều đóng cửa chưa tiếp khách, khung cảnh vắng lặng khác hẳn bình thường. Hoàng đi thẳng tới chỗ Thera ở, vài người đang phụ trách chuẩn bị bên ngoài thấy có khách muốn vào liền nói:

- Vẫn chưa đến giờ mở cửa, mong ngài quay lại sau.

- Không cần, tôi tới tìm người, Thera có trong đó không?

- Xin lỗi ngài, hôm nay lịch của cô Thera đã kín hết rồi ạ, nếu muốn ngài có thể đăng kí lần sau.

Người nhân viên này vừa nói vừa đứng chắn ngang đường vào, do Hoàng ăn mặc bình thường lại đi một mình nên họ nhầm tưởng hắn muốn tới đây kiếm chuyện, tuy bây giờ vẫn rất nhã nhặn nhưng nếu còn dây dưa thì họ sẽ không ngần ngại tống cổ đi ngay lập tức. Hoàng còn đang phân vân thì một giọng nói ồm ồm thân quen vang lên:

- Có chuyện gì đấy, các người không lo dọn dẹp đứng túm tụm ở đây làm gì.

Khỉ đột đại ca từ trong bước ra, vừa nhác thấy bóng dáng Hoàng thì kêu lên:

- Thiếu chủ?

Hắn nhìn thoáng qua liền hiểu ra chuyện gì ngay, nói với mấy người nhân viên:

- Vị này để ta tiếp đón, mấy người đi làm việc đi.

Khỉ đột đại ca giải quyết xong, liền quay sang cười giả lả:

- Thật ngại quá, mời ngài vào.

Hoàng cũng không để ý, lập tức đi theo. Bên trong là một loạt nhân viên đang tất bật bày biện dọn dẹp, tuyệt nhiên không có bóng dáng một cô gái nào, chắc họ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Khỉ đột đại ca thấy hắn im lặng, sợ tên này vẫn đang để bụng chuyện vừa rồi, đành nói:

- Cô Thera đang ở trên phòng, thiếu chủ muốn gặp cô ấy không?

- Mẹ cả hiện có ở đây chứ?

- Bà ấy đang xử lý sổ sách phía sau.

- Nói với bà ta tôi muốn gặp.

Khỉ đột đại ca rất lấy làm lạ, hôm qua Hoàng vừa về thì mẹ cả đã gọi vào dặn dò nếu thấy tên nhãi này thì phải tiếp đón như khách quý hạng nhất, hắn muốn gì thì cứ tận lực mà chiều. Tuy thân hình to lớn nhưng khỉ đột đại ca không phải ngốc, mẹ cả là một con cáo già thành tinh, nếu mụ đã dặn thế chắc chắn là đã nhìn được món lợi gì đó, tên này hôm nay đến đây sớm thế này chả lẽ hai người bọn họ đã hẹn trước?

- Vậy... phiền ngài đợi một chút, tôi sẽ vào thông báo.

Hoàng gật đầu rồi tùy tiện kiếm một chỗ ngồi xuống, vài phút sau đã thấy khỉ đột đại ca chạy ra, chỉ tay vào trong nói:

- Mẹ cả đang chờ.

- Cám ơn.

Hoàng dợm đứng dậy, bỗng nghĩ ra cái gì đó, hỏi lại:

- Tên anh là gì?

- Amon, thưa thiếu chủ.

- Ừ, cầm mấy đồng lẻ này uống rượu đi.

Hoàng vừa nói vừa quăng ra mấy tờ tiền rồi đi vào, khỉ đột đại ca chờ hắn đi khuất mới vội vàng nhặt lấy, tới hơn hai ngàn Kron, chẳng trách mẹ cả lại bảo mình phải đón tiếp hắn đàng hoàng, đúng là dân có tiền mà. Trong khi Amon vui sướиɠ thì Hoàng lại đau lòng muốn chết, mấy ngàn Kron đấy, tiền chứ có phải lá cây đâu, hắn đang bực bội thì có một giọng nói êm ái vang lên:

- Thiếu chủ, sao hôm nay lại muốn gặp riêng thế này, ta sợ mình hầu hạ cậu không được chu đáo.

Hóa ra Hoàng đã đi vào một căn phòng tiếp khách nhỏ, mẹ cả đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, sóng mắt lung linh nhìn vô cùng quyết rũ. Hoàng tuy chỉ mới gặp một lần nhưng cảm giác bà ta có thể đoán mình nghĩ gì làm hắn rất khó chịu.

- Vào vấn đề chính đi, hôm nay tôi đến có việc muốn bàn.

Hoàng nói xong liền móc ra bốn lọ hồi phục sơ cấp đặt lên bàn, cất giọng:

- Bà chị chắc biết đây là thứ gì rồi đúng không?

Mẹ cả hơi nhướng mày lên, nhìn mấy lọ dung dịch đỏ thẫm trước mặt, mặt không thay đổi, nở một nụ cười duyên, đáp:

- Ta kiến thức nông cạn, thiếu chủ cứ nói.

- Đây là thuốc chữa thương sơ cấp do tôi làm ra.

- Thiếu chủ, chắc cậu có hiểu lầm gì rồi, chỗ này không phải hiệp hội mạo hiểm hay đấu trường, cậu mang mấy bình thuốc này đến đây làm gì?

Bà ta nói rất bình thường nhưng trong lòng hơi thất vọng, từ khi Thera đột nhiên từ một kẻ vô danh đột nhiên trở thành người đứng đầu trong viện, mẹ cả đã để ý và biết sự lột xác này nhờ một lo nước hoa do tên tự xưng “Thiếu chủ” này đưa cho, đến chín phần mười gã là một dược sự, tuy không rõ mục đích là gì nhưng mẹ cả rất nhạy cảm hiểu rằng nếu lôi kéo được hắn sẽ là một món hời không nhỏ. Thuốc chữa thương sơ cấp, thứ này đối với người như bà ta có khác gì nước lã.

Hoàng không nói chỉ lẳng lặng móc từ trong ngực ra một con dao nhỏ, vạch áo ra đâm mạnh vào vai phải. Hắn thản nhiên rút ra để mặc máu chảy ròng ròng, bình tĩnh mở nắp đổ một phần tư thuốc lên, vết thương lập tức cầm máu, khép miệng rồi mọc da non với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Hoàng lấy khăn lau sạch máu để lộ ra bờ vai hoàn hảo không tì vết, im lặng chờ đợi.

Mẹ cả nhỏm hẳn người dậy, cầm lấy lọ thuốc Hoàng vừa sử dụng, nghi hoặc quan sát thậm chí đổ ra một chút xem thử, vẫn không tìm ra có gì khác biệt, đây chính xác là một lọ chữa thương sơ cấp không nhầm đi đâu được. Hoàng nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của bà ta mà cười thầm, thuốc hắn làm ra lấy nguyên liệu ở đây tất nhiên về bản chất giống nhau, chỉ có tác dụng là khác thôi, có cho Đại Dược Sư cấp một tỉ phân tích cũng đừng hòng mà ra được. Mẹ cả săm soi không có kết quả, đặt lọ thuốc trở lại, dò hỏi:

- Thiếu chủ, cậu là Đại Dược Sư?

Đại Dược Sư là những người được công nhận đạt cấp tám trở lên, dù ở bất cứ chỗ nào cũng là hàng hiếm, nếu không suốt ngày vùi đầu nghiên cứu thì cũng bị các thế lực lớn lôi kéo. Hoàng mặt mũi trẻ măng, nhìn không có một điểm nào giống, nhưng nếu không phải vậy thì giải thích làm sao với mấy lọ thuốc này. Mẹ cả cũng là người lõi đời, tuy không biết trên đời này có thần dược chữa bách bệnh hay không, nhưng hiệu quả của mấy lọ “hồi phục sơ cấp” này thì sợ rằng cả đế quốc Ramas này cũng chả có nơi nào bằng được, nó phải tương đương với mấy thứ cho Hoàng gia sử dụng.

- Bà chị thấy sao?

Hoàng không đáp mà hời hợt hỏi lại, đây là một trò chơi tâm lý, càng làm ra vẻ không quan tâm thì người ta lại cảm thấy mình bí ẩn. Mẹ cả cũng không muốn đoán bừa, bèn hỏi tiếp:

- Cậu muốn ta làm gì?

Cá cắn câu rồi đây. Hắn nghĩ thầm.

- Đơn giản thôi, ở kì đấu giá sắp tới chị hãy đem ba lọ này lên sàn, lợi nhuận được bao nhiêu chúng ta chia đôi, còn lọ dùng dở này thì coi như quà ra mắt vậy.

Mẹ cả nghe vậy lại càng nghi ngờ, Dược Sư vốn là những người dùng tiền như nước, một Đại Dược Sư có khả năng làm ra mấy thứ này chắc chắn không để ý tới chỗ đấu giá ở một thành Roc bé tẹo. Nếu bảo thử nghiệm thuốc thì lại càng vô lý, thực sự là không thể hiểu nổi.

- Thiếu chủ, cậu thực sự muốn đem bán chỗ thuốc này?

- Sao có vấn đề à? Hay bà chị chê nó không đủ tiêu chuẩn?

- Cậu lại nói đùa rồi, ý tôi là một thứ quý giá như vậy...

- Hử, chỉ là vài lọ chữa thương sơ cấp, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thôi.

Đến nước này thì mẹ cả chả còn lý do gì để phân vân nữa, một cơ hội tốt như thế này không nắm lấy họa chăng có bị thiểu năng. Bà ta lấy ra một chiếc thẻ vàng óng đặt lên bàn rồi nói:

- Coi như đây là một chút tấm lòng của tôi, mong cho chúng ta hợp tác thành công.

Hoàng thản nhiên thu lấy tấm thẻ. Mẹ cả thấy hắn không có một chút gì gấp gáp lại càng thêm chắc chắn, tên này không bán mấy lọ thuốc này vì tiền, nói tiếp:

- Cậu gặp Thera luôn chứ?

- Không cần đâu, việc chính đã xong, tôi vẫn còn vài thứ lặt vặt phải lo. Khi cần tôi sẽ tìm bà chị sau.

Hoàng nói xong đứng dậy, mẹ cả nhìn bóng lưng hắn từ từ khuất dạng, trên miệng nở một nụ cười kín đáo. Cơ hội hợp tác với một Đại Dược Sư, đó chính là thứ cực kì đáng giá, còn về phần các lọ thuốc kia, bản thân bà ta đã có dự tính sẵn trong đầu.

Amon vẫn đang lâng lâng hưởng thụ cảm giác tiền từ trên trời rơi xuống bỗng thấy vị thiếu chủ đi ra ngoài, gã sốt sắng tiến lại, chưa kịp nịnh hót thêm thì Hoàng đã nói:

- Nói với mẹ cả chăm sóc Thera giùm tôi.

Hoàng nhanh chóng đi khuất khỏi con đường, kiếm một chỗ khuất mới bỏ tấm thẻ ra xem. Đây là một loại ngân phiếu chuyên dùng cho giao dịch lớn, nó cũng giống như séc thời hiện đại, chỉ cần người sở hữu chuyển quyền thì ai cũng có thể dùng thoải mái. Hắn kiểm tra số dư bên trong, hơn năm trăm ngàn Kron, mụ cáo già này cũng biết lấy lòng người khác đó, tuy đây không phải số tiền lớn so với số lọ thuốc kia nhưng với một người lần đầu gặp mặt thì quả là không tệ. Trên cơ bản chỉ tốn chưa tới một ngàn Kron nguyên liệu, cảnh dùng dao đâm vào tay thuần túy là quảng cáo, trước đó hắn đã bôi thuốc làm tê cơ, mất cảm giác nên không thấy đau.

- “Tùy tiện làm vài thứ vớ vẩn cũng kiếm được kha khá”

Tuy tình hình thuận lợi nhưng Hoàng không có ý định sẽ bán thuốc kiểu này cả đời, chẳng qua trước mắt cần một lượng tiền lớn mới phải bắt buộc làm như vậy. Một kẻ chưa có chỗ dựa, nếu nổi quá nhanh rất dễ dần đến tai họa vào thân. Mẹ cả này chung quy cũng chỉ là một mụ tú bà, gặp một Đại Dược Sư không rõ danh tính còn có chỗ cố kị, chưa chắc bọn nhà giàu lắm tiền đã hòa nhã với mình như vậy, nếu thực lực bản thân còn yếu rất dễ trở thành con cờ trong tay người khác. Nhưng việc trước mắt vẫn là phải tìm cách cứu Milenia đã.

Hắn nắm chặt tấm thẻ trong tay, nhớ lại một vài công thức quen thuộc. Từ giờ đến khi đấu giá vẫn còn một khoảng thời gian, nhất định phải tìm đủ nguyên liệu, ít nhất không để nữ Dược Sư phải chịu đau đớn nữa.