Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 17: Chàng trai thật thà

Đã biết hiệu quả tuyệt vời của thuốc chữa thương do mình làm ra, Hoàng bây giờ có thể lên kế hoạch cho tương lai, với tác dụng như vậy thì mọi người lại chả tranh nhau mua mình ấy chứ. Sau một vòng chạy bộ như thường lệ, hắn hớn hở đi về, định bụng bảo Milenia liệt kê toàn bộ công thức cũng như nguyên liệu mà cô ta biết để sử dụng “chuyển đổi tương đương”, làm ra nhiều loại thuốc cấp cao hơn. Milenia đang dọn dẹp phòng ngoài, hắn thấy vậy hỏi luôn:

- Mil này, tổng số công thức, nguyên dược liệu mà cô biết là khoảng bao nhiêu?

Nữ Dược sư xoay người lại, nhỏ nhẹ trả lời:

- Thưa thiếu chủ, tất cả những thứ từ cấp bảy trở xuống tôi đều nắm rõ ạ.

- Hả, sao lại có chuyện cấp độ ở đây?

Hoàng ngạc nhiên hỏi, tất nhiên nếu các dược sư phải cần cấp độ tương ứng để điều khiển nguyên lực trong quá trình chế tạo, nhưng đối với nguyên liệu thì tại sao phải giới hạn, chúng nó là vật chết cơ mà.

- Thưa thiếu chủ, một dược sư hợp cách muốn ra ngoài làm việc bắt buộc phải trải qua đào tạo chuyên môn, trong quá trình đó các giáo viên sẽ căn cứ vào cấp độ của họ mà có tiến trình giảng dạy khác nhau. Một Dược sư cấp năm chỉ có thể học công thức và phương thức nhận biết nguyên liệu đồng cấp, điều này để tránh việc các học viên trẻ bị xao nhãng kiến thức nền.

Nghe qua thì rất có lý, một Dược sự trên cơ bản vẫn phải sử dụng nguyên lực làm nền tảng, nếu chưa đủ kinh nghiệm lại cố gắng vượt cấp đúng là không tốt. Nhưng cái vụ này rõ ràng là một kiểu chèn ép, bắt buộc cái Dược sư phải luôn luôn lệ thuộc vào học viện đào tạo ra mình nếu muốn nâng cao trình độ. Hoàng thì nghĩ đến một thứ khác phiền phức hơn, vậy là về sau nếumuốn chế thứ gì ở cấp cao, phải cần một Đại dược sư cấp tám hoặc tiếp tục cho Milenia đi học, cái nào cũng dẫn vào lối mòn tắc tịt. Hắn vò đầu bứt tóc một lúc, sau đó nói:

- Tôi có việc này cần nhờ, cô hãy viết lại toàn bộ những gì mình biết, nhất là tính năng các loại nguyên liệu, càng nhiều càng tốt. Bắt đầu từ hôm nay cô không cần làm gì cả, cứ chuyên tâm vào việc này là đủ.

- Như ý ngài thưa thiếu chủ.

Milenia đáp xong liền đi vào phòng bắt đầu liệt kệ, bây giờ thì khai thác từ cô ta được bao nhiêu thì cứ khai thác, được nước nào tính nước đấy thôi. Hắn cũng đi lấy số nguyên liệu còn thừa, làm thêm ba lọ trị thương sơ cấp, chuẩn bị thức ăn cho cả ngày, bận rộn mãi đến quá trưa mới ăn qua loa một chút, gọi Milenia ra rồi nói:

- Bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài, thức ăn tôi đã làm để trên bàn kia rồi, đói thì lấy mà ăn, đừng để xảy ra sự việc như hôm qua nữa. Nếu tôi về muộn thì không cần đợi đâu.

Hoàng vừa nói vừa lấy ra một lọ trị thương sơ cấp, đưa cho Mil và bảo:

- Nếu có chuyện gì xảy ra thì uống cái này vào, được chứ. À không, tất cả những gì tôi vừa nói đều là lệnh hết, thế nhé.

Hắn không muốn tài sản quý nhất của mình hiện giờ xảy ra điều gì bất trắc, Milenia nhìn chủ nhân tất bật lo này lo nọ, không giống giả vờ, đành nói:

- Thiếu chủ yên tâm, tôi sẽ làm đúng như những gì ngài bảo.

- Ờ, nếu vậy thì tốt. Ở nhà cố gắng viết cho xong nhé, tôi đi đây.

Sau khi xem xét hết lượt, chắc chắn là không còn việc lấn cấn gì nữa Hoàng liền đi. Hắn ghé mua một cái áo choàng dài trùm kín đầu, đeo cái mặt nạ hôm qua lên, nhìn qua trông rất giống một tên buôn lậu, bảo đảm không ai nhận ra rồi mới gọi xe đến khu phía Nam

Thành Nam là chỗ ở của dân giàu, hàng quán sang trọng nhiều như nấm sau mưa, dịch vụ đắt gấp năm gấp mười chỗ khác, đυ.ng một tí là vài trăm tới vài ngàn Kron. Cơ bản Hoàng không muốn mò tới đây phá của, nhưng nếu muốn tẩy não tên Thương thủ, không tỏ ra là người có tiền không được. Hắn xuống xe, nhìn quanh quất một lúc thì thấy Gon đang đứng thu lu một góc, hắn tiến lại gần vỗ vai anh ta, nói:

- Đi theo ta.

Hoàng vẫn đeo chiếc mặt cũ, Gon nhận ra ngay, cả hai cùng vào một quán ăn gần đó. Nhân viên liền tiến ra chào, Hoàng quẳng ra năm trăm Kron rồi tiến thẳng lên lầu, thái độ trịch thượng hết mức có thể, gọi tùy tiện vài thứ rồi ra hiệu cho lui, người này lại cứ tưởng vớ được khách sộp, hí hửng đi xuống, Gon có vẻ chưa đến mấy chỗ sang trọng này lần nào, cứ khép nép trông đến tội. Hoàng lên tiếng trước:

- Có biết vì sao ta cứu ngươi không?

Gon cúi rạp đầu xuống đất, đáp rất to:

- Ngài đã ra tay cứu giúp một lần, tôi nợ ngài mạng sống gì, chả cần trong khả năng có thể tôi sẽ làm mọi thứ để trả ơn, không cần biết có lý do gì.

- “Thằng nhóc này, có vẻ dễ dụ”

Hắn chưa vội nói ra mục đích của mình mà tiếp tục hỏi:

- Ngươi có vẻ không phải là kẻ liều mạng vì tiền, tại sao lại tham gia một trận đấu không có cơ hội thắng?

- Tôi....

- Nếu không muốn nói thì ta sẽ không ép, nhưng nên nhớ mục đích chỉ có thể đạt được thông qua cách thức đúng đắn và hiện tại ta là cứu cánh duy nhất mà ngươi có.

Gon cúi đầu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cắn răng bắt đầu kể. Nguyên do anh ta là cô nhi sống trong khu dân nghèo ngoại thành Roc cùng sống với năm người bạn khác, trong đó có một cô gái tên Lea. Mấy ngày trước, một đám người không rõ danh tính nhân lúc Gon không có nhà, đã tiến vào gϊếŧ hết mọi người và bắt Lea đi mất, lúc anh ta về thì chỉ còn biết cố gắng lần theo dấu vết tới khu thành Tây. Muốn đi kiếm tiếp nhưng vào đâu cũng phải tốn tiền, tuyệt vọng anh ta đành đánh liều tham gia đấu trường, kết quả ngay trận đầu đã gặp đối thủ quá mạnh, nếu không phải Hoàng tình cờ theo dõi thì đã chết rục xương rồi.

- “Bắt cóc dân nghèo à, chắc lại dính tới chuyện đấu giá đây”.

Rõ ràng ở những khu ổ chuột, tính mạng dân cư thường không được chính quyền quan tâm, bất cứ chế độ nào cũng muốn vắt tiền từ dân chúng, bọn bần cùng rách nát hẳn không được tính vào nguồn thu quan trọng, có chết vài kẻ cũng chả ai bận lòng. Tới chín phần mười, cô gái kia đã bị bọn buôn nô ɭệ bắt đi, chúng không dám cả gan gây án giữa nội thành nhưng mấy chỗ dân nghèo thì khác. Nếu hắn đoán không nhầm, trong dịp đấu giá lần tới, thể nào Lea cũng có mặt trên sân khấu ở khu nhà giàu, còn ai mua và dùng vào việc gì thì chả cần phải nghĩ nữa. Hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Cô gái đó là gì của ngươi?

Gon lúng túng không đáp, Hoàng hơi bực mình, xẵng giọng:

- Câm rồi sao, ta hỏi cô gái đó là gì của ngươi?

- Dạ..... tôi coi Lea như em gái ruột.

- Em gái ruột sao? Ta thì thấy giống như người yêu hơn, đúng chứ.

Chàng trai không đáp nhưng thái độ và khuôn mặt đỏ dừ đã tố cáo anh ta, Hoàng nói tiếp:

- Nếu đã như vậy, có lẽ ngươi sẽ không thể toàn tâm toàn ý làm việc cho ta được, cứu sống cũng vô ích.

Gon nghe thế thì đờ người ra, lập cập quỳ xuống, đập đầu liền mấy cái, hốt hoảng nói:

- Xin hãy chờ tôi cứu Lea, sau đó ngài muốn tôi chết cũng được.

Hoàng ngồi im không nói vì đang phải suy tính về lợi ích có thể thu được, hắn chẳng hề quan tâm câu chuyện tình yêu rất lãng mạng có thể viết thành sách vừa nghe, nhưng ít nhất Gon cũng có thể giúp bản thân hiểu thêm về các cách thức chiến đấu tại đây, kể cả anh ta có chết hắn cũng đâu mất gì. Quyết định như thế đi:

- Nhà ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Mười tám thưa ngài.

- “Vậy mà vẫn cấp bốn, có vẻ không dùng được”

Hoàng hoàn toàn đem Milenia để làm thước đo so sánh, theo hắn nếu trước mười tám tuổi không đạt nổi cấp sáu thì quá giẻ rách, quên bẵng đi rằng trường hợp cô ta là ngoại trong ngoại lệ, nhiều người cả đời cũng chả thể lên nổi cấp năm, đến Igor hay Sabat của Nanh hổ cũng đang kẹt lại cấp bốn. Hắn coi như triệt để đem Gon xếp vào hàng ngũ vô dụng, nói tiếp:

- Ta không hứa chắc sẽ giúp nhưng ít nhất cũng sẽ cho ngươi một cơ hội để tự giải quyết. Tối mai hãy đến đấu trường đợi ta, nhớ mang theo vũ khí.

Gon hơi không theo kịp lối suy nghĩ của tên lập dị này, ngơ ngác nhìn Hoàng bước đi mất, đến khi nhân viên lên thu dọn phòng mới sực tỉnh, luống cuống đứng lên, đến tận lúc ở ngoài đường vẫn còn rất mơ hồ.

Về phần Hoàng, hắn rảo qua chợ dược liệu, bỏ hai ngàn Kron mua thêm nguyên liệu để chế mười lọ hồi phục sơ cấp rồi mới về nhà. Milenia đã viết ra hơn mấy chục trang tài liệu, Hoàng tiện tay lấy xem luôn. Cô ta miêu tả rất chi tiết về từng loại nguyên liệu, từ hình dáng, màu sắc, mùi vị cho đến công dụng, cách điều chế và cả tác dụng phụ, thậm chí nữ dược sư còn kĩ đến nỗi vẽ cả hình, google cũng chỉ đến mức này là cùng. Hoàng tốn hết nửa tiếng để nạp toàn bộ vào cơ sở dữ liệu giả kim thuật, rất hài lòng xoa đầu Milenia, khen ngợi:

- Làm tốt lắm, cứ tiếp tục nhé, tôi trông cậy cả vào cô đó.

Bây giờ chỉ cần nắm đủ tất cả các loại nguyên liệu, một số công thức cơ bản là có thể dùng “chuyển đổi tương đương” làm ra nhiều loại thuốc cũng như đồ chơi khác. Gon hơi yếu, nếu chỉ dựa vào mấy lọ hồi phục sơ cấp giữ mạng là chưa đủ, cần nhiều dụng cụ xịn hơn. Hoàng sử dụng hết số nguyên liệu vừa mua làm ra thêm mười lọ, chất đầy trong người mới tạm yên tâm.

Buổi tối hôm sau, hắn đón xe đến khu thành Tây, đi thẳng đến chỗ đấu trường gặp Gon. Anh chàng Thương thủ có vẻ hồi hộp cả ngày hôm qua, vừa thấy Hoàng liền hỏi:

- Thưa ngài, chúng ta đến đây làm gì?

- Từ giờ ngươi đã coi như đã làm việc cho ta, hãy gọi ta là thiếu chủ.

- Vâng, thưa thiếu chủ.

Gon ngại ngùng sửa lại, người đeo mặt nạ này cho anh ta một cảm giác rất kì lạ, rất bất an nhưng lại đáng tin cậy. Hoàng nói tiếp:

- Không phải ngươi muốn kiếm tiền tìm người yêu sao, nơi đây chính là chỗ thích hợp nhất rồi.

- Nhưng thưa thiếu chủ, hôm trước ngài cũng thấy rồi, tôi không đủ trình độ để đấu với mấy người tại đây.

- Yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi có muốn thua cũng khó. Vào trong thôi.

Hoàng vừa nói vừa bước đi, Gon chẳng biết làm thế nào đành bám theo sau. Cả hai tiến vào cổng dành cho đấu sĩ, một người bảo vệ mặc áo giáp da tiến ra chặn đường, hỏi:

- Đến đăng kí hay lĩnh tiền thưởng?

Gon còn đang không biết mở lời thế nào thì tên đeo mặt nạ kế bên đã nói:

- Cậu ta là người đăng kí, tôi chỉ đi theo cầm đồ phụ thôi.

Bảo vệ liếc qua vài lần, thấy không có điểm gì đáng ngờ, nói:

- Đi vào trong năm mươi mét, bàn đăng kí phía bên phải.

- Cám ơn.

Hai người yên lặng tiến vào, trong khi Hoàng chăm chú quan sát thì Gon lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng nhịn không được, lên tiếng:

- Thiếu chủ, xin thứ lỗi, nếu ngài muốn đem tôi lên sàn đấu chỉ để giải trí thì có thể đợi sau được không, tôi muốn đi tìm Lea ngay.

Hoàng dừng lại, liếc qua, chiếc mặt nạ như nhìn xoáy vào mặt làm anh chàng Thương thủ sợ sệt chùn chân. Một lúc sau, hắn lên tiếng:

- Ta không bao giờ làm chuyện vô ích, cứ kiên nhẫn đi, sau đêm nay ngươi sẽ có số tiền mà cả đời mơ cũng không được. Đừng nói là tìm người yêu, ngay cả mua đấu giá cô ta vẫn còn dư. Đi nhanh lên thôi, đừng để trễ giờ.