Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 5

Liệu hắn sẽ tìm tôi không nhĩ? Tôi chắc 80 đến 90 phần trăm. Không có gã Hoàng Đế nào lại bỏ qua một... "mỹ nhân" như thế được. Ồ! Có vẻ như tôi hơi bị tự tin về mình rồi. Nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì đã nằm gọn trong tay tôi hơn 50 phần trăm rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Giờ này có điên mới vác xác đến Ngự Hoa Viên, tiếc thật, nhưng để bảo toàn tính mạng nên tôi đành lần mò về đường cũ.

Ơ! Khoang đã! Tôi nhớ ra con mụ điên ban nãy, nếu tôi lại đi nhầm vào con đường ban nãy thì tôi sẽ chết nhanh hơn là bị tên Hoàng đế đó bắt.

Làm sao đây?

Nhìn đoàn người đó đã xa tít chỉ còn thấy những chấm li ti, tôi đứng dậy chạy theo đoàn người như bị ai đó thúc giục.

Để lại mình tôi nơi thâm cung này thật đáng sợ.

Tôi chỉ dám đi phía sau họ và chừa khoảng cách đủ để họ không nhận ra có người theo phía sau.

Khi đến ngự hoa viên rộng lớn, tôi liền tản ra đi tìm con đường thường đi cùng với Huệ Phi đến đây để quay trở lại Ngọc Cẩm Cung.

"Tuệ Nhi..." Tôi đang có ý định đi thêm một bước nữa thì tiếng gọi của Huệ Phi vang đến tai tôi từ phía sau.

Đằng sau, Huệ Phi đang vén váy lên đi vội đến nơi tôi đứng, gương mặt chị ta lộ rõ sự lo lắng với tôi.

"Em không sao chứ?" Huệ Phi vừa nói vừa đưa mắt ngó xung quanh

"Không ạ! Liệu hắn... à Hoàng Thượng sẽ gϊếŧ em sao?"

"Không! Người sẽ không gϊếŧ em vì người nhận ra em là một mỹ nhân, thế nào Người cũng sẽ không buông tha cho em, nhưng không sao đâu! Ta sẽ không để Hoàng Thượng bắt được em và sẽ cố thuyết phục Người quên em..."

"Vậy tại sao Huệ Phi nương nương lại sợ em bị Hoàng Thượng tìm ra? Dù sao Hoàng Thượng sẽ không gϊếŧ em mà..." Tôi giả vờ hỏi Huệ Phi với chất giọng ngây ngô, dù rõ trong lòng tôi biết chị ta sợ tôi sẽ "cướp chồng" của chị ta đây mà. Tôi chẳng cần! Cứ tưởng tôi ham thích cuộc sống trong cung cấm này lắm sao?

Sắc mặt Huệ Phi đanh lại như vừa bị tạt nước lạnh vào mặt, sau một hồi đờ mặt ra chị ta mới mấp mé nói đại ra một lý do nào đó.

"Ta thấy em còn trẻ tuổi, không thể bị nhốt mãi trong cung cấm này. Nếu để Hoàng Thượng tìm thấy, Người sẽ bắt em ở lại Long Thành này mãi mãi..."

Để làm gì? Ý chị ta nói, "làm thú cưng" của hắn ta đó hả?

Đáng sợ!

Không được! Tôi không thể để bị bắt được.

"Nương nương! Xin người giúp Tuệ Nhi rời khỏi nơi này, xin Người..." Tôi quỳ thụp xuống cố nặn ra hai giọt nước mắt, mãi chỉ thấy mắt mình nhòe nhòe mà chẳng thấy giọt nước mắt nào trào ra khỏi mắt.

Chị ta cúi người đỡ tôi đứng dậy.

"Được được, ta sẽ giúp em, nhưng không phải ngay lúc này. Ta bận rồi, ta phải đến dự tiệc cùng Hoàng Thượng và Thái hậu, em hãy về phòng đi. Tối đến ta sẽ đến tìm em..."

Chưa để tôi trả lời, chị ta rón rén đi mất dạng.

Đông người thế này, tên Hoàng đế ấy sẽ chẳng dám manh động đâu, huống hồ còn có sự xuất hiện của "lão Thái Hậu" tôn kính kia kia.

Bỏ ra chút đỉnh thời gian để tò mò không có gì là không tốt.

Tôi vội cúi xuống chà tay xuống đất rồi quẹt lên mặt mấy đường để tránh bị bọn người ban nãy nhận ra, đặc biệt là lũ quan lại háo sắc.

Ở đây, cung nữ thì mặc đồ y nhau nên chẳng ai phân biệt được các cung nữ với nhau nếu nhìn từ xa.

Tôi đi đến gần sảnh chính, nơi bày đầy các bàn yến tiệc long trọng, đưa mắt đến bàn to bự nhất, sang trọng nhất chính là cái người ban nãy đã mém chút nữa gϊếŧ tôi bằng ánh nhìn.

Bên cạnh là một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chắc hẳn chính là người đã cướp mắt trái tim vị Hoàng đế kiêu hùng trong tay Huệ Phi tỷ tỷ đây mà, nhìn cô ta có nét từa tựa người dân tộc, chắc hẳn là mỹ nhân được cống nạp của một dân tộc nhỏ miền núi nào đó.

Sau đó tôi cũng thoáng nghe bọn cung tì nói đi nói lại về vị mỹ nhân này, cô ta chính là Kim Thục Phi, đúng chất là con của trưởng tộc của một tộc thiểu số vùng núi phía Bắc.

Đưa mắt sang bên cạnh, một lão bà tóc lúng phúng bạc, gương mặt rạng ngời từa tựa hắn. Có vẻ như bà ta không được vui lắm, có lẽ như lý do chính đáng nhất là sự xuất hiện của Kim Thục Phi yêu kiều kia, xem kìa! Hầu như các vị nương nương khác có nét mặt tương tự. Thật tội nghiệp.

"Hồ Ly tinh..." Giọng nói như đây nghiếng của một trong số vị phi tần lọt vào tai tôi không sót một chữ.

Hẳn là nói mỹ nhân Kim kia, đúng thật thì cô ta có phần lả lơi hơn là một vị phi tần cao quý đầy tôn nghiêm.

Thục Phi là người có quyền lực cao nhất hiện nay sau "lão bà" Hoàng Thái Hậu, rõ là cô ta được Hoàng đế sủng ái vô cùng, chức quyền của cô lớn hơn Huệ Phi một bậc, tức cô ta thuộc hàng "nhị giai phi". May thay Kim không phải là Nguyên Phi, nếu không cả hậu cung sẽ loạn lên cho xem.

Nhưng dù sao thì trong tương lai, cô ta sẽ bị cho "ra rìa" sớm thôi.

Đang mãi ngắm nghía những con người thời cổ đại lừng danh này thì tâm trí tôi bị kéo ra khỏi đám suy nghĩ bởi một câu nói vang vọng khắp rừng núi của Tiểu Nô.

"Tuệ Tuệ..."

Lập tức quay lưng sang, tên tiểu thái giám đáng ghét này đang lao đến tôi với tốc độ chóng mặt, chợt nhận ra điều xấu, tôi quay sang nhìn tên hoàng đế, hắn đã biến mất từ khi nào, hệt như bóng ma lúc ẩn lúc hiện.

Chắc hắn vừa đi đâu đó, may thay hắn không có ở đây để có thể nghe câu nói lãnh lót như chim sơn ca của Tiểu Nô.

Tiểu Nô vừa nhào đến thì tôi đưa tay chụp miệng "chị" ta lại.

"Cậu điên hay sao mà gọi tên tôi to thế, đặc biệt lại là tên cúng cơm của tôi nữa... muốn bị ma bắt mất hồn của tôi à?"

"Ma...?" Mặt Tiểu Nô tái nhợt, phũi tay tôi ra "Thật sao?"

"À, tôi nghe nói thế! Tôi không hề gây thù chuốc oán với cậu, làm ơn tha mạng cho..."

"Hà hà! Cô cũng tin những câu chuyện đó sao? Tuệ Tuệ thay đổi thật rồi đấy..."

Cậu ta cười hí hí rất chi là khoái chí.

"Tin cái đầu của cậu, tôi bận rồi... tôi phải về Ngọc Cẩm Cung."

"Đợi đã, chỉ mới đến thôi mà! Vậy mà nói không đến..." Cậu ta bẹo má tôi, lặp tức tôi tránh mặt sang một bên, đúng là một tên lì lợm khó dạy. "Ơ mặt của cô sao lại..."

"Là lệnh của Huệ Phi nương nương, ta đi đây..."

Mặc cho "chị" ta há cứng họng, tôi vội bỏ đi.