Phùng Mật

Chương 5: Báo ân 5

Edit: Lựu Đạn

Ban đêm yên ắng, Lệ Nhuận Du ngủ

không

yên giấc, mở to mắt mà nhìn gương mặt xinh đẹp của tiểu thê tử, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng dần dần đến.

Chờ

hắn

ngủ mê, Mật Nhi

đang

còn trong cơn ngủ say lặng lẽ mở mắt, đến gần gương mặt

hắn

thổi

nhẹmột

hơi, liefn

đi

vào cơn mơ của

hắn.

Trong giấc mơ của Lệ Nhuận Du, bên ngoài có người giữ cửa cầm l*иg đèn đỏ treo cao cao, bên trong

thì

tân nương thanh nhã

đang

ngồi ngay ngắn

trên

giường,

hắn

là tân lang mặc

một

bộ hỉ phục đỏ thắm, bị

một

đám bằng hữu đá văng vào trong tân phòng.

Dưới ánh nến ấm áp,

hắn

thật

cẩn thận mà mở khăn voan trùm đầu của nương tử ra,

trên

mặt tràn đầy kích động và ý cười thỏa mãn.

Mật Nhi thức dậy là lúc trời sáng tỏ, nhìn nam nhân

đang

say giấc mà cười lên

thật

ngọt ngào.

Có da thịt gần kề, thái độ Lệ Nhuận Du đối với Mật Nhi tốt hơn rất nhiều, nhưng có

một

vài chuyện

hắnvẫn là rất cố chấp, giống như chuyện Mật Nhi hàng đêm hầu hạ

hắn

đi

tiểu tiện, càng

không

cho phép nàng xi xi cho

hắn, nhưng mỗi đêm

hắn

cũng đều để nàng tắm gội.

Trong phòng tắm đầy hơi nước, Mật Nhi thường tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt

hắn, có chút ngại ngùng mà dùng tay che lấy bầu ngực, nhưng Lệ Nhuận Du lại

không

cho nàng làm như vậy,

hắn

dùng ánh mắt trầm tĩnh ôn nhu chăm chú nhìn khắp thân thể trắng nõn xinh đẹp của nàng.



ràng là ngay cả tay còn chưa chạm vào mà lại thường làm cho nước xuân thiếu nữ tràn lan, đôi mắt như sóng ngầm, giống như vừa bị ai đó hung hăng trêu chọc qua.

Cự long nam nhân có thể bị phế nhưng những ngón tay thon dài rất là linh hoạt, đem hoa huy*t thiếu nữa đùa bỡn kéo cánh hoa ra cả bên ngoài, mật dịch dầm dề, toàn bộ nhà tắm đều mang theo hương vị hoan ái của bọn họ.

Lệ Nhuận Du thích ngửi mùi vị này, trầm mê đến nỗi gần như là biếи ŧɦái, Mật Nhi lại thích vỗ về chơi đùa cự long bên dưới của

hắn, mấy năm nay nó cứ nằm yên mà miềm oặt như vậy, nhưng vẫn có vẻ rất lớn, có thể thấy trước đây nó hùng dũng biết bao nhiêu.

Ba năm trước,

hắn

ôm nàng trong lòng, rình trộm xem đại công tư tuyên da^ʍ cùng nha hoàn ngay cửa động giả sơn, thấy đại công tử trước là đem nùng tinh trắng sữa bắn vào miệng nha hoàn nọ, sau lại bắn lên vách đá lạnh lẽo, còn bắt nha hoàn kia liếʍ sạch cự vật của mình.

trên

đường trở về, Lệ Nhuận Du hơi thở thô gấp, cự vật to lớn muốn phình lên muốn chọc rách đũng quần, làm cho nha hoàn nhìn thấy thêm ngượng ngùng cùng tò mò, hận

không

thể mà thành ính quỳ gối giữa hai chân

hắn, đem bạch trọc đẩy ra ngoài để cho dạ dày các nàng chứa hết những dòng sữa nóng bỏng đó.

Cự vật của

hắn

chưa từng chạm qua nữ nhân, lại có thể làm cho nữ nhân kinh ngạc cảm thán

khôngdứt.

Bây giờ trong viện

không

còn các nha hoàn trước kia nữa, cự vật của

hắn

chỉ thuộc về mỗi

một

mình nàng mà thôi, liếʍ mυ'ŧ cự vật của

hắn

là chuyện mỗi ngày hai người đều phải làm, thậm chí mỗi lúc cuồng nhiệt có khi phải làm đến mấy lần.

Cự vật của

hắn

tuy mềm, nhưng trái tim là vật sống,

sẽ

đau lòng, cũng

sẽ

thương tiếc, mỗi khi ánh mắt nhu tình của

hắn

nhìn Mật Nhi

đang

nằm dưới giuwac hai chân mình, kiên nhẫn và cẩn thận vuốt ve cự long của mình, đôi mắt hạnh long lanh dịu dàng nhìn

hắn, đem tình ý trong lòng

không

hề cố kỵ mà trao hết cho

hắn, để cho

hắn

biết được tim nàng thân xác nàng, tất cả đều đặt ở chỗ

hắn.

Lệ Nhuận Du

không

phải là người có ý chí sắc đá,

đã

trãi qua mất năm sống dở chết dở, vô cùng tra tấn, cũng

thật

khát vọng có

một

ánh mặt trời chiếu thnagwr vào đáy lòng đầy sương mù của

hắn, trong lòng đầy cảm kích, cũng muốn cho nàng cao trào, cũng muốn cho nàng nếm trãi lạc thú mà nữ nhân nên có.

Mật Nhi chứa đựng cự vật của

hắn

trong miệng, hai đùi nàng bị nam nhân tách ra, thịt

nhỏ

đầy non nớt, xấu hổ phun ra ái dịch thơm ngát, Lệ Nhuận Du hai mắt đỏ đậm, hô hấp gấp gáp hơn, mở to miệng mυ'ŧ lấy, liếʍ láp cánh hoa của nàng, đầu lưỡi ướŧ áŧ tìm được hoa hạch mà hung hăng mυ'ŧ mát.

Mật Nhi bật rê rĩ những tiếng rên như ai oán, ngồi kẹo hông

hắn, sóng tình uyển chuyển, đưa đẩy tình ý, mà nam nhân

đang

ngậm lấy hoa huy*t của nàng của rất tuấn tú diễm lệ, vẻ mặt như bừng sáng.

Hai người họ lớn lên

thật

tốt, tính tình như đá lạnh ngâm trong nước ấm, chỉ có bản thân mới biết được nóng lạnh.

Mà trong mắt người ngoài, Trương ma ma trong viện cùng ma ma khác đều cảm thấy họ

thật

xứng đôi.

Quan hệ cùng tình hình gần đây của bọn họ đều truyền đên stai lão phu nhân, biết được hai người bọn họ rất tốt, Phùng Mật lại càng

không

bỏ bê tôn tử nhà mình, trong lòng đầy yên tâm, càng

không

cho người khác quấy rầy

sự

bình yên thường ngày của bọn họ.

Hôm nay trời nắng ấm, Mật Nhi mang ghế nằm đặt trước cửa, trãi

một

tấm thảm lông

thật

dày, đỡ Lệ Nhuận Du đến nằm, bản thân cũng ngồi xổm

một

bên xoa bóp bắp đùi xơ cứng của

hắn, hơn

một

canh giờ cũng

không

than mệt nhọc.

Trương ma ma bận rộn trong bếp liền đem cảnh này đặt vào trong mắt, lại nhìn thấy thiếu gia bổng nhiên cầm lấy tay phu nhân đặt lên miệng hôn hôn lại xoa xoa, thái độ thân mật bieru lộ rất tự nhiên, cũng bên cạnh người bên cạnh còn có người hay

không.

Mật Nhi lại xấu hổ, dính vào trong ngực

hắn, ngay chỗ Trương ma ma

không

nhìn thất được, hôn hôn vành tai của

hắn, thân mình

hắn

bỗng chốc cứng đờ, Mật Nhi lo lắng hỏi “Sao vậy?”

một

lúc sau, Lệ Nhuận Du

nói

giọng hơi cứng “ Mật Nhi ngoan…Nàng liếʍ

một

chút nữa

đi.”

Mật Nhi thấy mắt

hắn

đã

nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, biết

hắn

muốn làm cái gì, đôi mắt hạnh to tròn lộ ra ướŧ áŧ mê người, khẽ cắn môi, khóe mắt liếc đến nhìn Trương ma ma ở trong bếp, đôi môi đỏ bừng dán lên vành tai

hắn

đàu tiên chỉ là liếʍ láp nhè

nhẹ, sau đó lại cuốn vào răng mà nhay cắn, hàm răng dùng sức nhay nhay, làm cho Lệ Nhuận Du phải nắm chặt thảm lông, hơi thở loạn nhịp, ngay sau đó nghiêng mặt đến lấp kín miệng nàng.

Mật Nhi sa vào tình ý ngọt ngào của

hắn, trong lòng lại có chút lo lắng sợ Trương ma ma

sẽ

nhìn thấy,

âm

thầm làm phép, mang sào trúc phơi quần áo trong viện di chuyển đến che

đi

cảnh trước mắt.

Như vậy liền

đã

ngăn được Trương ma ma nhìn trộm, cũng để cho hai người càng sa vào hương vị tìиɧ ɖu͙© say lòng người hơn, chờ đến khi Lệ Nhuận Du buông nàng ra,

thì

nhìn thấy đôi môi Mật Nhi

đã

sưng đỏ, đôi mắt hạnh to tròn ướt đẫm đầy nước, giống như chảy thẳng vào tim

hắn, đẹp đến nao lòng, làm người càng thêm muốn thương

yêu.

Vẫn còn là buổi chiểu nhưng Lệ Nhuận Du

đã

công khai kéo đẩy quần á của thiếu nữ trong ngực mình, đem quần áo cùng trung y cởi đến khủy tay, còn dư lại áo yếm

nhỏ

màu trắng thêu hoa mẫu đơn, hai cánh tay tựa như ngó sen lộ ra bên ngoài, bàn tay

hắn

lướt qua, da thịt chỗ ấy liền có chút run rẩy, Mật Nhi

nhẹ

nắm lấy góc áo

hắn

“ Nhuận Du, tướng công,

nhẹ

chút, thϊếp chịu

không

nổi.”

“Nàng ngoan nào, để ta hầu hạ nàng

một

chút.” Lệ Nhuận Du cúi đầu cách yếm

nhỏ

liếp mυ'ŧ đóa hoa căng cứng của nàng, vừa ngậm vừa cắn, hết mυ'ŧ lại liếʍ, chọc cho cả người Mật Nhi đều ngứa ngấy, nước xuân tình từng dòng từng dòng chảy ra từ mật huyệt, đem cự vật

đang

mềm nhũn giữa chân nam nhân dính nước ướt đẫm.

Bộ ngực sữa thiếu nữ vặn vẹo như rắn

nhỏ

trước mặt Lệ Nhuận Du, đôi tay

nhỏ

ôm lấy cổ

hắn, tham lam cắn nuốt yết hầu của

hắn, khóe môi dính đầy nước miếng, đôi mắt đầy mê hoặc, tiếng rên rĩ mềm mại như muốn hòa tan vào xương cốt.

Cảnh tượng này có bao nhiêu là dâʍ đãиɠ, chỉ riêng

một

mình

hắn

là người có thể nhìn thấy, thân thể Lệ Nhuận Du

không

có chút biến hóa nào, đáy lòng lại nẩy sinh ra

một

cảm giác đầy nhộn nhạo.

hắnliếʍ láp đến ướt đẫm nữa thân trần trụi chỉ còn mỗi áo yếm

nhỏ

của nàng, vẫn còn chưa thỏa mãn,

hắnmột

lần nữa lại tấn công đôi gò bồng của nàng, làm đến đỏ hồng, sưng to nặng trĩu, tất cả chỉ toàn là nước bọt của

hắn.

Sau hồi lâu

hắn

bày tỏ tình ý với nàng xong, Lệ Nhuận Du lại giúp nàng mặc từng chiếc quần cái áo

thậtcẩn thận. Chờ cho Trương ma ma từ phòng bếp

đi

ra, bà từ khe hở của sào trúc phơi quần áo mà lặng lẽ nhìn vào bên trong

một

cái.

Phu nhân mới vào cửa

đang

tựa đầu lên gối của thiếu gia, hai mắt khép lại, phu thê hai người nằm chung

một

chỗ ngủ vùi dưới ánh mặt trời, cảnh tượng

thật

cực kỳ ấm áp.

Căn bản là bà

không

nhận ra được, tuy là thiếu gia tuấn tú nhà mình

đang

nhắm mắt nhưng tay lại rất

không

thành

thật, nằm trong áo của thiếu nữ, bao trọn

một

bầu ngực đầy đặn của nàng.

Mật Nhi vốn định cởϊ áσ yếm bị dơ ra giặt sạch nhưng buổi tối lại quên mất, Lệ Nhuận Du nhéo nắn eo mềm mại của nàng, cúi đầu cách lớp yếm mỏng mà trêu chọc nụ hoa

nhỏ, ngày hôm sau thức dậy Mật Nhi liền phát

hiện

trên

người mình trần trụi

không

có mảnh vải, yếm

nhỏ

cũng

không

thấy đâu, bàn tay đẹp trắng nõn của

hắn

thì

lại ắm trọn bầu ngực mình, tuy là

đang

ngủ những mà vẫn cứ xoa nắn ngực nàng.

Mà trãi qua khoảng thời gian bị

hắn

xoa nắn, mυ'ŧ mát, bầu ngực của tiểu mỹ nhân lại lớn hơn gấp đôi, thậm chí cả bàn tay nam nhân cũng

không

còn ôm trọn được, bầu ngực tuyết trắng từ khẽ tay

hắn

trào ra ngoài, ngón tay thon dài khi

nhẹ

khi nặng, mà xoa xoa, sau này mỗi ngày, mỗi buổi sáng Mật Nhi đều bị

hắn

xoa nắn như vậy mà thức tỉnh.

Buổi sáng Mật Nhi ở trong sân phơi quần áo, Lệ Nhuận Du lại tựa cửa sổ nhìn nàng, dưới ánh mặt trời, thê tử xinh xắn xoắn tay áo lộ ra đôi cánh tay ngó sen mềm mượt, khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng như bạch ngọc,

trên

người nàng cũng

không

có chút buồn bã khổ sở nào.

Càng khiến cho người

không

dời mắt

đi

được chính là đôi gò bồng đầy đặn căng tràn trước ngực nàng, quần áo cũng

không

thể che hết được, vào mỗi đêm đều chủ động dâng lên miệng

hắn

cầu xin

hắn

liếʍ mυ'ŧ, từng chút từng chút

một

cũng

không

biết thỏa mãn, xoa rồi lại xoa đến to lớn hơn.

Mà trong khoảng thời gian này Mật Nhi cũng bám riết

không

tha, mỗi ngày đều xoa bóp chân cho

hắn, mỗi đêm còn thực

hiện

chức trách của thê tử, đem quần áo

trên

người thoát sạch

sẽ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt

hắn.

Lệ Nhuận Du chỉ cần ngón tay cũng đủ trêu chọc nàng,

một

ngón tay cũng có cắm vào nộn thịt khiến nàng liên tục cao trào, hao huyệt chảy ra chất dịch trong suốt ướt đẫm tay

hắn

cùng khăn trãi giường, chật vật

không

chịu nổi.

Ngày hôm sau thức dậy, thê tử xinh đẹp cả người trần trụi nằm trong ngực

hắn, ngón tay của

hắn

vẫn còn cắm trong hoa huy*t ẩm ướt của nàng, có thể cảm giác được bên trong co rút như thế nào, giống như

một

cái miệng

nhỏ

hút chặt lấy

hắn

cố chấp

không

cho

hắn

rời

đi, ái dịch chảy ra cũng đủ làm tay

hắn

cùng đệm giường ẩm ướt đến lợi hại.

Nhưng kỳ lạ chính là,

trên

người

hắn

vẫn

nhẹ

nhàng thoải mái,sạch

sẽ, ngay cả khăn trãi giường cũng sạch

sẽ, Trương ma ma vào dọn dẹp cũng

không

nhìn ra được chút dấu vết da^ʍ mĩ nào, thế cho nên mấy ngày này, bà cũng

không

thể biết được phu thê bọn họ ở

trên

giường điên cuồng đến mức như thế nào…..