Bọt Biển Bảo Bảo

Chương 5: Là bảo vật của anh

Sở Thiên Từ bị Trần Bách Ca ôm ngồi trên đùi, từng muỗng từng muỗng đút cậu ăn điểm tâm, mặc dù cậu biết bây giờ trong đầu tên này toàn là hình ảnh hôm sinh nhật, nhưng cũng chẳng cách nào ngăn cản.

Chỉ là mỗi lần vươn lưỡi cũng chẳng dám liếʍ muỗng, thầm nghĩ ăn cho xong nhanh rồi còn dọn, cũng chẳng muốn bị cᏂị©Ꮒ nữa, lại còn bị oan uổng mình quyến rũ người ta, thế giới này thiệt không công bằng mờ.

Dù cho ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, nhưng vẫn bị Trần Bách Ca tóm được khuyết điểm.

Chỉ bởi vì trên miệng còn dính một hạt cơm.

Trần Bách Ca duỗi lưỡi cuốn hạt cơm kia vào miệng mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn Sở Thiên Từ: “Em còn không chịu nhận đang quyến rũ anh?”

Sở Thiên Từ cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga á!

“Em rù quến anh chỗ nào! Tự anh liếʍ mà!”

Trần Bách Ca cãi chày cãi cối: “Ồ? Anh đút em ăn cơm em còn cố tình chừa lại bên mép, đây chẳng phải ám chỉ anh ăn đi? Ăn cơm xong lại ăn em?”

Sở Thiên Từ nắm cổ áo Trần Bách Ca kêu to: “Á! Anh chém gió vừa thôi! Sao không đi làm ảnh đế luôn đi? Ai ám chỉ anh!”

Trần Bách Ca lại ngoảnh mặt làm ngơ: “Há, giờ lại còn muốn cởi đồ anh? Vậy được, em cởi đi!”

Nói xong cầm tay Sở Thiên Từ để trước ngực áo mình, cởi bỏ từng cái từng cái cúc áo, Sở Thiên Từ muốn rút tay lại nhưng lại giãy chẳng ra, còn bị Trần Bách Ca nắm thêm chặt.

Áo Trần Bách Ca bên này đã mở phanh ra lộ cơ ngực rộng lớn, nhưng lại cố tình bị cắt đứt bởi một cú điện thoại.

Sở Thiên Từ nghe thấy tiếng này như nghe được tiếng thánh, vội vàng muốn nhận điện thoại nhưng lại bị Trần Bách Ca kéo vào lòng trái hôn một cái phải hôn một cái đến hăng say.

Nhưng cuộc điện thoại này lại rất cố chấp, gọi điện thoại bàn không được lại gọi vào di động của Trần Bách Ca, gọi Trần Bách Ca không thông thì điện thoại Sở Thiên Từ vang lên.

Trần Bách Ca còn cố tình không cho cậu đi nhận điện thoại, lại còn ôm sát rạt, Sở Thiên Từ thật vất vả mới mở miệng nói chuyện được: “Đừng hôn em! Đó là điện thoại của mẹ á! Điện thoại của mẹ anh!”

Trần Bách Ca cho là cậu kiếm cở: “Thôi đi, em còn không nhìn điện thoại mà biết là ai!”

Nói xong lại càng mạnh mẽ luồn lưỡi vào trong miệng Sở Thiên Từ, nỗ lực răng môi triền miên.

Sở Thiên Từ ngửa cổ ra sau làm Trần Bách Ca chỉ hôn được tới cổ, lớn tiếng giải thích: “Không phải! Chuông điện thoại của mẹ em cài đặt riêng! Là thủy thủ mặt trăng!”

Lần này Trần Bách Ca ngay cả quyền ngăn cản cũng không có, chỉ có thể ôm Sở Thiên Từ đi nhận điện thoại.

Điện thoại vừa thông đã nghe đầu bên kia la lớn: “Trần Bách Ca!! Con càng ngày càng giỏi! Ngay cả Từ Từ tiếp điện thoại cũng muốn quản!”

Sở Thiên Từ vội vàng giải vây cho anh: “Không phải đâu mẹ, vừa rồi tụi con không nghe thấy tiếng chuông, xin lỗi, mẹ!”

Bà Trần sao lại nói lớn tiếng với Từ Từ được, thế là đổi giọng như đổi quần áo: “Ui cha cha, là Từ Từ à! Mẹ muốn hỏi chừng nào các con qua đây? Dì Lý muốn nấu ăn cho tụi con đó!”

Sở Thiên Từ ngọt ngào trả lời: “Mẹ, tụi con qua liền, thay quần áo rồi qua!”

Bà Trần vui cười toe toét: “Được được được, vậy mẹ chờ tụi con qua nha!”

Trần Bách Ca nhìn cảnh mẹ hiền con hiếu này lẳng lặng chờ du͙© vọиɠ bình lặng, hết cách rồi, lần này thật sự không làm được.

Chờ cúp máy, anh giận dỗi kɧıêυ ҡɧí©ɧ chia rẽ: “Anh nói em hay, mẹ đây là cố tình mà!”

Sở Thiên Từ cũng chẳng thèm quan tâm, vươn tay lười biếng nói: “Ôm em thay quần áo đi!”

Trần Bách Ca ôm người yêu đi thay quần áo, anh chỉ tùy ý tìm một bộ mặc vào nhưng Sở Thiên Từ lại chọn tới chọn lui.

Màu sắc quá tươi thì không trang trọng, màu sắc quá trầm lại không hoạt bát, kiểu quá đơn giản thì không chính thức, kiểu quá phức tạp lại không đáng yêu.

Chọn tới mức Trần Bách Ca muốn phình đầu luôn.

“Nếu không như vậy đi, em đừng mặc gì hết, hôm nay cứ trần trùi trụi ngây ngốc ở nhà đừng đi đâu hết, vậy càng hợp ý anh.”

Một câu này trị cho Sở Thiên Từ năm giây sau đã chọn xong quần áo, kết quả Trần Bách Ca nhìn lại chọn bộ đầu tiên.

“Đi thôi đi thôi, thay xong rồi thay xong rồi.”

Sở Thiên Từ thay quần áo xong thì đi lấy sợi chuỗi hổ phách lúc trước mẹ Trần tặng đeo vào, đeo kỹ lưỡng rồi mới gọi Trần Bách Ca ra ngoài.

Trần Bách Ca thấy chuỗi tràng hạt cười nói: “Ai cha, đem cả đồ gia truyền ra đeo?”

Sở Thiên Từ đập một phát vào vai anh rồi hai người đùa đùa giỡn giỡn xuất phát.

Trần Bách Ca lái xe, Sở Thiên Từ phụ trách ngắm phong cảnh còn rung đùi đắc ý theo tiếng nhạc từ trong xe phát ra, Trần Bách Ca nhìn thấy mà buồn cười một trận.

Xe vào cao tốc thì bắt đầu đoạn đường kẹt xe dài đằng đẵng.

Nhạc bên trong vừa lúc đến bài Lolipop luxury, Sở Thiên Từ vừa vung tay theo cảm xúc vừa hát “Fuck me, Im a celebrity! Can’t take your eyes off me!”

(Fuck me, em muốn làm người nổi tiếng! Để anh không thể rời mắt khỏi em!” [bài này nghe đũy đượi cực (((= ]

Trần Bách Ca thấp giọng trả lời cậu: “Ok, Fine~”

Sở Thiên Từ còn chưa kịp phản ứng đã bị anh cởi dây an toàn, tay luồn sau gáy kéo lại.

Trần Bách Ca tựa lưng vào ghế đem mặt Sở Thiên Từ để ngay dưới háng mình.

“Dùng răng kéo khóa xuống.”

Sở Thiên Từ nghiêng đầu muốn ngồi dậy nhưng lại bị Trần Bách Ca mạnh mẽ đè gáy, mặt mũi cậu kề ngay háng Trần Bách Ca, hô hấp cũng chẳng được trôi chảy.

Sở Thiên Từ không thể làm gì khác hơn là bé ngoan dùng răng ngậm dây kéo, kéo xuống từng chút từng chút một.

Có thể thấy qυầи ɭóŧ Trần Bách Ca đã bị chất lỏng trên qυყ đầυ thấm ướt một mảng, phình ra một bọc lớn.

Sở Thiên Từ vươn tay muốn lấy họa mi Trần Bách Ca ra nhưng lại bị anh ngắn cản.

“Không cho lấy tay, tự nghĩ cách.”

Sở Thiên Từ biết anh nói một không hai, bảo không cho dùng tay chính là dù làm gì cũng không được dùng tay, có nhõng nhẽo cũng vô dụng.

Sở Thiên Từ dùng gần hết sức nhưng ngoại trừ làm cho qυầи ɭóŧ càng thêm ẩm ướt thì chẳng còn chút tiến triển nào cả.

Vì vậy đôi mắt cậu lúng liếng nghĩ ra cách khác.

Cậu đem cả mặt kề sát Trần Bách Ca, cách qυầи ɭóŧ hôn lên trứng chym của anh, như một con mèo nhỏ vươn chiếc lưỡi tròn tròn liếʍ từng chút một, rồi lại liếʍ dọc lên thân chym, cuối cùng là hôn đến chỗ qυყ đầυ.

Ngẩng đầu trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, lời nói ra lại cực dâʍ đãиɠ: “Chồng ơi, cᏂị©Ꮒ miệng của em được không.”

Lời này quả thực rất có tác dụng.

Trần Bách Ca móc họa mi từ trong qυầи ɭóŧ ra, tàn nhẫn mà cắm vào miệng Sở Thiên Từ, một trận nôn khan qua đi, bị anh kéo gáy ra rồi lại ấn thật mạnh trở về.

Đến đi như vậy, mỗi lần đều bị cắm vừa sâu vừa mạnh.

Anh vừa thở dốc vừa dâʍ ɭσạи nói.

“Nhanh lên, còn không gắng sức để tôi bắn ra, tôi sẽ hạ cửa xe xuống để người khác nhìn thấy dáng vẻ đĩ thỏa này của em. Bọn họ sẽ thấy em lắc mông, bị đàn ông cᏂị©Ꮒ miệng mà bên dưới chảy nước đến muốn chìm cả ghế. Bọn họ còn có thể hạ cửa xe xuống, vươn tay qua bên này véo cái mông em, nhìn em dâʍ đãиɠ biết bao nhiêu.”

Sở Thiên Từ bị cảnh tưởng anh miêu tả kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát nắng, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào họa mi Trần Bách Ca.

Trần Bách Ca cũng không hết sức nhịn nữa, dù sao cũng sắp đèn xanh, anh chạy nước rút vọt trăm cái rồi bắn vào miệng Sở Thiên Từ.

Sở Thiên Từ bị bắn một phát muốn nổ, vội tìm khăn giấy muốn phun ra nhưng lại bị Trần Bách Ca bóp miệng.

“Ăn đi.”

Sở Thiên Từ bĩu môi, đem chất dịch tanh nồng nuốt xuống hết, nuốt xong còn liếʍ môi đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn bên khóe môi ngoan ngoãn cuốn vào.

Trần Bách Ca vừa khởi động xe vừa sáp lại hôn hôn liếʍ liếʍ.

“Ừm, ngọt. Em ngọt.”

Hai người kẹt trên cao tốc gần một giờ, Trần Bách Ca chỉ bắt Sở Thiên Từ blowjob cho anh một lần rồi thôi, cũng không có ý trêu chọc cậu nhiều.

Dù sao thiên thời địa lợi cũng không hợp, người yêu lại hay mắc cỡ, nếu thật sự chọc cậu nóng nảy thì sau này mình lại không ăn được, cái được bù không được cái mất.

Khi hai người đến nhà cha mẹ Trần Bách Ca đã là 12 giờ.

Mẹ Trần Bách Ca – Trầm Phượng Nghi, cả đời làm bà chủ gia đình, gần 50 nhưng lại được chăm sóc như vừa thiếu phụ.

Làn da trắng ngần mềm mại không nói, tính cách lại càng y như thiếu nữ, ngây thơ thuần lương không rành chuyện đời.

Lúc trước, khi biết đối tượng của con trai là người song tính, trên dưới gia tộc ai cũng phản đối.

Ba Trần im lặng không nói, không phản đối nhưng không nói đỡ, chỉ có Trầm Phượng Nghi đứng ra chỉ thẳng mặt đám người thân thích chửi cho một trận.

“Con trai tôi lại để cho các người nói ba nói bốn? Con cái nhà mấy người hơn được con trai nhà tôi, hay là học lực hơn được con trai nhà tôi? Nhà chúng tôi cưới con dâu thế nào các người dựa vào đâu mà nói? Đừng nói là người song tính, cho dù con trai nhà tôi dẫn về một người đàn ông Trầm Phượng Nghi tôi cũng không nói chữ “Không”!”

Dứt lời lại chỉ là ba Trần nãy giờ im lặng: “Còn ông nữa, Trần Tử Hiên! Tôi liều mạng sinh con vậy để tôi che chở! Không phải ông không quan tâm nó sao? Được, vậy ông cũng đừng quản tôi!”

Câu này vừa xong ba Trần lập tức nóng nảy, đời này của ông, sự nghiệp thành công, đẹp trai khỏi nói, nói là nhân trung long phượng cũng không quá đáng.

Những chuyện kia với ông mà nói cũng chẳng hề gì, điều mà ông quan tâm nhất chỉ có Trầm Phượng Nghi.

Nãy giờ ông không nói gì chủ yếu là do thấy không có gì đáng nói, con trai chọn ai mắc mớ gì đến ông? Sao tự dưng vợ lại hiểu lầm vậy chứ?

Trần Tử Hiên khẩn trương đi tới, ôm lấy Trầm Phượng Nghi.

“Phượng Nghi, sao em lại nói vậy? Con trai là mạng em, em chẳng phải là mạng anh sao? Nó thích ở với ai thì ở, em ủng hộ thì anh cũng ủng hộ!”

Nói xong xoay người Trầm Phượng Nghi lại, hôn lên khóe môi bà.

Ba Trần làm tộc trưởng cả tộc, nói chuyện rất có uy tín nên chẳng ai lại dám nói gì.

Đến đây, Sở Thiên Từ xem như đã được Trần gia chấp nhận.

Nhờ vào sóng gió này mà Sở Thiên Từ càng biết ơn ba Trần mẹ Trần.

Cậu vừa vào nhà, Trần Phượng Nghi đã cục cưng này cục cưng nọ, kéo tay bảo cậu ngồi kế mình, còn cùng quở trách chồng của hai người.

Cha con Trần thiệt bó tay không thôi.

Trần Phượng Nghi thấy Sở Thiên Từ đeo sợi chuỗi của mình nên là rất vui.

Hai người ăn trưa ở nhà, còn nói chuyện nhà cửa với ba mẹ.

Sở Thiên Từ miệng lưỡi ngọt ngào nói đến Trầm Phượng Nghi vui vẻ cười toe toét.

“Mẹ, bộ này thật hợp với mẹ, nếu là người khác chưa chắc mặc đẹp được vậy đâu.”

“Mẹ, ba là quá yêu mẹ nên mới không muốn mẹ đi xa á, trên đời này chẳng còn người phụ nữ nào tốt số được như mẹ.”

“Mẹ, tranh mẹ vẽ con thấy mang đi thi đấu được luôn rồi, đảm bảo không thua!”

Hết một ngày này thật làm cha con nhà Trần ngơ ngác luôn, cũng chẳng trách mỗi ngày Trầm Phượng Nghi đều nhắc tới Từ Từ, thiệt không sai mà.

Đến lúc chập tối, hai người nhìn hiểu ánh mắt ba Trần nên cũng không ở lại ăn cơm mà trở về nhà mình.

Trần Bách Ca thấy Sở Thiên Từ cẩn thận bỏ sợi chuỗi vào trong hộp lụa cất thật kỹ, đi qua ôm cậu cười nói: “Sao cất kỹ vậy?”

Sở Thiên Từ xoay người vòng hai tay lên cổ Trần Bách Ca, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Bởi vì em bảo vật đại truyền, nên phải cất kỹ bảo vật tiểu truyền á!”