Bọt Biển Bảo Bảo

Chương 2: Ꮯɦịƈɦ công chúa nhỏ của anh

Sáng ngày hôm sau Trần Bách Ca vừa mới tỉnh dậy đã thấy Sở Thiên Từ mặc sơ mi của mình đang khom lưng tìm đồ gì đó, nhưng hạ thân lại chẳng mặc gì.

Sơ mi trắng đủ dài nhưng cũng chẳng đủ dài, chỉ che được đến gốc đùi miễn miễn cưỡng cưỡng khuất cặp mông cong mẩy, cảnh xuân vẫn lồ lộ.

Trần Bách Ca nằm trên giường, dù bận vẫn nhàn thưởng thức xuân ý sớm mai.

Sở Thiên Từ cũng không biết Trần Bách Ca đã tỉnh, vẫn chuyên chú tìm đồ của mình.

Trái lật ngăn kéo, phải đẩy ngăn tủ.

Hồn nhiên không biết đôi mông tròn trịa căng đầy của mình bị người xem hết, thậm chí khi mân mê cánh mông không cẩn thận làm lộ bướm hoa sưng tấy cũng bị người phía sau ngắm kỹ trăm lần.

Trần Bách Ca tìиɧ ɖu͙© dồi dào, tối hôm qua ba lần bất quá là thấy Sở Thiên Từ đáng thương nên tha cho.

Buổi sáng vốn dương cương, Trần Bách Ca cũng không nín nhịn du͙© vọиɠ của mình, anh móc họa mi sung sức trong đũng quần ra, lỗ tiểu trên qυყ đầυ mở lớn tràn ra nước da^ʍ, dương v*t thẳng tắp đứng thẳng như một cây thương, hai viên bi tròn bên dưới nặng trình trịch tỏ rõ phân lượng kinh người.

Trần Bách Ca cầm họa mi trong tay nhìn cảnh xuân dào dạt trước mắt, chầm chậm tuốt động gân xanh quấn quanh để chiều chuộng điểm mẫn cảm của mình.

Một tay hơi dùng sức xoa qυყ đầυ, một tay khác cầm lấy hai quả trứng bên dưới.

Anh nhớ tới cảm giác mình mạnh mẽ chen vào âm đ*o Sở Thiên Từ, được động nhỏ căng mịn bao chặt lấy, còn vì người yêu vừa đau vừa thích mà miệng mồm rêи ɾỉ.

Trần Bách Ca cũng chẳng tận lực kiềm chế bắn tinh, tuốt động hơn 20 phút thì thấy sắp được rồi.

Anh nhẫn nhịn ý bắn, dùng chăn che hạ thân mình lại, khàn giọng ho khan một tiếng,

Sở Thiên Từ nghe giọng người yêu xoay người, khuôn mặt ngây thơ tràn ngập ý cười: “Anh tỉnh rồi!”

Trần Bách Ca mỉm cười mở vòng tay gọi cậu lại.

“Cục cưng lại đây.”

Sở Thiên Từ bạch bạch bạch chạy tới bên giường, vừa muốn ngồi xuống thì Trần Bách Ca ngồi dậy, thấy được họa mi bên dưới đã hót líu lo rồi.

Sở Thiên Từ còn chưa rõ chuyện ra sao đã bị ôm lấy trực tiếp ngồi xuống con họa mi kia.

Trần Bách Ca chẳng nói lời nào mà cắm thẳng vào, cắm đến sâu nhất.

hoa huy*t không được mở rộng, dù cho đêm trước có hoan hảo nơi này còn ướŧ áŧ, nhưng cũng không chịu nổi một vật to bự đột nhiên tiến vào.

Sở Thiên Từ đau đến hét ầm lên, mới vừa rồi mặt còn tươi cười giờ đã trắng bệch trong nháy mắt, nước mắt lã chã.

Nhưng cậu lại không biết, đau đớn và nước mắt là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ tốt nhất.

Trần Bách Ca dựa vào lực tay lực eo kinh người nâng mông Sở Thiên Từ lên đưa đẩy từ bên dưới.

Một bên vừa làm, một bên vừa nói lời đê tiện.

“Cục cưng, em xem con bướm non nớt kẹp chặt dương v*t tôi này.”

“Sao em khóc, mà bướm cũng khóc? Toàn là nước, để tôi lấp kín em, còn không mau cảm ơn tôi một lời?”

“Em có phải là bướm không? Được anh cᏂị©Ꮒ từ nhỏ?”

Sở Thiên Từ bị những lời này làm cho ngượng không thôi, nhưng cũng là nghe đến có cảm giác, d*m thủy phía dưới càng thêm tràn lan.

Dù sao Sở Thiên Từ từ một tờ giấy trắng cho đến dáng vẻ đĩ điếm bây giờ đều do một tay người này dạy dỗ, anh quá biết điểm mẫn cảm của Sở Thiên Từ nơi nào, làm sao để cậu đạt cao trào, cᏂị©Ꮒ thế nào để cậu phun nước, Trần Bách Ca bắt bí vừa đúng.

“Từ Từ, bướm của em bị thủng phải không? Sao lại toàn là nước? A?” vừa nói vừa dùng sức đỉnh lên trên.

Sở Thiên Từ bị nói đến thẹn không chịu được, hai tay che miệng Trần Bách Ca không cho anh nói tiếp, Trần Bách Ca lại dùng đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay cậu.

Đầu lưỡi ướŧ áŧ thấm ướt bàn tay, tưa lưỡi làm cậu nghĩ đến vật đang làm chuyện xấu dưới hạ thể mình, làm cho cậu cao trào một lần rồi lại một lần.

Cậu muốn rút tay về nhưng lại bị Trần Bách Ca kéo lại, đem mỗi một ngón tay đều ngậm vào miệng liếʍ láp, liếʍ láp đùa bỡn như khi liếʍ họa mi.

Trần Bách Ca nhìn Từ Từ nhà mình sắp cao trào, bản thân cũng không nhẫn nại thêm nữa, mạnh mẽ thúc đẩy vài cái rồi bắn bào trong, Sở Thiên Từ đồng thời cũng đạt tới cao trào.

Đầu lưỡi đỏ sẫm của cậu duỗi ra ngoài, tình ái quá mức hưng phấn làm cho cậu muốn nói cũng nói không được, giống như cá mắc cạn há mồm đớp khí sẽ làm cậu sống thêm một giây.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Trần Bách Ca bắn vào trong vách động, sâu trong thịt huyệt, cánh hoa sưng tấy cũng nở to, là dáng vẻ dâʍ ɭσạи lầy lội.

Hai người ôm nhau sau dư vị cao trào, Trần Bách Ca một bên vỗ lưng thuận khí cho Sở Thiên Từ, vừa dùng đầu lưỡi liếʍ láp bờ môi cậu. Chờ ánh mắt của cậu thanh tỉnh liền mạnh mẽ vói lưỡi vào, hai người môi răng cọ xát, đầu lưỡi dây dưa có tiếng nước vang vọng bên tai làm Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.

Trần Bách Ca vào những lúc này cực kỳ cường thế, khi hôn nhau cũng không chút nào keo kiệt, anh dùng sức đem đầu lưỡi đẩy đến nơi sâu nhất, liếʍ láp hàm trên cho đến khi Sở Thiên Từ nôn khan mới thôi.

Bởi vì bị bắt ép mở miệng nên cậu không cách nào phản kháng, vì vậy nước miếng không thể khống chế chảy dọc xuống theo khóe môi.

Trần Bách Ca lại tràn ngập ý xấu đâm ngón tay vào trong âm đ*o người yêu, khuấy trộn hỗn hợp chất lỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ với d*m thủy rồi từng chút từng chút bôi lên mặt Sở Thiên Từ.

Nụ hôn vừa kết thúc lại đem chất lỏng như bôi son bôi lên môi cậu, làm bờ môi càng thêm đẫy đà sắc dục.

Sở Thiên Từ ngơ ngác tùy ý anh làm xấu trên người mình.

Thậm chí còn ngại không đủ vươn lưỡi mυ'ŧ mát ngón tay Trần Bách Ca, đem chất lỏng tanh nồng liếʍ láp đến gần như không còn.

Trần Bách Ca chờ cậu liếʍ sạch mới vỗ vỗ khuôn mặt Sở Thiên Từ, cứ như khen thưởng hôn lên môi cậu một cái.

Trần Bách Ca ôm cậu vào lòng chờ cậu hồi sức nghỉ ngơi.

Hai ngày nay Sở Thiên Từ bị Trần Bách Ca phịch đến ngất xỉu hai lần, trên giường, vì đam mê nên đương nhiên anh muốn gì được đó, xuống giường, khà khà cậu liền trở mặt không quen.

Sở Thiên Từ tức giận nói: “Sủi cảo tôm cái gì? Rosotto cái gì? Em thấy anh chính là đồ khốn!”

Trần Bách Ca lại hôn hai cái dỗ người: “Cưng ơi anh sai rồi, nhưng ai bảo em so với sủi cảo tôm, Rosotto còn ngon hơn làm chi, anh thật sự là thèm đến chới với!”

Sở Thiên Từ bị mấy câu này làm đỏ mặt nhưng cũng không chịu buông tha: “Hừ, khi anh tỏ tình thì nói gì hả? Để em làm công chúa nhỏ của anh?”

Trần Bách Ca oan uống chớt rồi: “Đúng vậy, cục cưng em sao không phải là công trúa nhỏ của anh?”

Sở Thiên Từ vô cùng tức giận: “Công chúa nhà ai mà bị nện đến hụt hơi hả!”

Trần Bách Ca vẫn rất tốt tính: “Đó là vì chẳng ai viết cuộc sống sinh hoạt của nàng sau khi gả cho hoàng tử mà, cho nên mới không ai biết đó! Còn nữa, anh để em làm công chúa nhỏ của anh thật sự đã làm được mà!”

Sở Thiên Từ cắn một phát trên bờ vai anh, miệng mơ hồ nói: “Anh làm được chỗ nào?”

Trần Bách Ca đỉnh háng lên trên: “CᏂị©Ꮒ công chúa nhỏ của anh ăn dương v*t cũng không dễ dàng!”

Sở Thiên Từ bị những lời hạ lưu của Trần Bách Ca làm cho “Anh… anh….” mấy tiếng đỏ bừng cả mặt không biết làm sao.

Trần Bách Ca nhìn dáng vẻ kia của người yêu thì cười không ngừng được, ôm lấy người đi rửa mặt, tắm rửa sạch cho mình và cả công chúa nhỏ, xong rồi đi nhà bếp chuẩn bị điểm tâm.

Sở Thiên Từ thở phì phò chỉ vào Trần Bách Ca: “Nói cho anh biết, nếu không ngon thì anh sẽ xong đời!”

Trần Bách Ca xin tha: “Được được được, công chúa nhỏ của anh.”

Sở Thiên Từ quay người về phòng ngủ, sáng sớm tìm đồ chỉ mới được một nửa đã bị tha đi nện ầm ầm.

Trần Bách Ca làm xong điểm tâm lại không thấy Sở Thiên Từ đâu, về phòng ngủ tìm thì thấy cậu vẫn lật lật tìm tìm gì đấy.

“Tìm gì vậy cưng?”

“Vòng tay mẹ cho em, em không nhớ để đâu rồi!”

Khi nói Sở Thiên Từ tức giận đồ gì cũng mất, Trần Bách Ca thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu lại thích không thôi.

“Đứa ngốc, em sợ ngày hôm nay quên mang nên sáng qua đã để trong phòng khách.”

Sở Thiên Từ vỗ trán, “Đúng á! Ha ha ha quên mất!”

Trần Bách Ca vươn tay ôm công chúa nhỏ mau quên này đến phòng khách, để cậu ngồi trên chân mình.