Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 152: Dẫn người đến tìm bà ta hỏi tội (3)

Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

“Tôi nói cho cậu biết, người mà cậu vừa mới đá, chồng bà ấy là thư ký Ngô, hiện tại ngay cả Hạ thị trưởng ở chỗ này cũng phải cho vài phần mặt mũi, cậu thì tính là thứ gì!” Người nọ nói xong, ngược lại cùng bên cạnh vị phu nhân bên kia nói: “Bà

nhanh gọi điện thoại cho chồng bà đi, để ông ấy dạy dỗ tên nhóc con không biết trời cao đất dày này.”

“Hừ, tôi gọi liền đây.” Đối phương hừ lạnh một tiếng, đắc ý dào dạt cầm di động ra gọi điện thoại. Một bên, Lý Linh Nhất da đầu đã tê dại, muốn nói cái gì, chính là chung quy là cái gì cũng chưa nói. Bà ta giữ lấy thân mình, muốn nhân lúc hỗn loạn lặng lẽ chạy đi. Thụy Cương mắt nhanh tay nhanh, cánh tay dài vươn ra, cả người Lý Linh Nhất liền bị đẩy trở về. Bà ta “ai da” một tiếng, phía sau lưng đập mạnh vào góc bàn mạt chược, đau đến muốn tắt thở.

Thụy Cương lạnh lùng nhìn bà ta, “Hạ phu nhân, còn mời ngài thanh thản ổn định chỗ ngồi xong, ngài thiếu Hạ tiểu thư 2000 vạn, lát nữa chúng ta còn phải tính cho rõ ràng.”

“……” Lý Linh Nhất lòng thầm kêu không tốt, bà ta thật không nghĩ tới, Tổng Thống tiên sinh cư nhiên bị nha đầu chết tiệt kia mê hoặc tới nông nỗi này. Chẳng những không ngại thân phận bình dân của cô, ngay cả cô từng

sinh ra đứa nhỏ cũng đều không ngại, như vậy giúp đỡ cô ra mặt.

Bên này, phu nhân kia gọi điện thoại. Bà ta một phen khóc lóc kể lể, làm người bên kia cũng nổi giận không thôi, rồi sau đó, người đàn bà kia dương dương mi, đem điện thoại hướng Thụy Cương, “Chồng tôi bảo cậu nghe điện thoại! Hừ, tôi thật muốn nhìn cậu có thể cuồng tới khi nào!”

“Hạ tiểu thư, mời cô chờ tôi một chút. Tôi tiếp điện thoại xong sẽ quay lại.”

Thụy Cương cung cung kính kính nói cùng Hạ Thiên Tinh, rồi sau đó lại dặn dò người bên cạnh, “Coi chừng mấy người này, một người cũng không được đi, đặc biệt là Hạ phu nhân!”

Thanh âm kia lạnh lùng âm trầm, làm người ta không rét mà run. Mấy vị phu nhân kia bà nhìn tôi, tôi nhìn bà, trong lòng kỳ thật cũng vẫn là có chút nhịn không được bồn chồn. Những người này rốt cuộc là người nào? Nhìn thế nào cũng cảm thấy không phải giống nhân vật có thế lực nào.

Hạ Thiên Tinh đoán được kết quả là gì. Quả nhiên, bên kia Thụy Cương còn chưa trở về, bên này, di động hai vị phu nhân đều không hẹn mà cùng vang lên. Hai người tiếp điện thoại, sắc mặt liền trắng bệch. Liên tục dùng ánh mắt cổ quái cùng tìm kiếm lại sợ hãi nhìn Hạ Thiên Tinh. Rồi sau đó, Thụy Cương đã trở lại, đem điện thoại mở loa ngoài, chỉ nghe thư ký Ngô ở bên kia chửi vợ mình ầm lên, “Bà là thứ ngu xuẩn, lập tức xin lỗi Hạ tiểu thư!”

“…… Ông.” Mặt mũi của vị phu nhân kia hiện lên gian nan, đỏ ửng, “Tôi mới vừa bị người ta đạp một chân……”

“Xứng đáng! Ai bảo bà không mở to mắt ra, mù mới có thể đi khi dễ Hạ tiểu thư! Bà hiện tại lập tức thỉnh cầu Hạ tiểu thư đại nhân đại lượng tha thứ cho bà, nếu không, bà —— bà vĩnh viễn cũng không cần quay trở lại! Tôi coi như không có người vợ như bà!”

Vị phu nhân vừa nghe lời nói kia, trong lòng hoảng hốt. Lời chồng bà nói toàn là đối với Hạ Thiên Tinh cung kính cùng sợ hãi. Này…… Rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Vài người đều phỏng đoán thân phận của Hạ Thiên Tinh, một bên nhìn về phía Lý Linh Nhất. Con chồng của bà ta rốt cuộc có ai ở sau chống lưng?

Tuy lòng tràn đầy không cam lòng, nhưng vẫn là cung cung kính kính khiêm tốn nói lời xin lỗi. Vốn dĩ là một đám người kiêu ngạo, đến cuối cùng, đều là mặt xám mày tro đi rồi. Hạ Thiên Tinh ngây ngốc nhìn mấy người ra về, tự nhiên cũng không cần so đo nhiều với mấy người đó.

Trong chốc lát sau, toàn bộ phòng bao cũng chỉ còn lại Lý Linh Nhất. Lý Linh Nhất liếc mắt một cái cầu xin giúp đỡ, thái độ đã thay đổi mạnh mẽ, bà ta cầu xin nói: “Thiên Tinh, trước kia là mẹ làm sai…… Khi đó mẹ cũng là tham tiền, cho nên mới bị ma quỷ ám ảnh. Thiên Tinh, con nhất định phải tha thứ mẹ……”

Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy bà ta giả bi thương mà buồn cười. Mẹ cô sao? Ba cô đúng lạ bị ma quỷ ám ảnh như lời Lý Linh Nhất nói.

Hiện giờ ngẫm lại, thật sự vẫn là thay mẹ cô cảm thấy không đáng giá. Bại bởi phụ nữ không bại, lại là bại bởi Lý Linh Nhất.

Hạ Thiên Tinh trong lòng khổ sở, lãnh đạm đẩy Lý Linh Nhất ra, “Tôi có thể không so đo với bà, nhưng là, hai ngàn vạn kia bà cần phải trả lại cho tôi!”

Cô là cố ý làm khó Lý Linh Nhất. Cô biết, 2000 vạn bà ta tất nhiên là kiếm không ra. Bà ta thích đánh cược thành tánh, ba cô đã sớm đem tiền của bà ta quản đến gắt gao, bà ta còn đâu tiền dự trữ? Hai ngàn vạn, hiển nhiên cũng đã sớm bị bà ta thua ở trên sòng bạc.

Quả nhiên, Lý Linh Nhất mặt mày khó xử. “Này…… Đều nhiều năm như vậy, hai ngàn vạn kia……”

“Bà nói không có thì nghĩ cách tích cóp được bao nhiêu thì tích cóp cho tôi.” Hạ Thiên Tinh sẽ không mềm lòng, Lý Linh Nhất người trước người sau là hai thái độ khác nhau, bà ta cũng có kinh nghiệm không ít.

“Cô thế này không phải nói rõ là làm khó tôi sao? Tôi…… Tôi thế này làm sao tích cóp?” Lý Linh Nhất quýnh lên đến nỗi chỉ kém không quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tinh. Bà ta là không dám cùng Hạ Quốc Bằng nói về việc này, nhắc tới còn không phải là muốn nháo đến trong nhà gà bay chó sủa?

“Hạ tiểu thư, thật ra tôi có một cái chủ ý, cô xem có được hay không. Nếu cảm thấy làm được thì chúng ta làm.” Thụy Cương mở miệng.

Hạ Thiên Tinh hỏi: “Chủ ý gì?”

“Hạ phu nhân nếu không có hai ngàn vạn, vậy cho bà ấy một cơ hội, để bà ấy đi kiếm hai ngàn vạn. Cô cảm thấy được chứ?”

“Nhưng mà, kiếm như thế nào?”

“Chỉ cần cô đồng tình, chúng ta liền như vậy làm. phương pháp……” Thụy Cương cười một chút, “Hạ tiểu thư buổi chiều cô tự nhiên sẽ biết.”

………………

Hạ Thiên Tinh tin tưởng Bạch Dạ Kình, tự nhiên cũng liền tin tưởng tâm phúc của anh. Cho nên cô tin lời Thụy Cương nói. Chuyện của Lý Linh Nhất cũng không hỏi thêm.

Sửa sang mọi việc xong bên này, Thụy Cương phái người đưa cô trở về bộ ngoại giao. Đúng lúc cô đang nghĩ nên cùng ba cô nói chuyện này như thế nào, di động lại đột nhiên vang lên. Vừa thấy dãy số, thế nhưng đúng là ba cô gọi tới.

“Alo, ba.” Cô đem điện thoại tiếp nhậm, dán ở bên tai.

Hạ Quốc Bằng không có lập tức mở miệng, chỉ là ở bên kia trầm mặc hồi lâu. Hạ Thiên Tinh biết ba cô tất nhiên là có chuyện muốn nói, cô nói: “Ba, ba có việc gì cứ việc nói thẳng đi.”

“Lần trước con trở về ăn bữa cơm đoàn viên, kỳ thật…… trong lòng ba rất vui vẻ. Ba cũng biết, mấy năm nay, một mình con mang theo con trai không dễ dàng. Ba không quản con, cũng rất xin lỗi con……”

Hạ Thiên Tinh trầm mặc, không nói tiếp. Tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, nhậm ngoài cửa sổ cảnh sắc từ chính mình trước mắt thổi qua. Tiện đà, lại nghe được Hạ Quốc Bằng nói: “Tính tình mẹ kế con cùng Tinh Không đã nhiều năm như vậy con cũng biết. Bởi vì trước kia hôn nhân thất bại, cho nên, ba có thể quản thế nào thì đã tận hết khả năng quản lý, cũng là muốn quản lý tốt cái nhà này, không nghĩ lại rơi xuống đến nông nỗi mỗi người một ngả. Ly hôn…… Cũng không phải dễ như vậy. Cái tư vị này, thật cũng chỉ có từng ly hôn mới có thể cảm nhận.”

Hạ Thiên Tinh không chút nào đồng tình với ba mình. Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì phải làm vậy?

“Trước kia, lúc mẹ ở cái nhà này, nhà của chúng ta không phải giống hiện tại đến nỗi gà bay chó sủa như vậy.”

“Ba biết, là ba có lỗi với Thẩm Mẫn……” Nhắc tới vợ trước, Hạ Quốc Bằng trong lòng áy náy. “Nhưng là, Thiên Tinh, ba và mẹ con rốt cuộc cũng không thể trở lại với nhau được……”