Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 147: Động tâm (5)

Edit: Trang nhỏ

Beta: Quỳnh

“Nếu anh càng muốn trêu chọc em, một chút hảo cảm của em dành cho anh, có thể sẽ ngày càng nhiều hơn không?” Giọng của anh trầm thấp giống như chỉ thở ra khí. Khi nói chuyện, cánh môi mỏng ấm áp cọ vào môi cô,

tim cô đập ngày càng hỗn loạn. Giống như bị mê hoặc, lập tức gật đầu.

Nhưng về sau, lại lấy lại một tia lý trí cuối cùng, lắc đầu……

“Tôi sẽ không…… Tôi không muốn có tình cảm với anh…… Tôi không cần có tình cảm với người đã thuộc về người phụ nữ khác!” Cô trầm thấp nói, biểu tình buồn bã.

Những lời này, là nói cho anh nghe, nhưng cũng là dùng để nhắc nhở chính mình.

Kỳ thật, cô biết, tất cả đã muộn rồi! Đối với anh, trong lòng cô đã sớm không chỉ có một chút tình cảm, mà đã là vô cùng, vô cùng động lòng. Cô sợ

thứ tình cảm này sẽ không thể vãn hồi, sẽ làm chính mình không thể tự kiềm chế, sẽ biến thành tình cảm sâu nặng, hoặc là sớm đã thay đổi —— cho nên cô mới muốn nhanh chóng cách xa anh.

“Tôi đây càng muốn thử xem xem!” Bạch Dạ Kình nói xong, liền bắt lấy môi Hạ Thiên Tinh.

Anh hôn, cuồng vọng, nhiệt tình, Hạ Thiên Tinh cảm thấy bản thân không còn phân biệt được Đông Nam Tây Bắc. Người đàn ông này, thật biết trêu đùa người khác! Rõ ràng muốn cùng người phụ nữ khác đính hôn kết hôn, còn ích kỷ tới dụ hoặc cô, kéo cô rơi vào vực sâu thống khổ.

Tay anh tiến tới nắm tay cô. Tay anh có chút lạnh, làm cho cô thanh tỉnh một chút. Cô tức giận cắn môi anh.

Bạch Dạ Kình đau đớn, rời khỏi môi cô, nhìn cô, ánh mắt anh rõ ràng có chút không vui. Hốc mắt cô có chút đỏ “Anh làm gì vậy?”

Cô nói chuyện, giọng có chút run rẩy. Là tức giận. “Trước kia là dùng tiền mua tôi, bây giờ là muốn trêu đùa tôi có đúng không?”

Anh bặm môi, không nói.

Hạ Thiên Tinh cười nhạo, ” Anh đã từng dùng số tiền lớn để mua tôi, tôi chẳng những ngu ngốc sinh con cho anh, còn chẳng biết xấu hổ mà có tình cảm với anh, biết rõ anh muốn cùng người phụ nữ khác đính hôn, kết hôn, tôi còn bị anh mê hoặc, mê đến thần hồn điên đảo. Kết quả như thế anh có cảm thấy vui vẻ không, có thỏa mãn không? Chính là, anh có biết hay không, anh như vậy thật sự rất ích kỷ!”

“Tôi cũng là con người, tôi cũng phải ăn uống để lớn lên, sẽ đau, sẽ bị thương, sẽ cảm thấy khổ sở…… Cho nên, tôi xin anh, hãy vì tôi đã từng sinh Đại Bạch, hãy tôn trọng lập trường và cảm xúc của tôi một chút, thả tôi đi…… Tôi không chơi nổi với anh……”

Cô khẩn cầu như vậy khiến

ngực anh đau buốt. Nhìn khuôn mặt nhỏ giống như sắp khóc kia, trong lòng anh lại càng thêm thương tiếc. Chính là, càng như thế, càng không muốn cứ như vậy buông tay. Có cô bên cạnh, anh từng cảm thấy an tâm, thỏa mãn, ấm áp; cô rời đi anh sẽ cảm thấy lòng tràn đầy trống trải, cảm giác trống trải ấy, khó có thể hình dung, vô cùng khó chịu……

Bạch Dạ Kình nâng cằm cô, đem khuôn mặt nhỏ nâng lên, nhìn thẳng vào mắt cô thật lâu, triền miên, “Có thể làm em đối với anh thần hồn điên đảo, không chỉ có đau lòng cùng hảo cảm, xác thật anh thật sự rất có cảm giác vui vẻ, thành tựu. Cho nên……Em nói, sao anh có thể buông tay?”

“……” Hạ Thiên Tinh tức giận đến không tìm ra cách nào để phát tiết, đành phải dùng tay đấm anh.

Người đàn ông này, quả thực chính đang chơi xấu! Cô nói cái gì, anh căn bản đều nghe không vào!

Bạch Dạ Kình cũng không ngăn cản cô, để cô ở trên người mình làm càn. Đến cuối cùng ôm chặt lấy cô, nằm xuống thảm lông, cằm anh để trên đỉnh đầu cô “Hạ Thiên Tinh, em mà lộn xộn, bức thú tính của anh quá độ, hậu quả em tự chịu!”

Giọng anh trầm thấp gợi cảm, khàn khàn, ái muội. Hạ Thiên Tinh vặn vẹo thân thể, đột nhiên dừng lại, cách áo ngủ cùng thảm mỏng, còn có thể cảm giác được thân thể anh mãnh liệt phản ứng.

Hạ Thiên Tinh cắn môi, tức giận trừng mắt với anh, “ Anh là đồ lưu manh! Đêm nay tôi thật sai lầm, không nên cùng anh trở lại nơi này!”

Cái gì biết rõ ràng tâm tư của anh? Cô hiện tại phát hiện, mục đích của anh căn bản là không phải muốn cô hiểu rõ tình cảm của bản thân, mà muốn làm cho tâm tư của cô rối loạn!

Hạ Thiên Tinh tức giận đẩy anh ra, đứng dậy ra hoa viên, hướng trong phòng đi. Bên ngoài ánh trăng lạnh lẽo, bên trong ánh đèn lộng lẫy, còn có người hầu tới tới lui lui dọn dẹp.

Bạch Dạ Kình nhìn bóng dáng cô, cũng không nóng nảy, ưu nhã nhấp ngụm trà, rồi mới bước theo sau. Tay chân anh vỗn dài, dễ như trở bàn tay liền đuổi theo được cô ở đầu cầu thang.

Hạ Thiên Tinh thở nhẹ một tiếng, muốn chạy, nhưng sau eo đã bị anh ôm chặt. Nháy mắt tiếp theo

thân thể cô bị quay lại, đè ở trên tay vịn cầu thang. Hơi thở của anh ngày càng tới gần Hạ Thiên Tinh, hô hấp của cô có chút hỗn loạn, giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của anh như có ngọn lửa nóng đến có thể làm người hòa tan, đó là ánh mắt khiến người ta mặt đỏ tai triền miên động tình.

Hạ Thiên Tinh bị nhìn đến có chút chống đỡ không được.“ Anh

lui ra một chút……” Cô đẩy anh. Nơi này chính là đại sảnh, người hầu tới tới lui lui. Cô căn bản là không nghĩ tới, Bạch Dạ Kình thế nhưng thật sự dám ở nơi này mà ngăn cô lại.

Bạch Dạ Kình không lui, hai tay chống ở hai sườn lan can, đem cô ngăn lại. Ngược lại phân phó: “Các người đều đi xuống hết đi!”

Trong

lòng mấy người hầu kia biết rõ ràng, xem cũng không dám xem, hiện tại vừa nghe anh phân phó, càng nhanh chóng lục tục rời đi.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hạ Thiên Tinh thấp giọng hỏi, có chút buồn bực. Người hầu vừa đi, cô càng cảm thấy nguy hiểm, lông mi rũ, mắt nhìn mặt đất. Cả người đều căng thẳng, dựa vào tay vịn cầu thang.

Bạch Dạ Kình đột nhiên nói: “ Anh sẽ không đính hôn với cô ta.”

Hạ Thiên Tinh sửng sốt. Sợ lời mình vừa nghe là giả, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Bạch Dạ Kình. Anh nhướng mày, “Không nghe rõ?”

“…… Ừ” Cô gật đầu, như cũ cảm thấy không thể tin được. Anh vừa mới nói, chính là…… Sẽ không cùng Tống Duy Nhất đính hôn? Cô không có nghe lầm, đúng không?

Bạch Dạ Kình chậm rãi tiến đến bên tai cô. Hơi thở nóng rực làm Hạ

Thiên Tinh run đến lợi hại, vốn tưởng rằng anh sẽ lại mở miệng nói cái gì, nhưng là, nháy mắt tiếp theo, cái lưỡi ướŧ áŧ của anh liền ngậm vành tai cô.

Hô hấp Hạ Thiên Tinh ngày càng khó khăn, thân thể có chút nhũn ra. Bạch Dạ Kình chặn ngang ôm cô, giữ chặt lấy cô. Mười ngón tay cô cứng đờ đè ở đầu vai anh, mặt đỏ lên, miễn cưỡng bắt lấy một tia lý trí muốn đẩy anh, nhưng là, sức cô sao có thể đẩy ra được?

Bạch Dạ Kình hôn từ vành tai cô, xẹt qua gương mặt, lại đến chóp mũi cô, cuối cùng chậm rãi rơi xuống môi cô. Cả người cô đều mềm nhũn.” Anh sẽ không đính hôn với cô ta……”

Anh hôn môi cô, ở môi cô nỉ non: “Hạ Thiên Tinh, em hãy đem lời này ghi nhớ cho tốt!”