Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 70: Tôi có vẻ rất đáng thương?

Editor: Phi Phi

Betaer: Quỳnh

Hạ Thiên Tinh là phiên dịch tất nhiên cũng tham dự, đi theo bên người bộ trưởng bộ tài chính. Cô mặc một bộ váy, mang giày cao gót cả một đêm, cả người đau nhức đến độ tưởng chừng không còn là mình nữa. Nhưng vì trách nhiệm công việc cho nên trước sau cô vẫn duy trì tinh thần.

Ngẫu nhiên……

Lúc nhàn rỗi, tầm mắt sẽ không tự giác rơi xuống người nào đó. Đêm nay là anh vai chính, ngồi ở ghế chủ vị, bên người anh đều là đại sứ các quốc gia khác hoặc là người lãnh đạo, mấy người nghiêng người trò chuyện với nhau.

Cô đứng xa xa nhìn, chỉ có thể nhìn mặt nghiêng của anh. Lộng lẫy dưới ánh sáng, cả người anh kiêu căng thanh đạm. Tư thái cao ngạo, loá mắt đến nỗi làm người ta không dời mắt được.

Dù vậy, Hạ Thiên Tinh ít nhiều vẫn là có chút lo lắng cho anh. Anh cảm mạo còn chưa hết hoàn toàn, sẽ phát sốt lặp đi lặp lại, hơn nữa, vội như vậy, cả một đêm anh đều chưa có ăn cái gì.

Buổi tiệc thật vất vả mới được khoảng thời gian nhàn rỗi, anh liền tạm thời đi vào phòng nghỉ. Rốt cuộc cũng bắt đầu dùng cơm.

Hai vị phó tổng thống Tống Quốc Nghiêu cùng Dư Trạch Nghiêu ở lại chủ trì đại cục, khách khứa vui vẻ hết mình. Hạ Thiên Tinh bưng một cái đĩa, đi đến trung tâm sảnh, kỳ thật cô một chút muốn ăn cũng không có.

Cô đi dạo một vòng, chọn chút đồ ăn tinh xảo. Trì Vị Ương đi lại, liếc liếc mắt một cái, cười: “Cái này là cậu chọn cho cậu ăn à? Hình như không phải là khẩu vị của cậu nha.”

“Cậu mau ăn thức ăn của cậu đi.”

Hạ Thiên Tinh đuổi Trì Vị Ương đi. Sau đó âm thầm cúi người, thừa dịp không có người chú ý mình, liền bưng khay thức ăn đi đến phòng nghỉ.

Phòng nghỉ được đặt tại lầu ba. So với lầu một náo nhiệt, thì lầu ba đặc biệt an tĩnh. Chỉ có một vài người vệ sĩ mang khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, cầm súng đứng đó, nhìn vào cũng có chút doạ người.

…………

Phòng nghỉ không có bật đèn. Bạch Dạ Kình mệt mỏi dựa trên sô pha, chân mày nhíu chặt. Anh cầm 2 viên thuốc nuốt vào, thế nhưng cái đau cũng không chuyển biến tốt lên chút nào.

Ngồi thêm một lát, cửa phòng bị đẩy ra. Bạch Dạ Kình cảnh giác mở mắt, nương theo ánh sáng bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn, thần sắc đang căng chặt nháy mắt thả lỏng, nhu hòa rất nhiều.

“Vào bằng cách nào?” Đêm nay nơi này đề phòng nghiêm ngặt, đừng nói là người, ngay cả ruồi bọ muốn bay vào cũng không thể.

“Vừa vặn ở bên ngoài gặp Lãnh Phi, tôi vốn dĩ không nghĩ sẽ quấy rầy anh, tự anh ta đưa tôi vào đây.” Cô nhẹ giọng nói, sau khi cửa đóng lại, trong phòng lại một mảnh đen.

“Đưa cái gì?” Bạch Dạ Kình ngồi thẳng người, tay lần mò đến công tắc đèn cổ trên tường. Ánh sáng dịu nhẹ, không chói mắt, vừa vặn bao phủ ghế sô pha, có thể thấy được đối phương một cách rõ ràng. Đêm nay cô ăn mặc rất thành thục, bộ trang phục màu đen, tóc búi cao gọn gàng, thoạt nhìn rất thành thục lại nhã nhặn lịch sự, mang một loại gợi cảm khác.

“Tôi thấy anh buổi tối vẫn chưa ăn gì, anh mau ăn mấy món này đi, bằng không lát nữa sẽ bị nguội mất.”

Hạ Thiên Tinh đem cái đĩa đặt lên bàn trước mặt anh.

Anh nhìn thoáng qua, lại liếc nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên, lấy đôi đũa trong tay cô, thử một miếng, hỏi: “Vì cái gì bỗng nhiên lại quan tâm tôi như vậy?”

“Là…… Cảm thấy anh hình như không được thoải mái.” Cô chuyển mắt nhìn đến viên thuốc bên cạnh, trong lòng như là bị kim đâm, có chút gì đó nhói đau.

Bạch Dạ Kình rất khó chịu, ngẩng đầu liếc mắt cô một cái, “Tôi có vẻ rất đáng thương?”

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, lại gật đầu. Biểu tình của anh vừa sảng khoái lại nhanh chóng chìm xuống. Hạ Thiên Tinh mới nói: “Vốn dĩ hôm nay là sinh nhật của anh, sinh nhật người khác đều cùng người trong nhà yên tĩnh trải qua rất hạnh phúc, ngược lại sinh nhật của anh lại làm cho mình mệt mỏi như vậy.”

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lại đưa tay thử độ ấm trên trán anh, “Không có phát sốt lại chứ?”

Chính cô cũng không phát hiện âm thanh của mình lại mềm mại như thế. Tâm của Bạch Dạ Kình rung động dữ dội, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô tràn ngập nhu tình, ánh mắt càng thêm thâm thúy. Một lát sau, anh mới thấp giọng nói: “Có đội ngũ y tế đi theo, sẽ không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi. Vậy anh ăn đi, tôi ra ngoài trước, tôi không thể rời đi lâu được.” Hạ Thiên Tinh nói rồi đứng dậy rời đi.

Bạch Dạ Kình bỗng nhiên duỗi tay đem cô kéo lại. Bước chân cô dừng một chút, cúi đầu nhìn anh.

“Ở lại, cùng tôi một lát.” Thanh âm của anh rất thấp, đem tay cô cầm chặt thêm một chút. Ngữ khí hoàn toàn không phải ra lệnh như ngày thường, tựa như là khẩn cầu. Ánh mắt ẩn chứa hỗn loạn mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, làm người ta đau lòng.

Người đàn ông này, xưa nay vẫn luôn đứng ở chỗ cao, quan sát chúng sinh. Hiện giờ khẩn cầu như vậy, cô cảm thấy càng không đành lòng cự tuyệt.

“Tôi ngồi đây một lát, anh ăn trước đi” Hạ Thiên Tinh ngồi xuống bên cạnh anh.

Sắc mặt của anh thoáng hòa hoãn một chút, hỏi cô, “Em ăn chưa?”

“Vẫn chưa. Quá mệt mỏi, không muốn ăn.”

Bạch Dạ Kình kêu Lãnh Phi lấy thêm đôi đũa đưa cho cô. Kết quả, hai người không nhanh không chậm cùng nhau ăn cùng một đĩa.

Cô nhớ tới cái gì, không nhịn được liền cười. Anh nâng mí mắt lên, nhìn cô tươi cười, trên mặt mệt mỏi tan đi không ít, “Cười cái gì?”

“Không phải là anh có thói ở sạch sao, bây giờ sao lại không chê tôi?”

“Tôi không phải là chưa từng gần em?” Hai người thật sự gần nhau, khi anh ghé mắt nhìn cô, cơ hồ trán hai người dán sát vào nhau. Ánh mắt anh sâu như biển, từ trên trán, rơi xuống môi cô.

Bị anh nhìn như thế, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô cắn cắn môi, chỉ nghe được giọng anh khàn khàn, hỏi: “Nước miếng của em, tôi không phải đã nếm qua vài lần?”

“……” Hạ Thiên Tinh mặt đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, lui người ra sau. Tên này da mặt thật dày quá đi!

Bạch Dạ Kình ngoắc ngoắc môi, “Ăn xong rồi?”

Hạ Thiên Tinh không để ý tới anh, chỉ đem đũa buông xuống. Anh cũng buông theo, thân hơi hơi nghiêng qua, liền nằm ngã vào trên đùi cô. Cô sửng sốt, ngơ ngẩn cúi đầu nhìn anh. Anh lại bình tĩnh nhắm hai mắt, khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: “Tôi ngủ mười phút, mười phút sau đánh thức tôi.”

“……” Cho nên, tên thối tha này, là đem chân cô làm gối đầu? Hơn nữa, mới vừa rồi còn khẩn cầu người ta, hiện tại lại là cái giọng điệu ra lệnh này, thật chán ghét mà!

Đang chửi thầm, anh liền đem tay cô bắt được đặt lên trán anh “Đầu có chỗ đau.”

Anh nhẹ giọng nỉ non, hàng mi gắt gao nhăn chặt. Tay còn vẫn luôn cầm lấy tay cô, giống như làm như vậy có thể giảm bớt chút đau đớn. Có cô ở đây, đau đớn xác thật là bớt ít nhiều. Thật là kỳ diệu.

Vừa mới nãy còn oán giận anh, bây giờ nhìn thấy bộ dáng này của anh, Hạ Thiên Tinh liền mềm lòng. Cô thở dài, “Tôi giúp anh xoa xoa?”

Âm thanh không tự giác nhẹ đi rất nhiều. Anh không hé răng, đó là cam chịu.

Cô rút tay lại từ trong lòng bàn tay của anh, sau đó ấn xuống huyệt thái dương của anh.

Ngón tay cô mềm mại, lực không nhẹ không nặng, vừa vặn, thật thoải mái. Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy đau đớn được giảm bớt, hàng chân mày cũng từ từ giãn ra. Cả người lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, chỉ cảm thấy bầu không khí như vậy đặc biệt thoải mái, làm anh an tâm và tham luyến.

Anh thật đúng là ngủ rồi. Còn chưa đến một phút đồng hồ.