“A, chuyện này…”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra chớp mắt một cái, không có đưa mắt nhìn anh, nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt anh đang nhìn mình.
“Đừng hỏi nữa, chuyên tâm ăn cơm đi.” Hạ Thiên Tinh xoay đề tài. Vấn đề này, cô thật đúng là không biết trả lời như thế nào. Lại nói, kỳ thật anh với mình cũng không có quan hệ, không cần phải để ý chuyện này?
Hạ Đại Bạch lấy đầu đũa chống dưới cằm, nghiêm túc suy nghĩ, “Dù sao ba ba cũng không muốn cưới mẹ, khẳng định Đại Bảo cũng vậy. Về sau mẹ cùng thúc thúc kết hôn, không cần ba ba cũng là đúng.”
“……” Đối diện, người nào đó sắc mặt lạnh rất nhiều, nhìn chằm chằm con trai liếc mắt một cái. Hạ Đại Bạch cầm hai miếng bánh kem phô mai to ngăn trở hai người tròn xoe mắt. Nhìn không được! Nhìn không được! Chính là nhìn không được!
Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không biết hai ba con bọn họ rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ cảm thấy hai người bọn họ đều rất kỳ quái.
“Đi theo ba!” Người nào đó đem chiếc đũa trong tay đập mạnh xuống, roi dài nâng lên, gõ gõ mặt bàn.
“A ô ~” Hạ Đại Bạch khuôn mặt nhăn nhó, nắm góc áo Hạ Thiên Tinh. Tiểu Bạch bộ dáng này thật đáng sợ, sẽ không đánh mình chứ? Ô ô, mình không muốn bị đánh đâu!
Bạch Dạ Kình quay đầu lại, thấy con trai không có đi theo, ngược lại sợ sệt núp trong khuỷu tay Hạ Thiên Tinh, tỏ ra đáng thương với anh, ” Ba ba đưa con đi học.”
Bộ dáng này, càng làm cho Hạ Đại Bạch hoảng sợ. Rồi sau đó, quả nhiên, nghe được anh trầm giọng phân phó: “Quản gia, đưa tiểu thiếu gia ra đây!”
“Đại Bảo! Đại Bảo! Con không muốn đi theo ba ba!”
Bị quản gia bế lên, tiểu gia hỏa liên tục giãy giụa. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy buồn cười, “Được rồi, mau đi đi. Không lại đến muộn.”
……………………
Hạ Đại Bạch cảm thấy chính mình căn bản là bị bắt cóc! Vẫn là bị thế lực ác bắt cóc!
Xe, đi chầm chậm trên đường.
Hạ Đại Bạch ngồi trong xe cái miệng nhỏ phồng lên.
Đối diện, Bạch Dạ Kình vắt chéo chân, mắt thâm thúy nhìn chằm chằm con trai mình.
“Biết làm gì sai rồi sao?”
Hạ Đại Bạch đầu nhỏ mãnh liệt lắc, “Con làm sai chỗ nào?”
“Ba ba kêu con nói cái gì, con lại nói cái gì?”
“Ba ba kêu con nói với mẹ không cần đi xem mắt, con đã nói lại với mẹ nha!” Hắn thực vô tội.
“Nhưnh ba ba không có kêu con……” Bạch Dạ Kình nói đến đây, ngừng lại một chút, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên. Nhìn tiểu gia hỏa liếc mắt một cái, ho khan một tiếng, đưa tay nới lỏng cà vạt, mới khôi phục tự nhiên, nói: “Ba ba không có kêu con nói những lời cuối cùng đó!”
“À, thì ra là baba không thích con nói: ’ Đại Bảo sẽ không cần người nữa ’ phải không?”
Anh hừ một tiếng, tỏ vẻ lười biếng không muốn quan tâm lời nói của con trai.
Hạ Đại Bạch nhếch miệng cười, ngước cổ, nhìn như một tiểu nhân, “Tiểu Bạch, baba thích Đại Bảo nhà chúng ta, đúng hay không?”
Bạch Dạ Kình môi mỏng khẽ động, “Bậy bạ.”
“Được nha, baba không thích liền tốt, dù sao người thích Đại Bảo nhà chúng rất nhiều nha! Đến lúc đó, con liền xem thử, xem ai thuận mắt, sẽ kêu là ba ba.” Tiểu gia hỏa khoe khoang lắc lắc hai cái chân.
Bạch Dạ Kình trong lòng buồn bực, “Lắp ráp súng ống, không cần học nữa!”
“Vậy được rồi.” Hạ Đại Bạch cư nhiên không bực bội, lui lại phía sau, thảnh thơi lấy kẹo que ra mυ'ŧ. “Con một lát liền nói với Đại Bảo, là baba nói với con kêu mẹ hôm nay không cần đi xem mắt. Mấy ngày nữa, mẹ không phải muốn cùng thúc thúc lần trước gặp mặt sao, vừa lúc con cũng muốn đi. Nếu là thích hợp, con liền trực tiếp kêu ba ba.”
“……”
Bạch Dạ Kình cạn lời, sắc mặt đen như than. Tiểu tử thúi này, gien rốt cuộc là di truyền từ ai?
……………………
Hạ Thiên Tinh tự mình lái xe đến bộ ngoại giao.
Cô đi vào bộ phiên dịch, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình. Có hâm mộ, cũng có khinh bỉ.
Cô có chút không chịu nổi loại ánh mắt này, trước kia mình ở bộ ngoại giao chỉ là một thực tập sinh, an phận làm việc của mình, giống như không tồn tại, cơ hồ không ai chú ý đến.
Cô đương nhiên biết đây là vì cái gì.
Trì Vị Ương kéo cô đến bên trong phòng nghỉ, “Thiên Tinh, mau nói với tớ! Tớ ngày hôm qua nghe nói bộ ngoại giao muốn mời cậu trở về, tớ cũng không dám tin. Không nghĩ tới vẫn là thật sự! Nhanh, mau nói cho tớ biết, chuyện là như thế nào?”
Hạ Thiên Tinhchính mình cũng là không hiểu ra sao, “Tình huống cụ thể kỳ thật tớ cũng không biết.”
” Thật không. Tớ hôm qua nghe lén người phụ trách bộ phân nhân sự nói cậu có quan hệ tốt với Tổng thống đại nhân, tổng thống tự mình đem cậu mời về.”
Lời này, hoàn toàn không chính xác.
Gần đây, cô cùng Bạch Dạ Kình quan hệ thật đúng là không tốt; thứ hai, anh cũng sẽ không vì cô mà làm chuyện này.
“Chuyện này cậu cũng tin sao?” Hạ Thiên Tinh không đáp hỏi lại.“Tớ vốn là không tin nha, nhưng mà, lúc cậu đến đây tớ liền tin.” Trì Vị Ương ôm lấy cánh tay của cô, “Cậu năng lực tốt như vậy, Tổng Thống tiên sinh muốn coi trọng cậu, cũng không phải không có khả năng nha!”
“Được rồi, cậu nói nhỏ một chút, lời này để cho người khác nghe được, thật muốn cười đến rụng răng!” Hạ Thiên Tinh che miệng Trì Vị Ương lại.
Nhưng vẫn là bị một người tình cờ đi rót trà nghe được. Đối phương cười một tiếng, “Thiên Tinh, cô thật sự không biết sao.”
“Sao! Cô có ý gì?” Trì Vị Ương nhìn đối phương liếc mắt một cái.
“Còn không phải là nghĩa trên mặt chữ? Tổng Thống tiên sinh là người nào, để cho các người tùy tiện nói đến sao?”
“A, không cho chúng tôi tùy tiện nhắc tới, vậy là để cho cô nhắc được sao? Thiên Tinh của chúng tôi có năng lực, còn có thể trở về bộ ngoại giao, nếu không, cô nói thử xem? Thiên Tinh, hôm nào cậu cũng giới thiệu Tổng thống tiên sinh cho tớ gặp mặt.”
Hạ Thiên Tinh nói: “ Anh ta ngày thường đều rất bận, có cơ hội để gặp thật đúng là……”
Nói đến đây, Hạ Thiên Tinh đột nhiên dừng lại.
Vừa mới hoàn toàn là nói theo Trì Vị Ương, buột miệng thốt ra. Nói đến một nửa mới bất tri bất giác chính mình nói bậy.
Trì Vị Ương rất hiểu cô, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
Cũng may, người kia chỉ cho rằng Hạ Tinh Thần khoác lác, hừ cười: “Nói đi, tại sao lại không nói tiếp? Chúng ta cả nước người đều biết Tổng Thống tiên sinh rất bận, còn cần đến cô nói sao!”
Trì Vị Ương tính tình bạo, đang tính nói lại, Hạ Thiên Tinh ngăn cản một chút, “Không cần, Vị Ương, đừng phí sức nói nhiều lời với cô ta.”
Cô cúi đầu nhìn thời gian, “ Đã đến giờ khảo hạch, tớ đi trước đây. Cậu chờ tin tốt của tớ!”
“Được, cậu nhất định sẽ qua.” Trì Vị Ương cổ vũ cho cô. Lại híp mắt bổ sung một câu: “Cậu đang có chuyện gì giấu mình, mau thành thật khai ra.”
Hạ Thiên Tinh biết, chính mình khẳng định là không thể tiếp tục giấu Vị Ương.
Nhưng là, kỳ thật chuyện này cùng với cô cũng không có gì! Tóm lại cậu ấy cũng sẽ giữ bí mật.