Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Lúc này Nguyễn Hồng Ngọc khổ tận cam lai, xuân tình dạt dào, mị nhãn như tơ, mị thái mê người, càng khiến cho Hoa Vân Long dục hỏa hừng hực, ôm chặt thân thể yêu kiều, chuyển động bờ mông càng ngày càng nhanh, giống như cuồng phong sấm chớp, càng ngày càng mạnh, giống như hai hổ đánh nhau, càng ngày càng sâu, giống như thợ mỏ đào than.
Cứ không ngừng liều mạng, điên cuồng đâm vào như vậy, đâm cho Nguyễn Hồng Ngọc thở gấp liên tục, mị nhãn như tơ, nũng nịu yêu kiều rêи ɾỉ: "Ca... Ca... Ta... Ta thật sướиɠ khoái nha... Nha... A... Ưʍ... Đó... Thật là thoải mái... Ca... Ngươi thực biết cách đâm... Chơi ta... Sướиɠ... Thật sướиɠ..."
Âʍ ɦộ nhỏ nhắn của Nguyễn Hồng Ngọc đã tràn trề d*m thủy, bị bảo bối càn quét ma sát bên trong, thanh âm "phốc tư", "phốc tư" không ngừng vang lên như âʍ ɦộ kỹ nữ.
Hoa Vân Long thấy được, lúc này Nguyễn Hồng Ngọc đã bộc phát da^ʍ tính, phương pháp chậm mà sâu đã không thể thỏa mãn nàng, vì vậy hắn nhanh chóng thay đổi chiến lược, đâm mạnh đâm nhanh, như hổ đói săn dê, hai cánh tay của nàng bám chặt vào lưng Hoa Vân Long, chân trắng siết chặt lấy eo mông của hắn, hạ thân dùng sức chuyển động, dùng sức nghênh hợp động tác đâm chọc của hắn, đồng thời, mặt ngọc đỏ tươi kiều diễm, môi anh đào hé mở, hơi thở như lan, giống như một đóa hoa tường vi, diễm lệ động lòng người, trong miệng duyên dáng ngâm nga: "Ca... Ta cực kỳ thoải mái... Ta... Đó... Dùng sức... Lại dùng sức... Ưʍ... Sướиɠ... Sướиɠ chết Hồng Ngọc rồi... Mạnh... Mạnh hơn nữa... Đúng... Thật tốt... Sướиɠ..."
Nguyễn Hồng Ngọc vừa yêu kiều rêи ɾỉ, vừa điên cuồng lắc lư nhấp nhô bờ mông, dốc hết sức lực mà nghênh hợp, đồng thời, hai tay ôm chặt Hoa Vân Long, càng thêm đẩy ra kéo vào. Hoa Vân Long vừa nhìn đã biết rõ nàng muốn tiết thân, vội vàng ra sức đâm vào, vừa điên cuồng ngấu nghiến cặp môi thơm.
Quả nhiên, toàn thân Nguyễn Hồng Ngọc run rẩy kịch liệt, âʍ ɦộ gấp rút co thắt lại, một cỗ âm tinh nóng nóng như lửa bắn thẳng ra, tất cả đều xối lên trên qυყ đầυ của hắn, truyền đến cảm giác sướиɠ khoái vô cùng, đồng thời, thân thể mềm mại yêu kiều như bông vải, tứ chi giăng ngang, thở gấp nói: "Ai... Ưʍ... Ca ca... Ta... Ta muốn thăng thiên rồi... Aaa... Quá... Sướиɠ... Sướиɠ... Sướиɠ chết... Ta..."
Hoa Vân Long giương cao thần thương tái chiến, lại chạy nước rút vài chục cái, cuối cùng thần thương buông lỏng, cửa khẩu lập tức mở ra, dương tinh nóng rực bắn thẳng vào sâu trong hoa tâm, Nguyễn Hồng Ngọc yêu kiều rêи ɾỉ: "Sướиɠ... Thật sướиɠ... Sướиɠ muốn chết a..."
Chiến đấu một hồi lâu, hai người mệt mỏi nằm ôm nhau.
Hồi lâu sau, Nguyễn Hồng Ngọc mới thanh tỉnh lại, nhìn thấy từng mảnh lạc hồng trên mặt đất, không kiềm được đỏ bừng hai gò má, khẽ động một chút, hạ thể vẫn còn đang đau nhức, nàng không nhịn được cau mày, thẹn thùng trách cứ Hoa Vân Long: "Ngươi thật là xấu, vừa gặp mặt đã đè người ta ra..."
Hoa Vân Long cười cười, hôn nàng một cái rồi nói: "Khó có thể nghĩ đến "Ngọc Câu nương tử" nổi danh phóng túng trên giang hồ dĩ nhiên vẫn còn tấm thân xử nữ, nói ra chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng."
Nguyễn Hồng Ngọc sâu kín nói: "Ngươi biết là tốt rồi, ngươi dự định sẽ làm thế nào?"
Hoa Vân Long cười nói: "Ngươi yên tâm, sau khi ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện, lập tức mang ngươi trở về nhà..."
Nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngậm miệng không nói nữa.
Nguyễn Hồng Ngọc kỳ quái hỏi: "Dẫn ta trở về nhà? Là chỗ nào a?"
Hoa Vân Long ngượng ngùng cười nói: "Thật ra danh tính của ta không phải Bạch Kỳ, ta là nhị công tử Hoa gia ở núi Vân Trung, Hoa Vân Long."
Nguyễn Hồng Ngọc nghe vậy lập tức sững sờ, hai mắt trợn tròn lên, chăm chú nhìn vào gương mặt của Hoa Vân Long, biểu cảm dường như vừa sợ hãi vừa nghi hoặc, lại mang một chút tức giận và oán trách, lưu luyến không rời, muốn nhìn ra sự thật từ trên gương mặt của hắn, sau đó lại sâu kín hỏi: "Vì sao ngươi lại gạt ta? Vì sao không nói danh tính thật sự? Nguyễn Hồng Ngọc không xứng kết giao cùng Hoa Vân Long hay sao?"
Hoa Vân Long vội vàng giải thích: "Hồng Ngọc, ngươi nghĩ đến đâu vậy a? Bởi vì phương danh của ngươi là Hồng Ngọc, vì thế nên ta đã tự xưng Bạch Kỳ, Bạch Kỳ Hồng Ngọc, đều là trân phẩm trong các loại ngọc, người ta nói, hoa mẫu đơn tuy đẹp, còn phải có lá xanh tương xứng, Hồng Ngọc đi với Bạch Kỳ, hiển lộ toàn bộ diễm lệ, ngươi vẫn không hiểu rõ tâm ý của ta hay sao?"
Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chuyện của ta vừa xử lý xong xuôi, ta sẽ mang ngươi trở về Lạc Hà sơn trang ngay lập tức."
Nguyễn Hồng Ngọc xấu hổ, vui mừng nói: "Thật sao, ngươi sẽ không lừa gạt ta?"
Hoa Vân Long chân thành nói: "Ta lừa gạt ngươi, ta chính là chó con, hãy tin tưởng ta."
Hắn bỗng nhiên mỉm cười hỏi: "Vừa rồi ngươi có sướиɠ khoái hay không?"
Nguyễn Hồng Ngọc thẹn thùng đỏ mặt, khẽ gật đầu nói: "Không thể nghĩ đến chuyện nam nữ giao hoan lại có vô vàn niềm vui thú như vậy."
Nói xong, tay ngọc lại duỗi ra, khẽ vuốt ve bảo bối của Hoa Vân Long, bảo bối vốn đang mềm nhũn, vừa được bàn tay Nguyễn Hồng Ngọc vuốt ve, lập tức căng phồng lên, cứng rắn như sắt, vừa nóng bỏng vừa căng cứng, thô to mười phần, một bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Hồng Ngọc không thể cầm giữ hết được, dọa cho nàng hoảng sợ cuống quít rút tay về.
Hoa Vân Long nhịn không được bật cười một tiếng: "Ngươi muốn sờ nó sao, cứ sờ đi a."
Vừa nói xong, hắn lập tức nắm lấy tay của nàng, để nàng vuốt ve bảo bối của mình.
"Lắm lời... Biết rõ người ta hiếu kỳ... Tên đáng ghét... Xem ta xử lý ngươi thế nào..."
Nguyễn Hồng Ngọc nói xong, tay phải lập tức nắm chặt lấy bảo bối của Hoa Vân Long, bắt đầu chuyển động lên xuống.
"Có phải tiểu huyệt dâʍ đãиɠ lại ngứa ngáy, để ta giúp người xoa dịu cơn ngứa a."
Hoa Vân Long nói xong, lập tức xoay người ôm nàng vào lòng, vừa điên cuồng hôn lên môi nàng, vừa khống chế đại bảo bối cứng rắn nóng bỏng đâm loạn vào âʍ ɦộ của nàng.
"Ca ca... Long ca ca... Không được đâm loạn như vậy, làm tiểu huyệt của người ta đau nhức vô cùng, nhẹ nhàng một chút, để ta chỉnh bảo bối của ngươi, chậm rãi đâm vào trong."
Nguyễn Hồng Ngọc vừa che chắn bụng dưới của nàng, rất sợ làm đau âʍ ɦộ nhỏ nhắn, vừa nũng nịu nói ra.
"Tiểu thư của ta, ta làm theo lời ngươi, chậm rãi đâm vào trong, nhẹ nhàng chuyển động, vậy được rồi chứ?"
Hoa Vân Long trêu chọc nói.
Hoa Vân Long bắt đầu tham lam hôn lên đôi môi anh đào của nàng, tung hoành trên bộ ngực sữa, hai tay không ngừng xoa nắn vuốt ve cặρ √υ', khiến cho da^ʍ tính của Nguyễn Hồng Ngọc bùng cháy, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, làm cho nàng cảm nhận được yêu thương ngọt ngào vô hạn, ôn nhu chăm sóc vô cùng, trong nội tâm cảm thấy ngọt ngào, như mật như mê, mười phần dễ chịu.
Nàng lập tức duỗi ra tay ngọc, nhẹ nhàng nắm lấy bảo bối to lớn kia, dẫn dắt đến động khẩu đào nguyên của mình, trong nội tâm không ngừng rung động, như có con hươu chạy loạn, bàn tay nhỏ bé cũng không ngừng run rẩy.
"Aaa... Nhẹ một chút... Đau... Ta đau nhức a..."
Hoa Vân Long cố tình dùng sức đâm mạnh một cái, khiến cho nàng run rẩy kêu lên.
"Tốt tốt tốt... Ta sẽ nhẹ nhàng... Nhưng ngươi phải dùng hai tay tách đôi cửa miệng âʍ ɦộ của mình ra mới được, nếu không, bảo bối của ta làm sao có thể nhẹ nhàng tiến vào bên trong đây?"
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!