Đại Hiệp Hồn

Chương 68: Lưu luyến không rời tình xa cách (4)

Nguồn:

Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên

Biên dịch: Lúa

Nhìn thấy Tư Mã Quỳnh, một thân tràn đầy quyến rũ, làn da non mềm mỏng manh, trắng nõn, giống như ngọc phấn, da thịt cốt cách cân xứng tưởng như hoàn mỹ, đường cong điệu đà, lả lướt bay bổng. Tấm lưng màu mỡ phì nhiêu, vai xanh tròn trịa, nhục cảm mười phần, hai cánh tay bóng loáng tinh tế mềm mại, như hai đoạn ngó sen ngọc ngà. Cần cổ cao thon, mềm mại, trắng mịn như tuyết, khuôn mặt tròn vành hiện lên vẻ ngây thơ trong sáng chân thật của thiếu nữ, chân mày lá liễu nhạt như rặng núi xa, bên dưới là một đôi mắt to tròn, đen láy mà lóng lánh ngập nước, hiện ra làn thu thuỷ động nhân, miệng môi non mềm hồng hào, như treo một quả đào tiên, ai nhìn thấy đều cũng xúc động muốn cắn lên cái miệng đào đó, cơ thể của nàng tản ra hương thơm thiếu nữ ấm áp êm dịu mê người, từng sợi nhè nhẹ mà tiến vào trong khứu giác của hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả nội tâm và cơ thể dương cương cường thịnh của hắn.

Hoa Vân Long đã mê rồi, đã si rồi, thân bất do kỷ mà duỗi ra hai cánh tay, thoáng cái đã ôm nàng vào trong l*иg ngực. Nàng chính là ôn nhu như vậy, nhu thuận như vậy. Nàng nghiêng người dựa vào trên l*иg ngực rộng lớn, đầu gối lên trên cánh tay mạnh mẽ, cặp mông non mềm tròn trịa ngồi yên ở giữa hai chân của hắn, cặp đùi ngọc uốn khúc nghiêng sang bên, mắt đen to tròn trong veo như nước, phát ra làn thu thuỷ thiêu đốt dục hỏa da^ʍ tà.

Ở một khoảnh khắc kia, Tư Mã Quỳnh linh mẫn mà cảm giác được, bảo bối của Hoa Vân Long đang đính phía dưới tiểu huyệt, phía trên hậu môn của nàng, tựa hồ cảm giác được bảo bối kia không ngừng lay động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bảo bối kia lại giống như mang theo một cỗ điện lưu mãnh liệt, phóng ra sóng điện vô hình ở khu vực nhạy cảm phụ cận tiểu huyệt, thông qua mạng lưới xúc cảm thần kinh mà được thể xác và tinh thần thiếu nữ hấp thu. Một loại hưởng thụ mới tinh du đãng khắp toàn thân nàng, tràn ra khắp nơi, càng ngày càng mãnh liệt. Đồng thời đại môn tử ©υиɠ cũng mở rộng ra, phun từng cơn sóng thủy triều thanh tịnh trong suốt, lại một đường xuôi theo âm đ*o, nhỏ giọt mà tiết ra, chậm rãi tắm táp cho qυყ đầυ cứng rắn đang giương cao chĩa thẳng...

Hoa Vân Long cũng không vội vàng hành sự, hắn duỗi ra ngón tay thô dài, dùng kỹ xảo tìиɧ ɖu͙© uyên thâm của hắn mà đi sờ nắn vuốt ve hai vυ' đầy đặn căng phồng của nàng. Nàng liền thuận theo hắn, ưỡn thẳng cả người lên mặc cho hắn chinh phục, hắn bắt đầu chơi đùa nắn bóp khắp một diện tích rộng lớn, chỉ thấy cặρ √υ' co dãn mười phần kia điên cuồng mà rung động trên dưới trái phải, bóp đến bên phải lại bật nảy trở về bên trái, là vui chơi sung sướиɠ như thế, bóp hết vυ' trái lại qua bóρ ѵú phải, bóp đến nỗi Tư Mã Quỳnh ngửa đầu duỗi chân, ưỡn thẳng người mà co giật, thở gấp mà rêи ɾỉ: "Ai nha, ngứa chết, thật sung sướиɠ..."

Hoa Vân Long vừa mân mê chơi đùa, vừa thưởng thức từng bộ vị nơi cấm khu của thiếu nữ. Hai vυ' của Tư Mã Quỳnh, cao cao vểnh lên, giống như hai tòa ngọc sơn đứng sóng đôi, phối hợp hô ứng lẫn nhau, hai viên đầu v* màu nâu nhạt cương cứng chĩa thẳng, trên mặt là một màu hồng nhuận phơn phớt, trong suốt như ngọc, ngọn núi nhỏ gập ghềnh, giữa hai ngọn núi có một khe vực thật sâu, phía trên khe vực có một điểm đen kì bí, mê hoặc vô cùng, phía dưới là bình xuyên rộng khắp, phần bụng mềm mại, bởi vì phì nhiêu, màu mỡ, khiến cho vách thịt rốn ục ục nhấp nhô, hiện ra một khe hở lại nông lại sâu, dụ người tiến vào.

Âm mao của nàng lơ lỏng mà quăn xoắn, hiện lên màu vàng nhạt, xếp đặt đâu vào đấy ở trên gò đồi nhỏ như một cái bánh bao hấp nóng hổi, một viên âm đế đột ngột lộ ra, treo cao ở trên đỉnh khe thịt ướŧ áŧ, eo nhỏ uyển chuyển, dáng người thon thả cân xứng, một cặp đùi ngọc trắng mềm tinh tế, trơn nhẵn bóng loáng, mê người vô cùng. Hoa Vân Long thỏa thích mà biến đổi chiêu số trên hai vυ' của nàng, hai ngón tay thô dài duỗi thẳng, nhẹ nhàng mà bóp chặt lấy đầu v*, bắt đầu chậm rãi vân vê, vuốt ve kí©ɧ ŧɧí©ɧ,...

"YAA... A... A... Long đệ đệ, thực sướиɠ khoái." Tư Mã Quỳnh phát ra một loạt âm thanh dâʍ đãиɠ, mông sữa lắc lư gợϊ ȶìиᏂ phóng đãng, trêu chọc nhân tâm.

Hoa Vân Long rất nhanh liền phát hiện, đầu v* của Tư Mã Quỳnh trong một lúc đã trở nên căng cứng phồng lên, là thực sự cứng rắn. Vòng eo mảnh khảnh không ngừng chuyển động uốn éo, căp mông đẫy đà vểnh lên, xiết chặt mà trùng kích vào đại bảo bối mẫn cảm nhất, thô to nhất, cương cứng nhất đang đính thẳng trên âʍ ɦộ nàng. Huyết dịch của hắn như nước đang sôi lên, đang cuộn trào mãnh liệt, đang ùng ục ùng ục từng trận, giữa hai chân của hắn nóng bỏng vô cùng, lại ướŧ áŧ nhớp nháp, một cái lại một cái chuyển động nhấp nhô mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn.

Lúc này, Tư Mã Quỳnh phản ứng càng là mẫn cảm, nàng khép hờ đôi mắt đẹp, chỉ cảm giác được trên mép tiểu huyệt giống như có một con thỏ ngọc nhỏ chạy loạn không ngừng, đang tìm kiếm cái ổ tiểu huyệt ẩn trong bụi cỏ của chính mình. Nàng liều lĩnh duỗi ra bàn tay nhỏ, với đến dưới cặp mông đẹp của chính mình, một phát đã bắt lấy đại bảo bối vừa thô cứng lại vừa to dài kia. Hoa Vân Long chấn động toàn thân, tiếp theo liền cực lực điều khiển thân thể ưỡn lên phía trên, mà Tư Mã Quỳnh càng nhanh nhẹn, nhanh chóng, nhẹ nhàng mà điều chỉnh thân thể của nàng tạo thành một góc độ vô cùng tuyệt vời, nàng như một người mệt nhọc quá độ, bỗng tìm được một cái ghế đệm, nàng liền vội vàng hạ mông ngồi phịch xuống.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi lông quắn này, Tư Mã Quỳnh duỗi bàn tay nhỏ bắt lấy bảo bối, linh hoạt mà xảo diệu lay động một cái, chỉ nghe một tiếng "tư", bảo bối vừa thô vừa dài như một mũi tên được lắp trên cung, dây cung kéo căng đến cùng rồi phát, mũi tên bay thẳng một đường cắm mạnh vào hồng tâm. Nhục động nóng bỏng mà chặt chẽ, kẹp lấy bảo bối thật gắt gao, mông ngọc đẫy đà trắng trẻo non mềm dốc sức liều mạng mà vặn vẹo, ngay cả bụng dưới tiếp xúc bảo bối cũng đồng thời hung hăng mà nhấp nhô. Hoa Vân Long ôm lấy eo nhỏ của Tư Mã Quỳnh thật chặt, Tư Mã Quỳnh lại nắm chặt lấy hai cánh tay của hắn. Một trận uốn éo mông căng thẳng mà kịch liệt, Tư Mã Quỳnh liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng cùng tiếng thở dồn dập.

"Aaa... Ân... Long đệ đệ... Thật sướиɠ... Thật sung sướиɠ..."

Nương theo vặn vẹo cùng rêи ɾỉ, Tư Mã Quỳnh đã ra mồ hôi đầm đìa, thở gấp gáp từng ngụm khí.

Hoa Vân Long thấy Tư Mã Quỳnh sắp không chịu nổi nữa rồi, hắn dùng lực nghiêng một cái, để Tư Mã Quỳnh đồng thời ngã xuống, hai người nghiêng mình thật tốt, tựa đầu trên chiếc gối dài thêu hoa. Hoa Vân Long hít một hơi rồi dốc sức cắm vào mãnh liệt không ngừng nghỉ, gần năm, sáu mươi lần, cắm vào mạnh đến nỗi khiến cho Tư Mã Quỳnh duỗi một cánh tay ngược ra sau lưng, không thể chịu nổi mà phải vơ loạn tìm lấy một chỗ bám, bàn tay mò mẫm mà bắt lấy mông, bắp đùi và tấm lưng hắn, không ngừng rêи ɾỉ những âm thanh dâʍ ɭσạи.

"Aaa... Aaa... Ngươi đâm tốt... Đâm đến nỗi... Hoa... Hoa tâm... Của... Người ta... Bị ngươi... Nong rộng ra... Rồi a... Thật thống khoái... Aaa... Aaa... Ta... Ta... Bảo bối... Của ta..."

Tư Mã Quỳnh run rẩy một trận, chỉ cảm thấy được bảo bối thô to kia của hắn như một cây côn sắt nung nóng, cắm vào trong âm đ*o của mình, đâm vào đến hoa tâm, tiến vào trong tử ©υиɠ, xuyên thấu tâm can nàng, toàn thân của nàng như bị dục hỏa vô tạn thiêu đốt, nàng cảm giác được trong nội tâm từng đợt khô nóng, gương mặt yêu kiều hiện lên tứ phía xuân triều, cặp môi thơm há rộng thở gấp hồng hộc.

"Thật... Sướиɠ..."

Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!